Quyền Bính

Chương 109: Chiêu Võ dậy con luận anh hùng

Chương 109: Chiêu Võ dậy con luận anh hùng
Trong Ngự thư phòng vọng ra tiếng gầm gừ.
Buổi tấu trình khiến người ta dở khóc dở cười kết thúc. Cuối cùng Chiêu Vũ Đế cũng phải bỏ ra bảy trăm vạn lượng bạc để bảo vệ con trai mình. Cần phải biết rằng chi phí của cung đình Đại Tần ba năm cộng lại cũng không đến sáu trăm vạn lượng.
Trông cái vẻ mãn nguyện rời đi của Văn Ngạn Bác, lại còn cả cái tên khốn Lý Hồn kia nữa. Chiêu Vũ Đế rất bực bội, rất đau lòng. Bị lừa một vố đau như vậy, khiến ngài muốn mắng người. thậm chí còn muốn đánh người để phát tiết. cho nên Tần Lôi mới bị giữ lại.
Chiêu Vũ Đế đứng dậy sau thư án, trợn mắt giận dữ nhìn Tần Lôi đang rất thành thật đứng trước mặt, nổi giận đùng đùng:
-Tên tiểu tử ngu ngốc nhà ngươi, ngươi có biết cái câu đồng ý của ngươi, hại trẫm mất đi hai triệu lượng không? Những hai triệu lượng, đủ cho cả cung đình chi tiêu trong hai năm đấy!
Tần Lôi nhìn Chiêu Vũ Đế đang dựng râu trừng mắt, trong lòng lại cảm thấy được thanh thản một chút, thầm chửi mình một tiếng ti tiện. rồi làm bộ đáng thương, sợ hãi nhìn Chiêu Vũ Đế.
Chiêu Vũ Đế mắng một trận, lại thương xót cho cái túi tiền của mình. Thê thảm nói:
-Đại Tần chúng ta luận giàu có, đôngđúc không bì Đông Tề Nam Sở, lần này đùng một cái phải đem của cải mấy đời tổ tông tích cóp được rải rắc tứ thành. Trẫm biết ngay mà, cái lão tặc Văn Ngạn Bác này sớm đã nhòm ngó vào tiền của của trẫm mà!
Tần Lôi vẫn chẳng có khái niệm gì với những con số này cả, lại không thể để hoàng thượng ở đây “diễn kịch” một mình, bèn nhỏ giọng:
-Phụ hoàng, lần sau chúng ta sẽ làm thịt lão tặc đó.
Chiêu Vũ Đế khinh thường nói:
-Có đem xương cốt lão tặc đó đun trong vạc dầu cũng không đủ! Ngươi có biết tại sao hôm nay Văn Ngạn Bác lại ăn nói khó nghe như vậy không?
Tần Lôi cười theo nói:
-Chắc là do nghèo quá hóa điên ấy mà.
Chiêu Vũ Đế mỉm cười:
-Đúng vậy, nếu không có bảy trăm vạn lượng này, hộ bộ sẽ không thể chống đỡ được cho đến khi hạ thuế nhập kho.
Tần Lôi hoảng sợ thất thanh:
-Không phải chứ?
Tâm trạng Chiêu Vũ Đế dần bình tĩnh lại, trở lại ngồi sau thư án, than thở:
-Cứ nói thiên hạ ba phần, Đại Tần cũng ba phần.
Tần Lôi có chút hoảng sợ nghe vị hoàng đế nói những lời phạm húy. Trong lòng lo sợ:
-không phải là ra khỏi cửa là đem ta “răng rắc” đấy chứ?
Nhưng rồi lại nghĩ lại, hoàng đế tự phạm húy của mình, chắc là không vấn đề gì. Lúc này mới thả lỏng tinh thần tiếp tục nghe.
-Cái lão thất phu Lý Hồn kia ỷ thế gia nhà mình đã năm trăm năm, lại nắm trong tay phần lớn binh mã trong thiên hạ, cành lắm lá nhiều, ngươi không thể tưởng tượng được đâu.
Tần Lôi có thể cảm nhận được sự kiêng kị của Chiêu Vũ Đế đối với phủ Thái úy.
Nói hết Lý gia, Chiêu Vũ Đế lại nói:
-Trẫm tiếng là bậc chí tôn, vẫn là kẻ thống trị thiên hạ, lê dân bách tính, quý thích không ai không tôn trẫm làm chủ. Nhưng kẻ nắm giữ ba phần quân lực, ba phần quan viên, ba phần của cải lại là Lý thái úy, cũng không dám động tới lông chân trẫm.
Trong lời nói còn xen chút tư vị ngạo nghễ.
Tần Lôi im lặng lắng nghe vị hoàng đế tự luận, biết chắc chắc kẻ tiếp theo sẽ là thừa tướng.
Quả nhiên Chiêu Vũ Đế chậm rãi nói:
-Mà Văn giatuy có trăm năm nhưng lại vốn có truyền thống thi gia, là quan văn chính cống. trước nay không có cơ hội chen chân vào nghiệp võ. Ngươi có biết điều này có gì không tốt không?
Nói xong quay nhìn Tần Lôi dò xét.
Tần Lôi khẽ nói:
-Cái này bẩm sinh đã có chút không ổn rồi.vào thời khắc quan trọng đấu lực thì chắc chắc chịu thiệt lớn.
Chiêu Vũ Đế hài lòng gật đầu nói:
-Đúng vậy, ngươi tuổi còn nhỏ mà có thể nhận thức được điều này quả là không tồi. Ai làm chủ binh quyền, thì kẻ đó có tính quyết định rất lớn đối với giang sơn.
Lúc nói mấy lời này, Ánh mắt của Chiêu Vũ Đế hơi khó hiểu.
Tần Lôi nhất thời nghĩ không ra ẩn ý đằng sau những lời này của Chiêu Vũ Đế, đành nói theo:
-Vậy Văn gia đấu với Thái úy thế nào?
Tần Lôi không đả động gì đến cái gì mà “ba phần”, những thứ kị húy như vậy, tự Chiêu Vũ Đế nói thế nào cũng được, nhưng hễ người khác mà nói, tất nhiên là còn có thể phạm tội nữa.
Chiêu Vũ Đế nhếch mép, lộ rõ vẻ thỏa mãn với cách dùng từ của Tần Lôi, mỉm cười nói:
-Ba mươi năm trước, Văn gia chỉ có thể coi là quan lại thế gia, hoàn toàn không có thể đứng ngang hàng với Lý gia. Thậm chí đến cả kẻ kinh tài diễm tuyệt Văn Ngạn Bác.
Nhắc đến cáitên này, Chiêu Vũ Đế bất giác ngồi thẳng lên.
Lúc này Tần Lôi mới biết, sự dè chừng lo sợ của hoàng đế đối với Thái úy xuất phát từ Lý gia thực sự đáng sợ, còn sự kiêng kị đối với thừa tướng, đến từ cái tên Văn Ngạn Bác kia thì đúng hơn.
-Văn Ngạn Bác mất hai mươi năm, bện một tấm lưới, căng một cây ô, từ đó có được thực lực ngang ngửa với trẫm và Lý gia.
-Đó là lưới gì? Ô gì?
Tần Lôi hứng thú hỏi.
Chiêu Vũ Đế nói với vẻ khâm phục:
-Lão ta tập hợp quan lại trong thiên hạ dệt thành một tấm lưới quan hệ chằng chịt, rồi lại dùng lực lượng của vô số các quan lại đó căng thành một chiếc ô bảo vệ. che chở cho lão ta, cũng che chở cho tất cả quan lại trong thiên hạ.
Tần Lôi nghe, trầm ngâm:
-Đều nói “ thủy lưu bất hủ, họ xu bất đố” đám quan lại đó yên ổn quen rồi, khó mà không biến chất.
Chiêu Vũ Đế vê râu tán thưởng:
-Tiểu ngũ, ngươi đúng là kẻ có đầu óc nhất trong số các huynh đệ.
Tần Lôi âm thầm cảnh giác, ngày hôm nay Chiêu Vũ Đế hoặc trực tiếp hoặc ngầm khen ngợi mình, tất nhiên sẽ không có gì tốt đẹp cả.
Chiêu Vũ Đế không để ý đến cái kiểu cẩn thận thái quá ấy của Tần Lôi, vẫn đắm chìm trong khoái cảm bình phán tương quyền đương triều không dứt ra được. Lời lẽ mang nét mỉa mai
- Lưới quan hệ, ô che chở, những thứ này dùng để làm gì? Cái này các quan lại dùng để baoche cho nhau, kết bè kết cánh, ăn hối lộ trái pháp luật, trái luật vì tình, làm rối kỉ cương. Nếu tất cả các quan trong thiên hạ đều liêm khiết, tự chủ, thanh chánh tự trì, thì cần gì đến cái lưới thủng ô rách kia.
Tần Lôi chấp nhận, vị Chiêu Vũ Đế này quả thật không hồ đồ chút nào.
Chiêu Vũ Đế nói tiếp:
- Về sau thì, nếu ngươi không tham, thì hoàn toàn không hợp nhau, bị đẩy ra khỏi tấm lưới này. Thường xuyên qua lại, các viên quan của Đại Tần ta không kẻ nào không tham ô, không kẻ nào không phạm luật.
Tám chữ sau cùng, Chiêu Vũ Đế nghiến răng mà nói.
-Năm này tháng khác, đám sâu mọt này đục khoét hết số của cải của tổ tiên để lại, thậm chí là cả phần thuế còn lại khiến cho Thiên hạ đệ nhất Đại Tần, rốt cuộc bị bọn sâu mọt này gặm thành một cái lỗ thủng lớn, có vá cũng không vá được. Nhưng chuyện binh sự quốc gia, trị thủy, thiên tai, trợ cấp vân vân đều cần phải có tiền. Cái nào mà không ổn thì quốc gia đó sẽ đại loạn. Tuy bản lĩnh “sách đông bổ tây” của Văn Ngạn Bác thiên hạ vô địch, song bây giờ không bột đố gột nên hồ.
Tần Lôi trong lòng xao động, đột nhiên nghĩ tới trận chiến với nước Tề năm ngoái tất nhiên kéo theo sự suy sụp của Văn thừa tướng.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất