Quyền Bính

Chương 102: Thái độ của Chiêu Vũ Đế

Chương 102: Thái độ của Chiêu Vũ Đế
Quán Đào quyết đinh rời núi lần thứ hai lập tức lấy phong độ thoải mái ngày xưa. Lúc này y theo Tần Lôi trở về Thư Hương các.
Đám người Thiết Ưng vì gây gổ với Thái úy phủ, không cần Tần Lôi căn dặn, đã ngồi đợi ở phủ. Tần Lôi vừa trở về đã tuyên bố bế phủ, đồng thời tra hỏi một lần nữa tất cả các quan viên.
Dặn dò Thiết Ưng tăng cường đề phòng xong, hắn liền nhấc chân đi về phía trước viện. Đi được vài bước hắn liền dừng lại, cười tự giễu, rồi lại quay trở lại.
Trầm Băng đi theo sau trong lòng hiểu rằng, Thái tử từ sau khi thử tài với Tần Lôi, đã không giống trước kia, một ngày ba lần tìm Tần Lôi đi dùng cơm nói chuyện phiếm. Mặt ngoài, là Thái tử cảm thấy hổ thẹn, né tránh Tần Lôi, nhưng Trầm Băng hiểu rằng sự tình không phải như vậy.
Trong lòng Tần Lôi thoải mái. Trong cái ngày Trừ Tịch đó đã xảy ra rất nhiều chuyện bất lợi với mình, đầu tiên là Hoàng đế không giành một suất thám báo cho hắn mà còn ngầm cho phép Văn Thừa tướng đưa mình vào hộ bộ. Thêm vào bữa tiệc ở điện Thái cực điện, hắn bị sắp xếp vào đám tiểu quan, rõ ràng đã bị Đế vương lạnh nhạt.
Huống chi mình lại đắc tội với Thái úy, Đại Hoàng tử. Một nhân vật phiền phức giống như mình, Thái tử hơi lạnh lùng một chút cũng là đáng.
Nhưng dù cho hắn có đưa ra bao nhiêu lý do thuyết phục bản thân đi chăng nữa thì trong lòng vẫn có chút buồn bã. Tâm tính của người trong hoàng tộc quả nhiên có chút lạnh nhạt, cảm thấy giúp người có lợi liền nhiệt tình, tỏ vẻ cứu khốn phò nguy. Đến lúc cảm thấy không còn giá trị, thậm chí có thể liên lụy đến hắn thì liền thay đổi thái độ, sắc mặt lạnh lùng. Chút thân tình mà mình không cố gắng gây dựng đã bặt vô âm tín.
Lão Tam lão Tứ không có gì để nói, dù sao cũng mọi người vừa gặp mặt đã không thoải mái. Nhưng lão Nhị luôn đối đãi với hắn không tệ, khiến Tần Lôi cảm thấy đỡ Thái tử lên ngôi, tương lai làm hiền vương cũng không tồi. Ai ngờ rằng, lúc này mới nhiều sóng gió, Thái tử liền đẩy mình xuống thuyền.
Tương lai không biết còn bao nhiêu sóng to gió lớn đang đợi Tần Lôi nữa! Cho nên cuối cùng Tần Lôi cũng chấp nhận điều kiện của Quán Đào. Quán Đào đã nói qua, mục tiêu của Tần Lôi nếu là chức Thân vương, y chỉ cần làm khách chứ không cần phí tâm sức, lao lực.
Tần Lôi biết tình cảnh của mình không tồi tệ đến vậy. Hôm đó, Chiêu Vũ Đế giáo huấn, thậm chí ngầm cảnh cáo đã nói rõ vấn đề. Hắn không cho rằng Hoàng đế sẽ nhiều lời với người vô dụng. Khi hắn nói Quán Đào tình hình ngày hôm đó, Quán Đào chỉ nói với hắn một câu:
- Hoàng thượng cần ngài.
Nếu đã như vậy, với sự thận trọng của Hoàng thượng mình không thể không nghe theo. Tần Lôi đóng cửa là để tránh né trận thị phi này, nhưng thị phi lại tìm đến cửa. Qua hai ngày, trong cung truyền ý chỉ: Tuyên Ngũ Hoàng tử Lôi yết kiến tại Trường Thủy các.
Tần Lôi bảo người đánh tiếng với thái giám truyền chỉ, mượn cơ hội tới hậu đường đổi vương phục, gặp mặt Quán Đào. Quán Đào trầm ngâm một lát rồi hưng phấn nói:
- Điện hạ đi rồi, chỉ nói chuyện công chính. Cơ hội châm mồi lửa của chúng ta đến rồi.
Thiên tử truyền triệu, sao dám chậm trễ. Nửa canh giờ sau, Chiêu Vũ Đế ở thư phòng nhìn thấy Tần Lôi mặc bộ vương bào màu đen. Thấy Tần Lôi trán đẫm mồ hôi, sắc mặt nghiêm nghị của Hoàng đế từ từ dịu lại.
Đợi Tần Lôi hành lễ xong, Thiên tử ban thưởng tọa. Chiêu Vũ Đế không dài dòng, trực tiếp hỏi:
- Hai ngày nay liên tục xảy ra cháy to, hỗn loạn không thể tả, bên ngươi không có chuyện gì chứ?
Tần Lôi cung kính đáp:
- Nhi thần ở trong phủ, bình an vô sự.
Chiêu Vũ Đế thấy vẻ kính cẩn của hắn, tức giận, lạnh lùng nói:
- Trẫm dạy ngươi “ Thận độc” không phải là bảo ngươi núp ở trong nhà không ra ngoài.
Tần Lôi biết đây chỉ là phần dạo đầu, đứng dậy cười trừ. Chiêu Vũ Đế cũng không phải là muốn nói chuyện này, mắng hắn vài câu rồi đi tới hỏi:
- Trẫm nghe nói ngày hôm đó lão Đại bảo ngươi “ đợi mà coi”, có việc này chứ?
Tần Lôi gật đầu nói:
- Có chuyện này, nhưng nhi thần bất kính với nương nương trước, đại ca đánh nhi thần một trận cũng là đáng. Nhi thần sẽ không đánh trả.
Lời nói này có nghĩa là, có thể để lão đại trút giận có hạn độ, nhưng không thể quá mức. Hoàng đế tay gõ lên bàn nói:
- Trẫm biết việc này không phải là ý của ngươi, ngươi cũng đã lĩnh phạt, ta đã nói với Tần Lịch không đến làm phiền phức ngươi. Ngươi yên tâm đi.
Tần Lôi vội vàng tạ ân đáp:
- Tạ ơn phụ hoàng bảo hộ.
Nói xong hắn cười:
- Thấy bộ dạng oai hùng của đại ca, nhi thần thật sự sợ nắm đấm của huynh ấy.
Chiêu Vũ không khỏi mỉm cười, giọng điệu hòa hoãn nói:
- Qua mấy ngày nữa ngươi đến chỗ lão Đại nói lời xin lỗi, bỏ qua chuyện này. Huynh đệ hòa thuận mới là lẽ phải.
Tần Lôi trong lòng khẽ lay động, vội vã nói:
- Hài nhi bất kính khiến phụ hoàng phải lo lắng.
Chiêu Vũ đế thấy hắn nghe lời như vậy liền đi vào chủ đề chính ngày hôm nay. Hoàng thượng chỉ tay vào tấu chương trên bàn, để Tần Lôi đi lấy.
Tần Lôi cung kính tiến lên phía trước, hai tay cầm lên, quay về chỗ ngồi, mở ra xem là tấu chương về trận lửa ở kinh thành.
Hắn nhìn qua một lượt, tổn thất thiệt hại mà không nói lên lời. Chiêu Vũ Đế thấy hắn xem xong, trầm giọng nói:
- Sáu vương phủ, bảy bộ phủ nha môn, 4 nghìn gian nhà dân bị thiêu trụi. Đây là tổn thất to lớn nhất trong vòng 16 năm trở lại đây.
Lại có trên 10 nghìn bách tính vì đại hỏa mà mất đi gia viên, Tần Lôi lặng lẽ gật đầu.
Chiêu Vũ đế híp mắt, lạnh lùng nói:
- Chuyện này không thể đơn giản như biểu hiện bề ngoài được. Trẫm đã giao trách nhiệm cho Đại Lý tự, hình bộ, kinh đô phủ tra xét. Việc có liên quan đến Hoàng thất đệ tử, tông nhân phủ cũng nên đứng ra, Trẫm đã hỏi qua Gia hoàng thúc.
Tần Lôi tập trung lắng nghe, sợ sẽ để lọt một chữ Hoàng đế nói.
Chiêu Vũ đế dừng lại một chút, rồi nghiêm túc nói:
- Lão ta tiến cử ngươi đại diện cho Thiên gia đi giải quyết việc này.
Sắc mặt Tần Lôi không đổi, đứng dậy chắp tay nói:
- Hài nhi nguyện san sẻ cùng phụ hoàng, nhưng kinh nghiệm không đủ, e là sẽ làm hỏng việc.
Chiêu Vũ đế gật đầu nói:
- Không được coi nhẹ mình, không được tự cao tự đại. Không tồi. Ngươi chỉ cần nhớ ba điểm, Trẫm cho rằng lần này ngươi sẽ hoàn thành tốt.
- Nhi thần rửa tai lắng nghe.
- Nghe nhiều nói ít, làm ít nghĩ nhiều, dám nói dám làm.
............
-Nghe nhiều nói ít, làm ít nghĩ nhiều, dám nói dám làm?
Quán Đào cười với Tần Lôi:
- Nghe nhiều nói ít là muốn Điện hạ cần phải học hỏi nhiều hơn. Nghĩ nhiều làm ít là muốn Điện hạ có chủ ý. Dám nói dám làm là muốn đến thời khắc quan trọng ngài cần phải đứng ra, bảo vệ lập trường của Bệ hạ.
- Lập trường của Bệ hạ?
Tần Lôi trầm ngâm nói.
- Đúng, nếu Bệ hạ đã nói muốn Điện hạ “ Huynh đệ hòa thuận” vậy thì là muốn ngài bảo vệ Đại điện hạ.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất