Quyền Bính

Chương 105: Cuối cùng nhìn rõ mọi việc, soi rọi mọi góc tối

Chương 105: Cuối cùng nhìn rõ mọi việc, soi rọi mọi góc tối
Tần Lôi nhận việc này, liền vờ dẫn thủ hạ đi tìm hiểu tin tức. Bản thân thì thay đổi y phục thường ngày, nhàn nhả bước vào tửu điếm đối diện kinh đô phủ tên là ‘Tứ hợp cư’.
Chưởng quỹ đón đủ loại khác, duyệt trăm loại người nên có con mắt độc đáo. Thấy một vị công tử trẻ tuồi anh tuấn được một đám tráng hán quần áo đẹp đẽ vây quanh tiến vào, thì biết quý nhân đã đến
Chưởng quỹ vội vàng đặt bàn tính, từ sau quầy đi ra, mặt mũi khiêm nhường vấn an Tần Lôi.
Tần Lôi nhìn hắn mỉm cười, Chưởng quầy béo mập cười tươi như hoa nói:
- Công tử có gì dặn dò, tiểu điếm cố gắng làm theo. Mong làm cho công tử cảm nhận được sự thành tâm của chúng ta.
Nghe thấy vậy, Tần Lôi thầm gật đầu. Trầm Băng nhìn nét mặt của Vương gia, liền nhìn Chưởng quỹ béo nói:
- Chưởng quỹ, công tử nhà ta ưa thích yên tĩnh, ngươi tự thu xếp đi.
Chưởng quỹ vội gật đầu nói:
- Mời Công tử lên lầu, Tứ hợp cư chúng ta tuy không so sánh được với Vạn Lý lâu, nhưng lại có điểm đặc biệt riêng.
Nói xong liền dẫn mọi người lên lầu ba.
Diện tích lầu ba chừng mấy trượng vuông, chỉ bày biện ba bàn tròn. Thực khách dưới lầu không ít, nhưng nơi này lại không có một bóng người.
Chưởng quầy béo cười ha ha nói:
- Hôm nay lầu ba không nhận khách khác, Công tử cảm thấy tốt chứ?
Tần Lôi gật gật đầu, lần đầu tiên lên tiếng:
- Không tệ
Trầm Băng liền cặn dặn vị chưởng quầy béo:
- Lấy rượu và thức ăn, sau khi mang đồ ăn lên không nên quấy rầy.
Chưởng quỹ vội vàng đáp ứng, nhanh chóng xuống lầu thu xếp.
Tứ Thủy lau bàn ghế một hồi để gần cửa sổ, mời Tần Lôi ngồi xuống. Tần Lôi đứng bên cạnh cười khổ nói:
- Như thế nào trở thành Vương gia, phải bày cái trò này?
Mã Nam cười hắc hắc mấy cái không nói gì.
Tần Lôi cũng hiểu nếu như mình không mặc kim, thủ hạ cũng không dám mang bạc. Chỉ có chính mình thể hiện phong cách của Vương gia, những thủ hạ mới yên tâm hưởng thụ. Nếu chỉ dựa vào yêu thích cá nhân, tùy tính làm, sẽ làm cho người đi theo mình không được tự nhiên, thậm chí dẫn phát thêm nhiều vấn đề nữa.
Tứ Thủy dâng lên trà cho Tần Lôi, Tần Lôi tiếp nhận khẽ nhấp một cái. Thạch Mãnh một bên đứng hầu gật đầu, rồi mở miệng nói:
- Khởi bẩm Vương gia, từ thành Nam gửi thư nói, đã tìm được cái kia người.
Tần Lôi ‘Ah’ một tiếng cười nói:
- Ta còn tưởng rằng hắn đã chết.
Thạch Mãnh cười hắc hắc nói:
- Người kia sa cơ thất thế nhát gan lắm, cảm giác sự tình không ổn liền trốn vào trong đống ăn mày ở Nam Thành không đi ra, nếu không phải Vương gia nói thìchúng ta cũng không tìm được.
Tần Lôi cười có chút đắc ý, hắn lại để cho Thạch Uy thường xuyên treo giải thưởng tại ‘Đại gia lai’ để tìm người, tiền thưởng là thời gian nhất định. Thoáng cái liền có vô số kiệu phu khổ cực, lưu manh tới nên tìm người tìm vật đều thuận lợi. Hiện tại rất nhiều thương nhân phú hộ đã bắt đầu ủy thác một số sự tình ít tai mắt, khiến cho Thạch lão bản thu hoạch tương đối khá.
Nhiệm vụ tìm người kia cứ như vậy phát ra ngoài, không đến vài đám ăn mày Nam Thành đã tìm được. Vì tranh đoạt giải thưởng, mưởi kẻ ăn mày suýt nữa đã xé người kia ra làm mấy mảnh.
Tần Lôi nhẹ giọng hỏi:
- Hỏi ra cái gì không?
Thạc Mãnh cười nói:
- Cái tên đó chỉ là một cái thùng rỗng. Sau khi bị hành hung một trận, ngay cả chuyện nhìn lén Tôn quả phụ bên cạnh cũng nôn ra.
Tần Lôi ‘Phốc’ một tiếng, phun trà ngậm trong miệng ra ngoài. Cười mắng:
- Lặn xuống nước, ta bây giờ là người có than phận, ngươi con mẹ nó nói chuyện văn minh một chút.
Thạch Mãnh bước lên giúp Tần Lôi lau thì bị hắn đẩy ra nói:
- Nói chuyện chính.
Hôm đó Tần Lôi đưa cho Thạch Uy tờ giấy, Thạch Uy không dám thất lễ, ngày hôm sau liền tự mình đi đến đia chỉ trên tờ giấy viết, lại phát hiện cái kia tiểu viện đã bị quan phủ niêm phong. Nói bóng nói gió thăm dò được, nguyên nhân là do một tháng trước xảy ra án mạng, hai vợ chồng thì một chết một mất tích.
Nữa năm rèn luyện khiến cho Thạch Uy càng kín đáo, càng giữ bình thản. Hắn thông qua láng giềng thăm dò được người sa cơ thất thế có một người anh em kết nghĩa gọi là Hồ Toàn, liền dẫn người tới nhưng hắn phát hiện không có dấu vết người ngoài vào trong phong, liền lớn mật đoán Hồ Toàn không có bị bắt, mà trốn tránh tại một nơi hẻo lánh nào đó. Nửa tháng trôi qua, làm Tần Lôi cũng nghĩ rằng Hồ Toàn đã chết, thì Thạch Uy lại gửi thư nói, đã tìm được người.
Thạch Mãnh biết rõ Tần Lôi rất để ý chuyện này, liền nói ngay:
- Nói chuyện với Hồ Toàn, hắn đang muốn tìmThu Nhị Duy uống rượu. Kêu cả buổi không ai mở cửa. hắn liền leo cửa đi vào, định chờ Thu Nhị Duy trở về. Kết quả khi vào thấy y phơi thây tại viện Tử Lý. Tiểu tử này sợ hãi, liền chạy đến thành Nam trốn trong đống ăn mày.
Tần Lôi gật đầu trầm ngâm nói:
- Tiểu tử này sợ như vậy, tất nhiên là biết chút gì đó.
Thạch Mãnh khen:
- Điện hạ nhìn rõ mọi việc cuối cùng , chiếu sáng âm u nơi hẻo lánh . Thuộc hạ thực là phục sát đất .
Bọn người Trầm Băng một bên đều rung mình. Cái tên Thạch Mãnh này vuốt mông ngựa như vậy, chỉ có thần nhân như điện hạ mới có thể đón nhận bình thản như thế.
Thạch Mãnh tiếp tục nói:
- Hồ Toàn Nói, Thu Nhị Duy khi còn sống là thứ tửu quỷ, uống rượu về lại đánh vợ, vốn là làm chỗ dựa cho Niệm Dao cô nương, thay cho mẹ nàng. Về sau tên tửu quỷ kia đem gán Niệm Dao trả tiền thiếu nợ đánh bạc, bán Niệm Dao vào trong nội cung, lấy tiền trả nợ.
Tần Lôi im lặng, trách không được Niệm Dao lúc ấy đối với mình mâu thuẫn như vậy, nguyên lai lúc trước bất hạnh khiến cho tính tình của nàng trở nên cứng rắn. Hắn cũng không nói xen vào, tiếp tục lắng nghe.
- Nhưng là khoảng hai tháng trước, có một lần uống rượu, quý danh Thu Nhị Duy khóc lớn, nói mình nuôi không con gaí người khác mười lăm năm, về sau lại cười như điên nói, chính mình tuổi già vinh hoa phú quý có chỗ dựa rồi. Hồ Toàn hỏi thì Thu Nhị Duy chỉ nói phụ thân của Niệm Dao là một người vô cùng cao quý rồi say ngã. Khi tỉnh lại, cũng không đề cập tới vấn đề này nữa.
Nghe Thạch Mãnh nói xong, Tần Lôi nhắm mắt suy nghĩ. Ngày đó hắn điều tra hồ só của Niệm Dao ở Nội thị tỉnh, máy móc hy vọng, tìm được một chút manh mối. Hôm nay xem ra, vấn đề này hơn nửa là Thu Nhị Duy coi Niệm Dao như hànghóa hiếm thấy, mới tìm nhân vật lớn để bán, kết quả bị giết người diệt khẩu.
Xem ra thân phận Niệm Dao không đơn giản a, Tần Lôi nhìn Thạch Mãnh mà trầm ngâm:
- Ngươi nói cho Thạch Uy, ta rất hài lòng.
Lần đó Thạch Uy cầm sổ sách, rồi được Quán Đào kiểm tra, sau đó đối chiếu với những gì mà Thạch Mãnh nhớ thì chênh lệch không nhiều, không cao hơn năm mươi lượng. Có thể thấy nửa năm gần đây Thạch Uy không có tham ô. Công thêm công lao lần này, xác thực cần phải ban thưởng một chút.
Hắn nhìn sang Mã Nam nói:
- Đi nói cho Thiết Ưng, để cho hắn phái người đi tra lão tam lão tứ, ngay cả ổ chuột cũng phải bới lên.
Sau đó hắn nhẹ giọng cười nói:
- Nếu hai huynh đệ không phải nghi phạm thì thôi, còn không thì ra tay.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất