Quyền Bính

Chương 110: Thật giả khó phân

Chương 110: Thật giả khó phân
Chiêu Vũ Đế nghiêm túc nhìn Tần Lôi chằm chằm, trầm giọng nói:
- Buổi thiết triều sớm ngày kìa, đề nghị lập một nha môn mới, ngươi biết rồi chứ?
Tần Lôi không dám dấu diếm, nói:
-Nhị ca đã cho nhi thần biết rồi.
ChiêuVũ gật đầu, thản nhiên nói:
- Cái Đô ti phụ trách dân tìnhđể dành cho ngươi. Sớm mai mau mà tự chọn lấy mấy vị trí, ghi thành cuốn sổ con trình lên.
Tần Lôi kinh ngạc, không phải là thừa tướng và Thái úy đã chia đều nhau sao? Hắn cố nén niềm vui sướng trong lòng, vội vàng bước lên hành lễ tạ ơn.
Chiêu Vũ Đế thấy hắn không mấy nhiệt tình, giận hờn nói:
-Chắc hẳn ngươi cũng biết, vốn dĩ nơi này không có việc của ngươi. Ngươi có biết phải trả giá cao thế nào mới có thể khiến lão Văn Ngạn Bác nhả cái Đô Ti đó ra không?
Tần Lôi vội vàng bồi tội nói:
-Lần đầu tiên hài nhi chính thức được phái đi lo công chuyện, lúc nào trong đầu cũng chỉ nghĩ làm sao để hoàn thành tốt công việc Vì vậy mà vừa rồi cũng có chút phân tâm, xin phụ hoàng trách phạt.
Chiêu Vũ Đế bớt giận. thở phào nói:
- Ý chí này của ngươi mạnh mẽ hơn tất cả, ngươi phải nhớ kĩ ba điều này, sẽ không sợ gì cả.
Tần Lôi vội vàng giỏng tai lắng nghe.
-Đầu tiên phải nhớ kĩ, cái ti Dân tình nhỏ bé này phải dùng hai cái mạngchó của hai tên ô lại ở hai tỉnh trong mạng lưới của lão tặc họ Văn đổi. Tiêu hết nhiều tiền như vậy, nếu ngươi không chuyên tâm làm việc, thì đúng là khiến trẫm quá thất vọng.
Tần Lôi chắp tay nói:
-Nhi thần sẽ cung cúc tận tụyđến chết mới thôi, không để phụ hoàng phải thất vọng.
Hắn không định nói mấy câu tởm lợm như vậy, khốn nỗi chữ nghĩa trong đầu quá ít, nghĩ không ra từ nào khác.
Chiêu Vũ Đế bị hắn chọc cười:
-Đừng vội học Khổng Minh sự bất thân cung, ngược lại dạy bọn hạ nhân không thoải mái.
Rồi nói:
-Điều thứ hai, Trẫm rất kì vọng vàonha môn này của ngươi, không sợ ngươi làm hỏng, chỉ sợ ngươi không dám làm thôi. Vung tay, lấy hết tinh thần phấn chấn của tuổi trẻ, mở ra một con đường máu.
Tần Lôi cất cao giọng nói:
-Tuân chỉ.
Chiêu Vũ Đế phất phất tay, vị thái giám đứng bên cạnh bưng một cái khay tới trước mặt Tần Lôi. Chiêu Vũ Đế giơ tay ý bảo hắn mở bức thư trên khay ra xem. Tần Lôi thấp thỏm móc lá thư ra, liếc mắt xem, trên bức thư đó liệt kê hàng loạt các giao dịch tiền bạc qua lại với Thẩm gia, tuy nhiên toàn là hắn nhập Trầm gia xuất.
Sắc mặt Tần Lôi bỗng chốc trắng bệch, mồ hôi chảy xuống từng giọt, quỳ “bụp” xuống, thảm thiết:
-Xin phụ hoàng trách phạt.
Chiêu Vũ Đế nhìn tên nhi tử câm như hến nghiền ngẫm, có chút hài lòng với việc tạo được sự sợ hãi cho hắn. Lại sợ dọa hắn sợ quá, bèn trầm giọng nói:
-Đứng lên đi, nam tử hán đại trượng phu phải có cốt khí , sợ hãi rụt rè, giống cái thể loại gì đây?
Tần Lôi vội vàng đứng lên, nhưng sắc mặt có chút âu sầu. Chiêu Vũ Đế thấy vậy, lại giận dữ hét lên:
-Học ai không học? lại học nhị ca ngươi không có tí chí khí nào cả, cút ra ngoài cho ta.
Tần Lôi thận trọng hành lễ cáo lui, bộ dạng u sầu trên suốt cả đoạn đường, cho đến khi tập tễnh bước lên vương xa, đóng cửa lại mới hết nhịn được phá lên cười. Diễn xuất của cô vương lại có tiến bộ rồi.
Trác lão thái giám từ trong bóng góc tường đi ra, có chút bất ngờ lắc lắc đầu, trở lại Ngự thư phòng phục mệnh.
Khi Tần Lôi vừa ở Ngự thư phòng đi ra, trực giác có người theo sau rình mò, cho nên cứ làm ra vẻ ưu tư, khiến cho kẻ phụng mệnh quan sát là Trác lão thái giám mắc lừa.
Vừa rồi hoàng đế cho hắn xem khoản mục đó, vốn là sau ngày, hắn gặp Trầmthái gia. Những chuyện qua lại với Trầm gia quả nhiên không giấu được tai thánh thượng, chi bằng thành thật khai ra, cũng là để bóp chết sự nghi ngờ của hoàng đế ngay từ ban đầu.
Đương nhiên, các khoản này là bản rút gọn, chí ít thì số tiền mừng tuổi lão thái gia tặng Tần Lôi không có trên đó. Các khoản cũng không nhiều, vừa bằng số tiền chi tiêu cho nội cung trong vòng một năm, nếu là cả triều đình, thì nửa năm cũng không tiêu hết nhiều như thế.
Thấy mình đã thoát cửa này, Tần Lôi có chút mệt mỏi tựa vào thành xe.. Tên thị vệ bên ngoài gõ cửa:
-Vương gia, về phủ chứ?
Tần Lôi vừa định trả lời, nhớ đến đóa hoa lan trong cốc, hắn thích thú mở miệng nói:
-Đi Hoa Lâm uyển .
Hoa Lâm uyển ở trong, bên rừng trúc.Hôm nay cũng không tiếng đàn đón chào .
Mấy ngày
nay Vĩnh Phúc không xuống khỏi giường được.
Người con gái suy nhược đang yên lặng nằm trên giường, nghe thấy tiếng chân nặng chịch, khóe miệng hơi nhếch lên, nói khẽ:
-Ca, huynh đến rồi?
Tần Lôi nghe xong, trong lòng có chút chua xót, ngồi xuống bên chiếc giường, sửa sang những sợi tóc trên vầng trán xanh xao của muội muội, ôn nhu hỏi:
-Đỡ hơn chút nào chưa?
Vĩnh Phúc khẽ gật đầu, cảm nhận hơi ấm từ bàn tay to lớn của Tần Lôi. Cái cảm giác thoải mái này khiến nàng không muốn mở niệng.
Hai bàn tay Tần Lôi dừng lại nơi hai gò má đẹp như ngọc của Vĩnh Phúc, thời gian như cũng ngừng lại tại khoảnh khắc đó. Cho đến khi có dòng nước nóng ấm chảy xuống lòng bàn tay hắn.
Tần Lôi hứng những giọt nước mắt của Vĩnh Phúc, hắn cảm nhận rõ ràng niềm thương hại và lưu luyến trong tay.
Mặc dù Chiêu Vũ Đế rất yêu thương Vĩnh Phúc, nhưng quốc sự quấn thân, chỉ có thể dành chút thời gian bận rộn tới thăm nàng, có khi bận quá, năm ba ngàytrời cũng không thấy mặt. Nhưng cho dù chỉ là một chút yêu thương như vậy, cũng khiến công chúa của Vương phi ghen ghét vô cớ,lại thêm tính cách lạnh lùng của Vĩnh Phúc do ốm bệnh lâu ngày mà thành, khiến cô có thể ở trước cửa giăng lưới bắt chim cả ngày.
Nếu là ngày xưa, thì đúng là hợp với tính cách của Vĩnh Phúc, nhưng thấy sức khỏe ngày càng không tốt, đàn cũng không đánh được, sách cũng chả đọc nổi, đành phải nằm liệt giường dưỡng bệnh, tiểu công chúa cũng cảm nhận được thực ra thanh tịnh còn có một cách gọi khác là cô đơn.
Tần Lôi cúi xuống, nhẹ nhàng nói bên tai nàng:
-Chịu khó dưỡng bệnh,, để hôm khác ca xin phụ hoàng cho muội chuyển ra ngoài ở vài hôm.
Vĩnh Phúc nhẹ nhàng lắc đầu , buồn bã nói:
-Nếu ca muốn làm đại sự, không cần hao tâm vì một kẻ như nến tàn trước gió như muội.
Tần Lôi nghe xong , hơi giận nói:
-Muội nghĩ muội là Lâm Đại Ngọc à? Định để ca của muội chết ngốt à?
Rồi lại trợn mắt nói:
-Nếu sau này còn nói như vậy, xem ta có đánh nát mông muội không? Mai ta sẽ nói với phụ hoàng, cuối năm sẽ đón muội về.
Vĩnh Phúc hoảng sợ nhìn Tần Lôi đột nhiên nổi giận. Mười mấy năm nay nàng đâu có nghe qua một lời thô thiển nào. Nếu như hôm đó Tần Lôi cũng như vậy, thì nàng chắc chắn không thèm để ý.
Cũng may trải qua những ngày này, trong lòng Vĩnh Phúc, Tần Lôi đãtrở thành một nhân vật quan trọng, mấy lời thô thiển ngẫu nhiên này đối với tiểu công chúa mà nói cũng không đến nỗi khó chấp nhận.
Chỉ là cái “Lâm Đại Ngọc” này là thần thánh phương nào? Lẽ nào là người trong mộng của ca ca? Vĩnh Phúc chua xót nghĩ trong lòng. Bèn nhắm mắt không thèm để ý tới Tần Lôi nữa.
Tần Lôi sợ mình làm muội muội sợ hãi, vội vàng ngượng ngùng xin lỗi:
-Tính khí của ca tệ thế đấy, muội đừng tức giận. Ca thu lại những gì vừa nói ban nãy được không?
Vĩnh Phúc thoáng mở mắt, đôi mắt vốn vô hồn lại chợt lóe sáng trong khoảnh khắc đó, nàng nói nhỏ nhẹ mà kiên quyết:
-Không được!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất