Quyền Bính

Chương 103: Ngoài Đông môn có Như Vân

Chương 103: Ngoài Đông môn có Như Vân
Sáng sớm hôm sau, có Thái giám đến tuyên chỉ, phong Tần Lôi làm Tông nhân của Tông nhân phủ. Vìtừ Quận vương trở nên mới được đảm nhiệm chức vụ này nên đặc biệt phong Tần Lôi làm Quận Vương, xưng Long Quận vương.
Sau khi dập đầu tạ ân, Trác lão thái giám cười nói:
- Chúc mừng Long quận vương, lão nô cần phải xin tiền mừng rồi.
Tần Lôi cũng cười nói:
- Đó là đương nhiên.
Dứt lời, hắn phân phó Trầm Băng đi lấy tiền lì xì. Hai người ngồi xuống nói chuyện.
Trác lão thái giám thổn thức nói:
- Triều ta khai quốc hơn 200 năm, có ba vị long tử được phong vương trước tuổi 18. Điện hạ, ngài quả là người trẻ nhất trong số họ. Thực sự rất đáng mừng.
Tần Lôi khách khí vài câu, nét mặt không có gì đặc biệt mừng rỡ. Đợi Trầm Băng dâng tiền lì xì, Trác lão thái giám cáo từ. Tần Lôi cũng không nói nhiều với thái giám thân cận bên hoàng thượng.
Trác Ngôn trở về cung, liền bẩm báo với Hoàng đế quá trình truyền chỉ. Sau khi Hoàng đế nghe xong, nghiềm ngẫm nói:
- Xem ra nó không xem lời nói của Trẫm như gió thoảng bên tai. Ngươi thấy thế nào, Trác Ngôn?
Trác Ngôn sụp mi thuận mắt nói:
- Đúng là như vậy thưa bệ hạ. Người giống như Long quận vương cũng không nhiều.
Chiêu Vũ đế “ Ồ” một tiếng, trầm giọng nói:
- Câu nói có hàm ý khác đó, Trác Ngôn.
Lão thái giám quỳ xuống đáp:
- Bệ hạ, lần trước Người đã răn dạy nô tài phải suy nghĩ và lắng nghe. Nô tài không dám giấu diếm.
Sắc mặt Chiêu Vũ đế trầm xuống, hừ nói:
- Nói!
Lão thái giám sớm đã quen với việc hỉ nộ vô thường của Chiêu Vũ, giọng điệu bình tĩnh nói:
- Quang vinh mà không biến sắc, thấy nội thần mà không kết giao, không phải người tài đức thì đại gian.
Chiêu Vũ nhìm chằm lão thái giám một hồi rồi hòa hoãn nói:
- Ngươi làm rất tốt, cần phải nói lời thật lòng với Trẫm, đứng lên đi.
Trác lão thái giám toát mồ hôi đẫm lưng mới run rẩy đứng lên, nghe Hoàng đế buồn bã nói:
- Đại hiền cũng tốt, đại gian cũng được. Chỉ cần không phải một kẻ có tài trí bình thường là được.
“Xem ra bệ hạ quyết tâm cần Long quận vương rồi”, Trác lão thái giám trong lòng thầm nghĩ.
Trên đời này không có bức tường nào gió không lùa vào được, đặc biệt là tường của Hoàng đế. Một lúc lâu sau, toàn bộ những gì Hoàng đế và lão thái giám nói chuyện một cách bí ẩn, đã lọt tới thư phòng của Thái tử.
Sắc mặt Thái tử âm trầm nhìn báo cáo trên bàn. Đối diện với hắn là một thanh niên mặc đồ trắng tuấn tú, tay cầm quạt lông.
Thái tử đưa nhìn vị trẻ tuổi này rồi nói:
- Vân Từ, lần này ngươi tính sai rồi.
Người đối diện tên Công Lương Vũ, tự Vân Từ, hiệu Hồ Hải Tán Nhân. Hắn có vài phần truyền kỳ, tự xưng truyền nhân Quỷ cốc, du biến thiên hạ, nhìn tình hình các nước mà chọn minh chủ. Vị Công Lương Vũ này đi đến Nam Sở trước, mất nửa năm để khảo sát tỉ mỉ Nam Sở, rồi đến Đông Tề.
Đúng ra loại người này, Sở Hoàng không nên để cho chạy. Nhưng Đích Cảnh Đế của Sở quốc lại nói một câu:
- Tin tưởng tiên sinh sau khi chu du liệt quốc, tất sẽ quay về Đại Sở ta, trợ giúp Trẫm giải quyết lũ lụt hạn hán cho bách tính phương Bắc.
Lời nói này khiến Bắc Tề Xương Nguyên Hoàng phiền muộn vô cùng, chỉ có thể để Hồ Hải Tán Nhân chu du cảnh nội. Cuối cùng còn phải tiễn người đi, sợ sẽ lưu lại tiếng xấu Xương Nguyên đế không bằng Cảnh Thái đế Nam Sở.
5 tháng trước, cuối cùng Công Lương Vũ cũng đến được nước Tần. Sau khi đi ngao du một khoảng thời gian, dưới lời mời chân thành năm lần bảy lượt của Thái tử, hắn đã miễn cưỡng đồng ý làm khách một thời gian.
Cho dù là nửa năm, Thái tử cũng vô cùng vui mừng. Công Lương Vũ đã nói rằng, ngao du thiên hạ để chọn minh chủ. Hắn có thể gia nhập trướng của mình, có phải là chứng minh rằng mình thật sự là minh chủ?
Lúc hắn đem chuyện này bẩm báo với Chiêu Vũ đế, Chiêu Vũ đế chỉ thản nhiên nói:
- Ngươi là Thái tử Đại Tần,phải khai phủ thiết trướng. Dùng người nào, không cần hỏi Trẫm.
Nhận được sự cho phép của Hoàng đế, Thái tử liền long trọng mời Công Lương Vũ vào phủ, cùng ăn cùng ở, sớm tối tiếp xúc. Thậm chí đến mức bảo sao nghe vậy. Rất nhiều hành động gần đây của Thái tử đều do hắn bày mưu đặt kế.
Đối mặt với lời trách móc của Thái tử, Công Lương Vũ phe phẩy cái quạt lông, phóng khoáng cười nói:
- Người có lúc cùng, không ảnh hưởng đến toàn cục.
Thái tự bị sự trơ tráo của hắn làm cho cười ngất, nghĩ một hồi, cũng chỉ có Tần Lôi có thể so sánh cái nào đẹp hơn, liền ôn hòa nói:
- Vân Từ, ngươi là người hiểu ta nhất, chắc hẳn biết ta dù thế nào cũng không trách ngươi. Nhưng Ngũ đệ củata ly lạc từ thuở nhỏ, nếm trải tình người thờ ơ. Về tình về nghĩa, là một người không muốn thấy sạn trong mắt. Chỉ cần chúng ta hơi chậm trễ, lòng tất sinh bất mãn, cho đến dần dần ngăn cách. Nếu chúng ta đối đãi chân thành, hắn cũng sẽ chân thành lại với chúng ta.
Sắc mặt Công Lương Vũ có chút tức giận nói:
- Nếu Điện hạ sớm biết như vậy rồi, tại sao còn làm theo ý ta.
Giọng điệu hoàn toàn không giống đang nói chuyện với một vị Thái tử.
Thái tử áy náy cười nói:
- Lúc đó ta cũng cảm thấy Ngũ đệ có thểgặp phụ hoàng, nghe ý của ngươi cũng nên thử.
Công Lương Vũ than thở một tiếng:
- Việc của huynh đệ các ngài, ta người ngoài vốn không nên nhúng tay. Ai biết ngày nào ngài và lão Đại cùng nhau đi trách tội ta.
Nhắc đến lão Đại, sắc mặc ôn hòa Thái tử bỗng chốc lạnh lùng nói:
- Ta có thù nợ máu, thề không đội trời chung, vĩnh viễn không có ngày thỏa hiệp.
Công Lương Vũ thấy Thái tử thương tâm, cũng có chút áy náy, ôn hòa nói:
- Là ta không tốt, không nên nhắc đến súc sinh. Bỏ đi, ngoài chuyện của ngài và lão Ngũ, những việc khác ta sẽ quản, được rồi chứ?
Lúc này sắc mặt Thái tử mới hòa hoãn, mỉm cười nói:
- Vân Từ ngươi là người hiểu ta.
Đêm hôm đó, Tần Lôi và Nhược Lan vốnquấn quýt thành đôi uyên ương,đangchuẩn bị thì thái giám của Thái tử đến mời hắn. Tần Lôi đành buông mỹ nhân sắc mặt đã ửng hồng ra, để nàng mặc trang phục cho, bất mãn đi theo tiểu Đức công công tới tiền viện.
Vẫn là thư phòng đó, vẫn là tịnh thất đó,vẫn là hai huynh đệ.
Thái tử không nhanh không chậm rót nước vào trà, nhẹ nhàng đưa đến trước mặt Tần Lôi. Tần Lôi cẩm lên uống. Uống hết ba chén, hắn cũng bình tĩnh lại.
Tần Lôi biết, Thái tử lấy trà thay rượu, kính mình ba chén.
Thái tử thấy sắc mặt hắn dần ôn hòa, mỉm cười nói:
- Tiểu Ngũ, mấy ngày tết này, phủ ca ca khách đến chật nhà, khiến ca ca chịu không nổi. Dĩ nhiên là sơ sót với đệ đệ, đệ đừng trách ca ca.
Tần Lôi ở lại phủ Thái tử, về việc ở tiền viện tự nhiên cũng nắm được phần nào. Biết Thái tử không lừa mình, chính xác từ mùng 1 đến mùng 9 luôn có khách đến quấy rầy Thái tử. Thêm vào Thái tử và người tên Công Lương Vũ đi lại thân mật, nói không có thời gian cũng chấp nhận được.
Tần Lôi liền ép mình chấp nhận cách giải thích của Thái tử. Không chấp nhận thì còn có thể thế nào? Lẽ nào vì mấy ngày lạnh nhạt này mà trở mặt với Thái tử, vậy thì quá nhỏ nhen rồi.
Nhưng dù chấp nhận cách giải thích này, hắn cũng không định thất tín với Quán Đào.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất