Quyền Bính

Chương 101: Tháng giêng kinh thành đều hỗn loạn ( p2)

Chương 101: Tháng giêng kinh thành đều hỗn loạn ( p2)
Ngay lúc môn đồ của lão Tam khóc lóc kể lể, tại vương phủ Triết Quận của gã, Vũ Dũng Quận vương Tần Lịch phá cửa vào vẫn cảm thấy hết sức vui vẻ. y dùng roi ngựa hung hăn báo thù lên thân binh, trong chốc lát đã khiến hắn nằm bò trên mặt đất. Nhưng tên thân binh kia nhanh chóng đứng lên trước mặt Tần Lịch.
Tần Lịch lại dương tay quất, một văn sĩ bên cạnh đã kéo hắn, khuyên nhủ nói:
- Vương gia bớt giận, việc này thật kỳ quặc.
Xem ra Tần Lịch rất tôn trọng vị văn sĩ trung tuổi này nên căm giận thu hồi roi, nổi giận mắng:
- Lão tử đã nói rằng, chỉ bắt người, không được làm xằng bậy. Dođám nhóc này đã giết người phóng hỏa .
Nét mặt của Thân binh đầy sự oan ức, nhưng không dám lên tiếng.
Văn sĩ nhìn rồi hỏi hắn:
- Lời ngài nói là sự thật sao? Chính xác không có ai phóng hỏa? Là nhà kho tự cháy?
Thân binh vội vã trả lời:
- Bẩm Tôn tiên sinh, quả thực là như vậy. Huynh đệ chúng tôi vẫn chưa tới gần nhà kho đó thì lửa đã bùng lên, trong chớp mắt đã nuốt chửng lấy căn phòng.
Hắn nghĩ một chút rồi lại bổ sung thêm:
- Đám lửa đó rất mạnh, giống như dầu hỏa trong quân chúng ta vậy.
Tôn tiên sinh nhìn vương phủ Triết Quận đã bị lửa thiêu rụi, đối diện với sắc mặt âm trầm của Tần Lịch, cười khổ nói:
- Điện hạ! Quá nửa chúng ta bị người vu oan rồi.
Lúc này, lại có thân binh từ vương phủ Triết Quận vội vàng chạy đến, to giọng báo cáo:
- Khởi bẩm Vương gia, lúc chúng tiểu nhân lục soát Quận Vương phủ, nhà kho Vương phủ đột nhiên bốc cháy. Hiện lửa đã lan tràn, Lưu thống lĩnh phái thuộc hạ xin chỉ thị, có cần dập lửa hay không?
Tần Lịch đang muốn phát cáu thì lại có thân binh tiến đến. Hóa ra mấy chỗ mà bọn họ lục soát chẳng hiểu vì sao cũng tự nhiên bốc cháy.
Tần Lịch không kìm nổi cơn giận đã bẻ roi ngựa làm đôi, nổi giận nói:
- Ai cũng muốn vu oan lão tử. Các ngươi đều cho rằng lão tử dễ bắt nạt, đúng vậy không?
Hắn đạp một cước, khiến thân sĩ bên cạnh bay ra ngoài, lấy hòn đá trong tay giơ lên đập. Nếu không có Tôn tiên sinh tiến lên ngăn cản thì mấy thân sĩ hôn mê trên mặt đất đã hồn bay phách tán rồi.
Tần Lịch gạt tay Tôn tiên sinh ra, xoay người trèo lên Đại uyên mã, muốn phi ngựa rời đi nhưng lại phát hiện roi ngựa đã hỏng. Hắn liền tức giận vò đầu, nhìn Tôn tiên sinh cười khổ.
Tôn tiên sinh rất hiểu tính tình của Đại Hoàng tử, biết cơn tức của hắn tới cũng nhanh mà qua đi cũng nhanh. Lão liền nói với hắn:
- Điện hạ, ngài xem gió Bắc, lửa đã lan đến mức không ai có thể dập tắt rồi. Chúng ta phải nghĩ cách làm cho rõ ràng mới đúng.
Không đợi Tôn tiên sinh nói xong, Tần Lịch ngạo nghễ nói:
- Đốt cũng đã đốt rồi, vừa ý của ta.
Tôn tiên sinh biết tính tình bướng bỉnh của Điện hạ lại bắt đầu, liền nói với thân sĩ đang đợi lệnh ở bên:
- Lập tức khống chế lửa, ngăn chặn không để lan đến các phủ khác.
Giọng nói của y dần dần trở nên nghiêm khắc:
- Các ngươi quay trở lại nói với các thống lĩnh rằng đốt tới một nhà sẽ khiến Vương gia thêm một kẻ địch. Để bọn họ tự xem rồi làm đi.
Địa vị của Tôn tiên sinh xem ra khá cao, các thân binh cũng không xin chỉ thị của Đại Hoàng tử, liền lĩnh lệnh rồi xoay người đi.
Lão Tam vội vã trở về, lúc sắp đi còn kinh ngạc liếc nhìn Tần Lôi, dường như không nghĩ rằng hắn lại bình thản như vậy.
Sự bình tĩnh của Tần Lôi không phải là giả vờ, có lẽ là hai cơ hội làm người quá khó khăn nên hắn có cùng quý trọng sinh mệnh bây giờ. Sau khi đến thế giới này, việc mà hắn bỏ công sức lớn nhất chính là giải quyết vấn đề an toàn cho mình và người bên cạnh, thậm chí có thể nói mỗi việc hắn làm trước đó đều là vì mục đích này.
Trải qua thời gian làm việc mệt nhọc như vậy, nếu đến Triết Quận Vương phủ phản ứng cấp tốc cũng không có thì hắn thật sự phải đâm đầu vào đậu hũ mà chết rồi. Nếu hiện tại không có tin tức gì, vậy chứng minh rằng tất cả bình thường.
Tần Lôi đi tới bên cửa sổ, đẩy cửa ra, cho dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn kinh ngạc vô cùng. Khói đặc cuồn cuộn trong mấy phủ bốc lên, lửa ngày càng lan tràn. Tần Lôi cảm nhận hướng gió, xác nhận lửa sẽ không tới Đông Cung nên yên tâm đứng nhìn lửa đang thiêu rụi các phủ.
Lửa càng ngày càng lớn, gió bắc đưa tới khói đặc. Tần Lôi không chỉ ngửi thấy mùi khói mà còn ngửi thấy mùi âm mưu. Ý nghĩ này vừa xuất hiện đã ngày càng rõ ràng trong đầu hắn. Tần Lôi cũng không lưu luyến cảnh khói lửa, xoay người xuống lầu. Hắn lệnh cho Trầm Băng điều khiển xe đi về phía Tây tới đình viện Tạ viên.
Sau nửa canh giờ, trong thư phòng Tạ viên, Trầm Lạc không có đó, chỉ có Quán Đào và Tần Lôi ngồi mặt đối mặt.
Tần Lôi hỏi:
- Việc ngày hôm nay tiên sinh biết rồi chứ?
Quán Đào gật đầu, Tần Lôi phân phó mọi tình báo đều phải sao ra một bản đưa cho hắn. Một khắc trước, y đã nhận được bản miêu tả đại khái sự việc này. Y trầm ngâm nói:
- Ở trong có điều khó hiểu, Điện hạ.
Tần Lôi khẽ cười nói:
- Ta cũng cảm thấy kỳ quặc, nhưng rốt cuộc là kỳ quặc ở chỗ nào, sau lưng đang cất giấu điều gì thì tiên sinh phải cho ta lời giải đáp rồi.
Quán Đào lắc đầu nói:
- Sự việc xảy ra đột ngột, tin tức liên quan còn quá ít, ta cũng không hiểu.
Tần Lôi cười nói:
- Nếu như cái gì cũng biết trước vậy thì Quán Đào tiên sinh chẳng phải là biến thành Ngọa Long tiên sinh sao? Nhưng chí ít cũng phải cho chút ý kiến chứ.
Quán Đào trầm ngâm nói:
- Điều tra rõ ba điểm sẽ có kết luận. Một, làm rõ mục đích của Đại Điện hạ. Hai, việc này ai được lợi cuối cùng. Ba, quý phủ của hai vị Triết Giản từ hôm qua có phải đã nảy sinh tình trạng bất thường. Ba việc này phải theo trình tự đi điều tra.
Làm rõ mục đích của Đại Điện hạ sẽ hiểu được trận hỏa hoạn này rốt cuộc có phải là do hắn thao túng hay không. Làm rõ ràng ai là người được lợi cuối cùng có thể sẽ tìm được thủ phạm đằng sau bức màn. Làm rõ ràng tình hình hai vương phủ có thể từ đó suy luận phía trước tìm được chứng cứ liên quan.
Tần Lôi vỗ tay nói:
- Ba bước đó, chỉ cần một bước được chứng thực thì không cần phải tới những bước sau. Cách này của tiên sinh thật hay, không những rành mạch phân minh, mà còn tránh được việc chúng ta thiếu thốn nhân thủ. Nói không chừng tiên sinh còn có tài Ngọa Long.
Quán Đào cười nói:
- Năm xưa trên núi học nghệ, học trò cũng thường so tài với Quản Trọng, không cho rằng kém hơn Gia Cát Thừa tướng. Tiếc là không được Lưu Bị ba lần đến mời mà thôi.
Tần Lôi nhìn vẻ mặt tiếc nuối của y, cười mắng:
- Không có ba lần đến mời, nhưng ta đối đãi với ngươi cũng không kém hơn Lưu Bị đối với Gia Cát Lượng. Hơn nữa, ta còn có tiền đồ hơn Lưu Hoàng thúc. Đến lúc đó sẽ có nơi cho ngươi thi triển.
Quán Đào nghe ra ý hàm ẩn mà hắn nói, vui vẻ đứng dậy hành lễ nói:
- Nếu đã như vậy thì để học trò bái Điện hạ, làm thân trâu ngựa.
Nói xong, y tam khấu cửu bái, hành lễ chủ tớ.
Tần Lôi thấy Quán Đào ban đầu khuyên bảo không có kết quả gì, cuối cùng cũng buông gánh nặng trong lòng xuống, thực sự gia nhập đội ngũ của mình, chứ không phải là thân phận linh tinh lang tang trước kia. Sau khi nhận đại lễ của Quán Đào, hắn liền kéo y dậy, hưng phấn nói:
- Có tiên sinh ta thật sự như hổ thêm cánh.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất