Quyền Bính

Chương 107: Long Quận vương phán đoán vụ án câm điếc

Chương 107: Long Quận vương phán đoán vụ án câm điếc
Đại Hoàng Tử híp mắt nhìn chằm chằm Tần phủ doãn một lúc, cười cười, cao giọng nói:
- Bổn vương nhận tội này.
Tần Lôi “a” một tiếng, đang định nói, Đại hoàng tử đột nhiên nói tiếp:
- Nếu như ngươi dám vu oan bổn vương, xem bổn vương có lấy cái đầu chó của ngươi không!
Tần phủ doãn nghẹn họng mãi không nói nên lời. Tạ thị lang và Chu thiếu khanh bên cạnh không hẹn mà cùng lúc chớp mắt.
Tần Thủ Chuyết nhìn bọn họ, thầm ngưỡng mộ trong lòng, tiếc rằng mình đang hỏi, nên cũng không tiện ngủ luôn cùng bọn họ. Y đành phải giả bộ không nghe thấy lời đe dọa của đại hoàng tử, chuyển qua hỏi lão tam, lão tứ:
-Hai vị điện hạ là khổ chủ, nếu có yêu cầu gì, cứ việc nói ra.
Lão tam rất phiền muộn, tuy là chính mình đã dặn, nếu lão đại dám đến cửa thì sẽ châm lửa đốt nhà, lại hoàn toàn không nghĩ đến cái trò phóng hỏa đốt cả kinh đô này. Tần Lôi nhìn tấm phản sắp được lôi qua làm tấm lót, vẫn bình chân như vại ngồi trên đại sảnh mà cảm thấy khó chịu. Hắn lại nhìn lão tứ thấy sắc mặt y lại càng trở nên u ám, như muốn ăn thịt người.
“Tại sao ư? Chẳng phải kẻ tiện nhân sao?” Lão tam buồn bực, quay mặt nói với Tần Thủ Chuyết:
-Chúng ta đều biết chuyện này giờ đã trở nên kinh thiên động địa, cũng đành phải dẹp chuyện ân oán cá nhân sang một bên, chỉ cầu cho bách tính thiên hạ một lời giải thích.
Tần Thủ Chuyết vuốt cằm nói:
-Hay, lời này của điện hạ quả rất tuyệt.
Sau đó y chắp tay nói với Tần Lôi:
-Điện hạ, người xem….
Tần Lôi gật đầu nói:
-Nên như thế.
Hai vị đại nhân khác cũng gật đầu khen hay.
Tần Thủ Chuyết liền cất cao giọng nói:
-kết quả điều tra cho thấy, ngày mùngtám tháng giêng, Vũ Dũng Quận vương vô cớ tung binh xâm nhập hai quận vương phủ Triết ,Giản. Trong lúc vô ý làm Trung Đô xảy ra cháy lớn trong ba ngày gay tổn thất nặng nề. Ba vị điện hạ có ý kiến gì khác không?
Lão tam lão tứ thấy mình được gột sạch tội lỗi, đương nhiên là mừng rỡ gật đầu. mà kẻ phải gánh chịu mọi trách nhiệm là đại hoàng tử thì nét mặt không chút biểu cảm cũng gật đầu.
Tần Lôi tự nhủ trong lòng, thế này thì không ổn, hoàng đế muốn mình đến đây làm gì chứ? Thế là hét lớn một tiếng:
-Không được, ta có lời muốn nói.
Tần Thủ Chuyết bị dọa hết hồn vội vàng nói:
-mời điện hạ nói.
Tần Lôi hắng giọng một cái nghiêm túc nói:
-Trước khi đến đây, bệ hạ dặn dò bản vương, phải chăm chỉ học tậpcác vị đại nhân, nói ít nghe nhiều. nhưng hôm nay cô không thể không nói mấy lời công đạo.
Tần Thủ Chuyết kính cẩn:
-Hạ thần xin lắng nghe.
Tần Lôi trầm ngâm một chút, cao giọng nói:
-mọi người đều biết, Vũ Dũng Quận Vương cao ngạo cương liệt, cũng không biết tự biện minh cho mình. Vậy nên cô sẽ thay quận vượng biện hộ vài câu được không? Tần đại nhân.
Tần Thủ Chuyết cười khổ: “Biết không thỏa đáng còn nói?”
Nhưng ngoài miệng y lại nói:
-Chỉ cần công tư phân minh, thì không có gì không thỏa đáng cả.
Tần Lôi lúc này mới thần bí nói:
-Kỳ thực đại điện hạ phái binh đến phủ Triết, giản quận vương là chuyện nằm trong quyền hạn.
Mọi người trong phòng trơ mắt ếch ra, bao gồm cả đại hoàng tử, muốn biết tại sao chuyện này lại thuộc quyền hạn của mình.
Chỉ nghe thấy tiếng Tần Lôi nói rất sinh động:
-khi đó mật thám Nam Sở lẻn vào vương phủ. Bị Vũ Dũng Quận Vương ở ngoài vào chúc tết bắt gặp. Các vị đại nhân biết rõ, đại điện hạ là quân nhân mẫu mực của Đại Tần ta, hiểu quân tình như lửa, không kịp bẩm báo liền dẫn quân tiến vào vương phủ.
Đại điện hạ thấy hắn ở đó nói hươu nói vượn ba hoa chích chòe, đen mặt lại định quát, khổ nỗi Tần Lôi nói liến thoắng không ngừng, không để đại hoàng tử kịp mở mồm đã lại nói tiếp:
-Còn về vụ hỏa hoạn, là do tên mậtthám Nam Sở chó cùng dứt dậu, rồ dại gây nên. Thực sự không liên quan gì đến đại điện hạ.
Tiếp theo hắn giơ bộ mặt nghiêm nghị nhìn về phía mấy người đang ngồi, căm phẫn nói:
-lẽ nào một người hăng hái làm việc nghĩa như đại điện hạ, lại phải chịu trách nhiệm cho hành vi phản nghịch của kẻ địch sao?
Đại điện hạ bị hắn nói cho một hồi choáng váng, cẩn thận hồi tưởng lại tình cảnh hôm đó, lúc này mới xác nhận được mình chưa từng làm cái chuyện người tốt việc tốt đó. Vẻ mặt lại nghiêm lại khẽ nói:
-Toàn lời bậy bạ.
Trong lòng các vị đại nhân cảm thấy không đáng cho Tần Lôi, ngũ điện hạ thích ra mặt nói nhảm giúp người khác, ngài không thể vạch đường cho hươu chạy chứ.
Ai dè Tần Lôi không thèm để ý, mà vẫn cái bộ dạng sớm đã biết vậy, hắn tỏ vẻ bất đắc dĩ nói với ba vị đại nhân:
-Xem này, cô sớm đã nói rồi, vị đại ca này của cô lại thanh cao thái quá, ai, làm việc tốt lại còn không thừa nhận. thật đáng để chúng ta học tập, có phải không, thưa các vị đại nhân?
Lại một “toàn lời bậy bạ” vang lên. Người phát ngôn lần này lại chính là vị tứ điện hạ nãy giờ im lăng không lêntiếng, chỉ thấy nốt ruồi đỏ chu sa trên chân mày đã đỏ rực lên, cứ như bị ong châm vậy. Gã đứng dậy chỉthẳng vào mặt Tần Lôi nổi giận quát:
- Giỏi cho cái tên lão ngũ kia. Lão đại cho ngươi cái gì tốt đẹp mà ngươi cứ bảo vệ hắn như thế?ngươi có biết đây là đâu không? Đây là công đường, chứ không phải cái nhà tắm của nhà ngươi.
Nghe hắn nói xong, gương mặt anh tuấn của Tần Lôi tối sầm. “Rầm” Kinh đường mộc đập xuống bàn làm lão tứ sợ run lẩy bẩy. Tần Lôi hừ lạnh nói:
- Ngươi cũng biết đây là đâu, còn dám gào thét công đường?
Lão tứ đẩy lão tam đang túm lấy mình ra, tiến lên trước vài bước gầm rít:
-Cô vương gào thét đấy, ngươi còn dám đánh ta? Ngươi đừng quên ta là tứ ca của ngươi đấy.
Nói xong lời cuốicùng, lại có chút ngoài mạnh trong yếu. Thì ra hắn bỗng nhiên nhớ lại vụ hôm đó trên kim điện, Tần Lôi đã đánh Thiên Sách tướng quân Lý Thanh mà trong lòng có chút hối hận. “Sao ta lại đi chấp với loại người hồ đồ đó chứ?”
Tần Lôi liếc hắn một cái khinh miệt, ngoài cười trong không cười nói:
-Ngươi cũng đừng quên, người ngồi đó là đại ca ngươi.
Rồi lại xoay ra hạ giọng nói từng câu từng chữ:
- Ngươi đã làm những chuyện tốt đó, có phải thật sự cho rằng ta không dám tính sổ với ngươi?
Sắc mă lão tứ lập tức trở nên khó coi, lão tam vội vàng bước lên lôi gã xuống. Lão tứ cũng nhân đó lui lịa.
Tần Lôi nhìn bọn Tần Thủ Chuyết, mấy người đưa mắt nhìn nhau, Tần Thủ Chuyết bèn cao giọng nói:
-Qua điều tra, ngày mồng tám tháng giêng, Vũ Dũng Quận Vương do truy nã mật thám Nam Sở, bất đắc dĩ tiến vào hai phủ Triết ,Giản. Sau đó mật thám Nam Sở phóng hỏa, gây ra hỏa hoạn ở Trung Đô tới ba ngày, tổn thất vô cùng nặng nề, khiến người nghe kinh hoàng. Ba vị điện hạ có ý kiến gì khác với điều này không?
Lãotứ quay đầu đi chỗ khác, không thèm để ý đến Tần Thủ Chuyết. Lão đại cũng cười lạnh không nói, chỉ có lão tam là bất đắc dĩ nói:
- Đúng là như vậy.
Tần Thủ Chuyết nhận lấy công văn ghi chép sử sách, nhìn một lượt, vỗ tay nói:
- Tốt, vương gia, haivị đại nhân, sau khi chúng ta kí ấn, sẽ dâng bệ hạ.
Tạ thị lang và Chu Thiếu Khanh từ hôm qua cứ như tượng gỗ, chẳng mảy may quan tâm. Nhưng Tần Phủ doãn vừa mới nói xong, hai người liền khen:
-Hay!
Lại thêm cả Tần Lôi nữa, bốn người lần lượt đại diện cho Tông Nhân phủ, phủ doãn Kinh Đô, Bộ hình, Đại lí Tự đóng dấu trên trên bút lục, rồi lại kí đại danh của mình lên đó. Tần Lôi vẫn chỉ viết cái tên quê mùa“Vũ Điền” như cũ.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất