Quyền Bính

Chương 114: Khi nào hoàng hạc xuyên mây mù.

Chương 114: Khi nào hoàng hạc xuyên mây mù.
Đợi Tần Lôi trở về, nói chuyện này với Quán Đào, y mỉm cười:
-Vương gia đã hiểu được cách dùng người, nhưng đừng quên một điều lòng người khó đoán, có trời mới biết được.
Tần Lôi gật đầu cười nói:
-Còn cần tiên sinh chỉ bảo ân cần giúp.
Vừa nói vừa đi đến bên giường gạch, ngồi xếp bằng tròn. Hắn cầmtấm bản đồ nhỏ trên bàn lên, xem xét tỉ mỉ, đây chính là tấm bản đồ hôm qua Quản Đào đưa cho Thạch Mãnh.
Tần Lôi vừa xem vừa so sánh trên tấm bản đồ, một lát sau mới trầm ngâm nói:
-cũng phải tăng thêm ở nước Sở. Cơ hội ở phía nam nhiều hơn phía bắc chút.
Quản Đào nhăn nhó mặt mày nói:
-Nói thì nói thế, nhưng chúng ta không có tiền, một trăm vạn nói thì to kếch sù, nhưng muốn cùng lúc mở nhiều cửa hàng như thế thì vượt ngoài khả năng. Nếu muốn mở rộng đến nước Sở, chỉ nguyên việcquan lại, giao hảo với địa phương đã tốn kém không ít rồi, thực sự là không đủ.
Ngón tay Tần Lôi chỉ chỉ trên bản đồ kiên quyết nói:
-Vấn đề tiền, ta có thể nghĩ cách, nhưng mạng lưới này sớmhình thành ngày nào thì có hiệu quả sớm ngày đó. Chúng ta bắt đầu muộn hơn người khác, nên không thể tiến hành từng bước như người ta được. nếu không sẽ chẳng có ngày nổi danh.
Quán Đào bất đắc dĩ cười nói:
-Chỉ cần vương gia có thể mượn tiếp được năm mươi vạn nữa, cho dù thuộc hạ có liều mạng thổ huyết cũng quyết làm tốt chuyện của ngài bên Nam Sở.
Tần Lôi nhìn Quản Đào rõ ràng có chút tiều tụy hơn, thì không nhịn được:
- Công việc làm không xuể, tiên sinh phải chú ý sức khỏe với.
Quản Đào chớp chớp mắt nói:
- Trước khi điện hạ kiếm được người giúp đỡ thuộc hạ, e là thuộc hạ sẽ càng bận rộn hơn.
Tần Lôi ngồi tê đít trên đệm chăn , buồn bực nói:
-Nhân tài khó kiếm, trung thành đáng dùng thì càng khó kiếm hơn.
Quán Đào nhớ tới một người, cười với Tần Lôi:
- Vương gia có thể đưa Tần Kỳ, Tưởng Pháp về không?
Tần Lôi vỗ tay nói:
-Hay, dù sao việc tập luyện bên đó cũng sắp kết thúc rồi, sẽ cho cả bọn cùng về. Ngày mai ta sẽ lập tức nói chuyện này với phụ hoàng.
Xong hắn lại khẩn thiết hỏi lại Quản Đào:
-Tiên sinh, ngươi nói xem cô phải làm thế nào mới chiêu mộ được nhân tài? Lần sau có việc, nhưng thực sự không kiếm đâu ra người.
Quản Đào suy xét một chút, châm chước:
-Điện hạ sống rộng lượng hào phóng, dễ có quân nhânái mộ.
Tần Lôi cười tít mắt:
-Tên Quản Đào nhà ngươi, nói ta ít học, nên không khiến văn nhân coi trọng, đúng không?
Quán đào ngồi thẳng người , nghiêm túc nói:
-Võ có thể giúp điện hạ lớn mạnh, nhưng chỉ có văn mới có thể giúp điện hạ vững chắc. Nếu không giải quyết vấn đề này, sau này điện hạ khó tránh khỏi vấn đề lên voi xuống chó bất ngờ. Nhưng bây giờ, mấy vị điện hạ, thậm chí cả phủ thừa tướng cũng mở cửa đón khách, nói chiêu hiền đãi sĩ cũng không đủ, rất khó có người chịu đầu quân cho ta.
Tần Lôi cũng nghiêm chỉnh lại , cung kính nói:
-Xin tiên sinh chỉ dạy cho.
Quản Đào vuốt cằm nói:
-Có ba con đường có thể lựa chọn, một là học theo Lý gia, phế văn độc võ, dùng võ để đề cao thân phận,như vậy có thể nghênh ngang tránh ngắn, trong vòng mấy năm gom góp đủ lực lượng, thừa sức tự bảo vệ mình.
Tần Lôi lắc đầu nói:
-Thừa sứctự bảo vệ mình, nói cách khác là chưa đủ sức tiến thủ. Hơn nữa ta và Lý gia khác nhau, lại không có cả đám huynh đệ bám theo.
Quán đào vê râu nói:
-Điều thứ hai, rất đơn giản, điện hạ đã nghe Lữ Mông “Sĩ biệt tam nhật” rồi chứ? Chỉ cần từ giờ trở đi đện hạ chuyên tâm học hành, với thiên tư của người, tin chắc nhiều nhất năm năm, là có thể khiến bọn sĩ tử phải nhìn người bằng con mắt khác.
Tần Lôi lậptức hết tinh thần, chẳng cần nghĩ ngợi gì đáp:
-Cứ nhìn thấy sách là đau đầu, nếu như cứ cố mà học, không nổi một khắc, chắc chắn nằm ngáy khò khò, chiêu này không được, nói cách thứ ba đi.
Quản Đào biết rõ Tần Lôi đối với chuyện này có nóithế nào cũng vô ích, bèn đem các thể loại cái gì mà không có việc gì khó, có công mài sắt có ngày nên kim giấu trong lòng ra khuyên nhủ. Rồi nhấn mạnh:
-Cách thứ ba, cần phải có thật nhiều tiền, quyết đoán, nghị lực lớn, thiếu một cái cũng không được. Nhưng chỉcần có thể kiên trì, sau hai mươi năm, điện hạ có thể thay thế Văn thừa tướng.
Tần Lôi tức khắc tỉnh táo tinh thần, cao hứng nói:
-Những điều kiện này ta đều có đủ, ngươi mau nói đi.
Quản Đào xém chút giựt đứt cả râu, đau đến nhe cả răng ra:
-Công lực của điện hạ càng phát càng thâm hậu, xin chú ý thu phát tự nhiên, để tránh ngộ thương.
Cả hai cùng cười sằng sặc, lát sau Quản Đào mới nghiêm túc nói:
-Cách thứ ba chính là sửa Học đường, mời thầy, cho bọn trẻ nghèo không có tiền mua sách có cơ hội được học tứ thư ngũ kinh. Hai mươi năm sau, cây non sẽ tự khắc đơm hoa kết trái. Những người này nhận đại ân của điện hạ, ắt sẽ là kẻ ủng hộ người. nếu thực sự có thể nỗ lực thực hiện kế hoạch này trong vòng mười năm, mạng lưới của Văn thừa tướng cũng có thể tự tan. Nếu như tiếp tục kiên trì mười năm nữa, thế lực Đại Tần ắt sẽ vô địch thiên hạ, đại sự ắt thành, thiên hạ nhất định vậy!
Tần Lôi chắp tay thán:
-Đây vẫn là kế sách mưu quốc, tiên sinhđúng là quốc sĩ.
Đột nhiên hắn nghĩ đến một việc,hỏi:
-trong “ Tề quốc cải tiến trâu nghị” của tiên sinh có phảicũng nhắc tới chuyện này?
Quản Đào biết rõ vấn đề Tần Lôi lo lắng, đột nhiên cười:
-Thượng quan thừa tướng giỏi tính toán, nhưng con mắt hơi kém, chỉ vì cái lợi trước mắt. Hơn nữa lũ thuộc hạ chờ được làm quan xếp cả hàng dài ra đấy. lão cũng không thể dùngcách vong ơn được.
Tần Lôi suy tư nói:
-Việc này vốn là kế sách trăm năm,cần có kế hoạch hơn nữa lập trường học là cái nghề kinh doanh chỉ biết đốt tiền, nếu không tính toán cẩn thận, bao nhiêu tiền cũng không đủ lấp cái hố đen này. Như vậy đi, ngươi viết một bản điều trần, chúng ta thảo luận rồi nói tiếp.
Nghĩ một chút, rồi hắn lại bổ sung thêm:
-Nhất định phải tương xứng với kế hoạch phát triển của chúng ta, không được làm liều.
Quản Đào gật đầu tuân mệnh, hai người lại kiểm kê tỉ mỉ lại kế hoạch mở cửa tiệm đầu tiên từ quy mô đến dự toán. Cái thể loại này nhìn thì có vẻ đơn giản, nhưng bước nào cũng phải cân nhắc cẩn thận, còn thường xuyên xảy ra rất nhiều tình huống mới. Thời gian trôi qua, đến cả cơm tối cũng do Tần Tứ Thủy mang đến.
Hai người bận rộn cho tới khi gà gáy sáng ba lần. Tần Lôi dịu con mắt uể oải, vươn vai một cái, nói với Quản Đào cũng đang mệt mỏi, con mắt lừ đừ:
-Ta phải về ngủ đã, ngươi cũng ngủ đi. Thực sự phải tìm mấy người mưu trí,nếu không sẽ tổn thọ.
Quán Đào gật gật đầu , cố gắng thu gọn mấy tờ giấy vứt lung tung trên bàn, rồi nằmthẳng cẳng ngáy khò khò. Lão không như Tần Lôi, cả ngày lơ là luyện tập, lại mê rượu, cơ thể không chịu được thức đêm.
Tần Lôi kéo chăn đắp bừa lên cho lão. Rồi đi giày xuống đất, rời khỏi chỗ ở của Quản Đào. Tần Tứ Thủy thức cả đêm ở bên ngoài vội vàng lên nghênh đón. Tần Lôi thấyy cũng uể oải vô cùng, liền khai ân:
-Cho ngươi nghỉ một ngày, về ngủ đi.
Tần Tứ Thủy cười khổ nói:
-Hôm nay là tết Nguyên Tiêu, vốn là ngày nghỉ mà.
Tần Lôi “ừ’ một tiếng, chợt nói:
-Năm nay chưa gì đã hết tết rồi.
Tần Tứ Thủy móctừ trong bụng ra một tấm thiệp đỏ mạ vàng, đưa cho Tần Lôi:
-Vương gia, cái này là của Tứ thiếu gia nhà họ Lý đưa tới.
Tần Lôi cầm lấy , mở ra xem, là một tổ chức có tên là Oái Mặc Thảo Xá, muốn tổ chức một đêm hội đèn lồng nhằm quyên góp từ thiện vào đêm Nguyên Tiêu này. Mời Long quận vương điện hạ đến đúng giờ.
Trận đại hỏa hôm mồng tám, khiến cho vụTết thượng nguyên hơi không hợp thời. vì thế năm nay phủ kinh đô không tổ chức hội đèn lồng. Tần Lôi suy đoán đây hẳn là do mấy tiểu thư công tử không cam chịu nhàm chán qua tết nguyên tiêu này, lập hội giúp nạn nhân thiên tai, cốt là để vui chơi hợp lí. Tần Lôi ném thiệp mời lại vào ngực Tần Tứ Thủy, lắc đầu:
-Không đi!
Tần Tứ Thủy biết Tần Lôi là ông chủ không nói hai lời, cũng không lắm lời thêm nữa, liền cầm thiệp mời trong tay, theo sau Tần Lôi đi về phía trước sảnh. Đang đi, Tần Lôi đột nhiên hỏi:
-Ngươi vừa nói là ai đưa tới?
Tần Tứ Thủy nói lại:
- Tứ Thiếu Gia Lý gia, Lý Tứ Hợi.
Tần Lôi kỳ quái nói:
-Cái tên béo đó làm thế nào mà tìm đến đây được? hình như chúng ta không có cừu oán gì với y chứ?
Tần Tứ Thủy gật đầu nói:
-rất thô.
Tần Lôi đưa tay giật lấy thiệp mời, xem lại lần nữa, không kiếm được manh mối gì, lại ném vào lòng Tần Tứ Thủy:
-tên béo đó đến đây khi nào? Sao không thông báo với ta một tiếng?
Tần Tứ Thủy vội vàng giải thích:
-Lý Tứ công tử tới trước cơm tối, không phải vương gia đã căn dặn, không ai được phép làm phiền ngài và Quản Đào tiên sinh nghị sự sao? Tiểu nhân mới cả gan ngăn hắn lại.
Tần Lôi nghĩ lại, đúng là có chuyện như vậy, nên không truy cứu chuyện này nữa. dặn cho Tần Tứ Thủy:
-ngươi đi báo với Lý Tứ một tin, nói là bản vương sẽ đến đúng giờ.
Tần Tứ Thủy cũng không nhắc chuyện ngày nghỉ nữa, vội vàng đồng ý, đi làm nhiệm vụ.
Tần Lôi nhìn theo bóng lưngcủa y, thỏa mãn gật đầu. Tần Tứ Thủy giống như cái mõ rất lớn thường xuyên muốn gõ một cái.
Tần Lôi quay lại phòng ngủ của mình, trông thấy Nhược Lan dựa vào mép giường, nằm nghiêng ở đó mà ngủ. trên bàn hai cây nến cháy tàn từ lâu. Xem ra, nàng đã thức đợi hắn cả đêm.
Có lẽ do có được quá dễ dàng, nên Tần Lôi luôn vô tình bỏ qua sự hiện hữu của nàng. Nhưng bất luận thế nào thì đây vẫn là người con gái đầu tiên trong cuộc đời Tần Lôi. Nhìn khuôn mặt điềm tĩnh của Nhược Lan khi ngủ, người con gái này luôn lặng lẽ cống hiến, lặng lẽ chịu đựng, cho dù là khi hai người mặn nồngthắm thiết cũng không yêu cầu gì.
Tần Lôi không khỏi áy náy, cúi người nhẹ nhàng hôn lên vầng trán trơn bóng của nàng. Người con gái bừng tỉnh, nhẹ nhàng nói:
-Vương gia, người đã về rồi!
Rồi nàng đứng dậy phục thị. Tần Lôi dang tay ôm chặt nàng vào lòng, rồi lại ngã lên giường lần nữa, ôn nhu:
-Đừng động đậy, ngủ cùngta một lát đi!
Nhược Lan yên lặng nằm trong lòng Tần Lôi, cảm nhận sự ấm áp của lồng ngực người, cảm nhận nhịptim đập mạnh mẽ. chả mấy chốc, Tần Lôi đã phát ra tiếng ngáy nhè nhẹ. Lúc này Nhược Lan mới dám lén lút nhìn lên.
Ngắm nhìn gương mặt rõ ràng, cái mũi anh tuấn, lại còn cả cái miệng mím chặt trong cơn mộng nữa. Nhược Lan ngây dại, hai hàng lệ trong rơi theo hai gò má một cách vô thức. Người con gái ấy vội vàng đỡ lấy, sợ làmướt áo điện hạ, quấy nhiễu giấc mơ của người.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất