Quyền Bính

Chương 113: Trạng nguyên hồng hai mươi năm

Chương 113: Trạng nguyên hồng hai mươi năm
Thu xếp xong chuyện của Tần Tứ Thủy thì lão trưởng quầy và Thạch Mãnh cũng lên đến nơi, đi cùng còn có một người trung niên mặt mũi bóng lộn. Lão trưởng quầy hành lễ với Tần Lôi:
-Thưa côngtử, đây chính là ông chủ Lưu của chúng tôi.
Người đàn ông trung niên kia cũng hành lễ với Tần Lôi, nói:
-Tiểu nhân là Lưu Phúc Quý, xin thỉnh an công tử.
Tần Lôi ra hiệu bảo y ngồi xuống. nói linh tinh vài chuyện đại loại như là chuyện tuổi tác của ông chủ Lưu, con cái trong nhà thế nào. Đợi đến khi hai người quen rồi, Tần Lôi lại khen y vài câu như thật như là có phúc tướng, nhân duyên tốt…khiến cho cái lão họ Lưu kia há mồm ra mà nghe, qua lại vài lần mà hai người cứ như là bạn lâu năm vậy.
Tần Lôi vỗ nhẹ xuống cái bàn, nói với ông chủ Lưu:
- Phúc Quý huynh, hôm nay hai ta vừa gặp mà đã như quen biết từ lâu, quả thật là hiếm có, sao lại không thể cùng uống một trận đã đời nhỉ?
Lưu Phúc Quý cười tít cả mắt, gật đầu lia lịa như gà con mổ thóc:
-Đúng, đúng!
Sau đó cao giọng gọi lão trưởng quầy:
-Lão Tiền à, mau đem rượu ngon lên đây, đừng để khách quý phải đợi lâu.
Ông chủ lên tiếng, người dưới tự khắc ra sức mà làm. Lát sau, rượu thịt được bày rala liệt, nào là cá, thịt dêhầm cách thủy các loại chật kín cả một cái bàn tròn lớn, chỉ lộ ra có chút khe hở.
Tần Lôi về kinh đã gần một tháng, cuộc sống xa hoa của hoàng gia đã biến hắn thành một kẻ kén ăn. Nhìn một bàn đầy toàn thịt không một chút rau xanh, những cái muốn ăn thì chẳng có tí nào. Tần Tứ Thủy hiểu Tần Lôi, trông mi mắt hắn khẽ cụp xuống, liền đem lên vài đĩa đồ nhắm như lạc, đậu hũ đặt trước mặt.
Ông chủ Lưu thấy vậy, cuối cùng cũng tin tưởng vị công tử kia chính là kim chi ngọc diệp, không phải là đến tống tiền hay đi ăn của chùa. Lão ngại ngùng cười:
-Thời tiết giá rét này, những thứ quê nhà lá vườn không sánh được với nhà công tử, quả thật không kiếm đâu ra rauquả tươi. Xin công tử thứ tội.
Tần Lôi mỉm cười tỏ ý bảo hắn cứ thoải mái đi:
-Ta ăn không quen là vấn đề của ta, không có nghĩa là đồ ăn không ngon, Lưu huynh không cần lo lắng.
Nghe thấy Tần Lôi nói vậy, Lưu Phúc Quý càng cảm thấy ái ngại, quay lại nghiến răng với lão trưởng quầy:
-Đi lấy rượu rượu lại đây, mời công tử uống thử.
Lão trưởng quầy kinh ngạc nói:
-Không phải nói là đợi năm sau….
Lưu Phúc Quý vung cái tay mập mạp lên, mất kiên nhẫn:
-Mau lên….
Lão trưởng quầy mới do dự đi xuống lầu.
Tần Lôi lại cùng Lưu Phúc Quý tào lao vài chuyện linh tinh, đợi lão trưởng mang hai vò rượu còn phủ đầy bụi đất lên, Tần Tứ Thủy trông thấy, thất thanh:
_Nữ nhi hồng?
Lão trưởng quầy mặt đầy vẻ tiếc nuối nói:
-Không phải Nữ nhi hồng, mà là Trạng nguyên hồng.đây là rượu do ông chủ chúng tôi tự tay nấu khi đại thiếu gia đầy tháng. Lại chôn dưới đất hai mươi năm, đợi đến khi đại thiếu gia lên học cao thì uống mừng.
Tần Lôi nghe xong, thở dài:
-chôn hai mươi năm rồi, hôm nay mang lên đúng là đáng tiếc.
Lão trưởng quầy mang một vò tới đặt vào tay Lưu Phúc Quý, hắn đưa những ngón tay mập mạp cẩn thận vuốt ve cái vỏ sứ bóng loáng, lau sạch lớp bụi bẩn còn sót lại, cười ha ha với Tần Lôi:
-sinh con dưỡng cái rượu Hoa Điêu, mục đích cũng chỉ là để ngày đại hỉ có vật mừng.
Sau đó nét mặt căng thẳng nhìn Tần Lôi, chân thành nói:
-Thân phận của công tử tiểu nhân không dám đoán bừa, chỉ có thể nói chưa từng gặp một quí nhân nào ôn hòa như người, chịu kết giao cùng tứ dân. Điều này đối với tiểu nhân mà nói, là đại phúc trời ban,.
Nói xong “phạch một tiếng, gỡ cáp nắp bám đầy bụi, cái hương rượu say lòng người tích tụ qua bao năm tháng lập tức lan tỏa khắp căn phòng. Bon thị vệ xung quanh không ai không tỏ vẻ say mê, có những tên bợm rượu đã bắt đầu nuốt nước miếng.
Tần Lôi cũng là con người của rượu, cởi mở nói:
-Cung kính không bằng tuân lệnh. Nếu ta từ chối lại là làm kiêu.
Chất dịch rượu màu hổ phách chảytừ trong vò ra bát sứ. Tần Lôi không chờ được nữa bưng lên, chỉ nhìn thứ rượu ngon trong vắt trong bát,ngon đến mê người, đưa lên mũi ngửi, mùi thơm ngào ngạt thấm vào gan ruột. rồi nếm thử, hết ngọt là chua, đắng, chát, ngon, tiên, sáu vị này hòa quyện lại với nhau trên đầu lưỡi rồi lại chạy đến từng lỗ chân lông, như có cái hương vị cam khổmấy mươi năm dưỡng dục con cái hòa quyện trong đó. Nếu không phải là kẻ đã sống hai thế hệ, Tần Lôi cũng không nhận ra được cái vị đó.
Tần Lôi nhắm mắt dư vị thật lâu, mãi mới mở to hai mắt:
-trong vắt, thơm, thuần, nhu, miên, thoải mái có cả. uống loại rượu này mới không uổng cái cuộc đời này! Ngon! Ngon!
Mọi người thấy hắn một vẻ tang thương, không vì một vị thiếu niên mười bảy tuổi nói ra những lời này mà ngạc nhiên.
Tần Lôi uống liền ba chén, rồi ném bát sứ xuống đất, thỏa mãn. Lưu Phúc Quý trông bộ dạng phiêu diêu tiên tục lại không muốn uống tiếp của Tần Lôi, khuyên nhủ:
-Công tử cứ uống thoải mái, vẫn còn nhiều mà.
Tần Lôi ngà ngà say nói:
-Đồ ngon không thể ăn hết, rượu ngon không thể quá chén. Uống xong ba bát, tê hết cả mồm, uống nữa sẽ không có vị gì, vô tội chà đạp lên mĩ tửu, chi bằng mọi người cùng nếm thử.
Đám thị vệ mừng rơn:
-Đa tạ ngũ gia khai ân.
Rồi Tần Tứ Thủy rót chomỗi người một bát, Lưu Phúc Quý và tiền trưởng quầy cũng có phần, vừa đủ rót sạch một vò.Cả bọn tu ừng ực cứ như cá voi uống nước.
Uống hết vò trạng nguyên hồng cất giữ hai mươi năm, cả bọn sợ bị lẫn vị nên không ai dám đụng tới vò rượu ngon trên bàn.
Tần Lôi mỉm cười với ông chủ Lưu còn đang ngồi ngâm nga vị rượu:
-Lưu lão ca, sự thịnh tình của huynh ta xin ghi nhớ trong lòng. Huynh yên tâm, ta sẽ không uống không vò trạng nguyên hồng hai mươi tuổi này của huynh đâu, huynh hãy cứ chờ xem.
Tần Lôi đã hiểu được rằng kẻ bề trên không được nói quá rõ ràng, để tránh sau này không có đường lui.
Nhưng những lời này với Lưu Phúc Quý mà nói lại dễ nghe như tiên âm. Hắn vội vàng cúi người dập đầu nói:
-Tiểu nhân thay khuyển tử xin đa tạ hữu ý của công tử.
Còn chưa nói rõ ràng, mà đã ngầm hiểu hết ý của nhau rồi. còn Tần Lôi có thể thực hiện được hay không, Lưu Phúc Quý lại không chút lo lắng. Cho dù không thực hiện được, có thể leo lên cái cành cao như Tần Lôi này, thì vụ mua bán này cũng quá lời vô cùng lời rồi.
Tần Lôi lại cho hắn đứng dậy, Lưu Phúc Quý ngồi nửa dính mông xuống đất:
-Không biết hôm nay công tử đến đây có việc gì?
y suy nghĩ cân nhắc, rồi vẫn mở lời trước.
Tần Lôi mỉm cười,:
-Đúng là có việc thật. Hàn gia có vụ làm ăn không tệ, lại khổ nỗi có việc đeo bên mình, sợ một mình lo liệu không xong lại khiến người đời sinh lòng đố kị. Vì vậy ta muốn tìm vài ông chủ đảm đang gia nhập hội. thứ nhất là có thể nhờ cậy những thủ thuật làm ăn của các vị, thứ hai là mọi người hợp thành một thế lực tương đối, cũng tốt cho việc chống đỡ phong ba.
Những lời nói của Tần Lôi, khiến cho cả Thạch Mãnh và Tần Tứ Thủy đứng nghe bên cạnh cũng âm thấm líu lưỡi trong lòng thầm nhủ liệu vương gia có mắc bệnh nói khoác không?sao mà nói được mấy thứ khôngthể tin nổi ấychứ?
Quả nhiên cái mặt béo của Lưu Phúc Quý run rẩy:
-Công tử có thể nói rõ hơn một chút được không?
Tần Lôi lắc đầu cười nói:
-Lưu huynh nếu có ý gì, chi bằng mai tới Tứ Hợp cư ở thành Tây, tìm người tên là Quán Đào hỏi cho rõ rồi nói tiếp.
Lưu Phúc Quý vội vã đồng ý. Hai người liền bỏ qua chủ đề này, không buồn nhắc tới nữa. Lại ngồi xuống một lát, Tần Lôi liền đứng dậy cáo từ, Lưu Phúc Quý tiễn tới dưới lầu, chưa hết còn đem vò trạng nguyên hồng khác đặt lên xe cho Tần Lôi.
Đợi thấy hàng xe ngựa của Tần Lôi đi về phái đông. Tiền trưởng quầy hạ giọng hỏi:
-Ông chủ, vị công tử đó lai lịch thế nào? Sao mà không đoán nổi thế?
Lưu Phúc Quý híp mắt cười, mặt tràn đầy vẻ khôn khéo, nào có bộ dạng phát tài như vừa rồi. Lão cười khan một tiếng, nói với trưởng quầy:
-Thấy phúc đao trong tay thuộc hạ của hắn không? Rõ ràng là Đường đao được luyện cả trăm lần. Quý nhân bình thường, đều vì tìm kiếm một thanh đao tốt hơn Đường đao mà khuynh gia bại sản. Người trong kinh dám ban ngày ban mặt ngang nhiên vác ra khoe như thế này quả không nhiều. Huống hồ càng nhìn khí thế, hành động của vị thiếu gia này, những công tử bình thường không thể bì được.
Rồi lại chuyển giọng nhẹ nhàng:
-Tôi đoán là người này.
Nói rồi xòe ra năm ngón tay.
Tiền chưởng quỹ có chút không tin nói:
- Nghe nói tam công tử của Văn phủ, tứ công tử phủThái úy, còn cả đại công tử nhà họ Trầm cũng chạc tuổi này, sao lại không phải là bọn họ.
Lưu Phúc Quý lắc đầu nói:
-Lý Tứ công tử ta từng nhìn thấy từ xa, trông phúc hậu lắm, Văn Tam công tử thích chơi chữ lộn mặc ( xuyên tạc chơi chữ), xung quanh toàn là thanh y văn sĩ nên không phải. Còn Trầm gia thì là con người khiêm tốn, nhất định không thể khoác lác thế này.
Tần ngũ gia bị ông chủ Lưu đánh giá là khoác lác, nếu nghe xong cuộc đối thoại này, không biết sẽ có cảm tưởng gì? Chắc chắn sẽ căm tức nói:
-Con mắt nhìn người của lão quả không tồi.
Lúc này hắn đang đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của hai tên thuộc hạ, nhẹ giọng chậm dãi:
-Bên đó chỉ dựa vào cữu cữu thôi, không làm to lắm, ông ấy cần người, mà con mắt nhìn người, khí phách của Lưu Phúc Quý cũng không tệ lắm. Nếu qua được cửa của Quán Đào, thì sẽ cho lão gia nhập.
Nói xong hắn liền nhắm nghiền mắt lại không lên tiếng nữa.
Việc lựa chọn Lưu Phúc Quý của Tần Lôi ngày hôm nay tuy là ham muốn nhất thời nhưng cũng là để chuẩn bị tìm kiếm những nhân tài không có dính líu gì với Trầm gia, là kế hoạch vốn đã sớm có trong lòng Tần Lôi.
Bây giờ tất cả mọi mặt của Tần Lôi đều có quan hệ quá mật thiết với Trầm gia, bất luận là phương diện của cải hay là nhân lực, chẳng nơi nào là không có bóng dáng của Trầm gia. Quán Đào đã từng nghiêm khắc cảnh báo hắn, tuy là hiện tại hai bên có quan hệ thân thiết, ai biết được tương lai thế nào? Nếu không sớm giải quyết vấn đề này, tương lai rất có thể sẽ bị Trầm gia bóp chặt yết hầu, biến thành con rối.
Tần Lôi cho đó là điều đương nhiên, hắn lập tức đồng ý với Quán Đào tất cả kế hoạch huán luyện nhân thủ cho riêng mình. Đành rằng nước xa không cứu được lửa gần, trước mắt vẫn không có ai có thể dùng được. Vì thế sau khi Tần Tứ Thủy từ chối sự sắp xếp của hắn, Tần Lôi mới không kiềm chế được mà phát tiết. Đây cũng là nguyên nhân mà Tần Lôi vừa mới gặp Lưu Phúc Quý nói chuyện một chút mà thay đổi ý định.
Chỉ cần Lưu Phúc Quý lọt được vào mắt Quán Đào, Tần Lôi sẽ xem hắn như cái đinh thâm nhập vào trong con đường buôn bán của Trầm Lạc.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất