Quyền Bính

Chương 116: Quay đầu cũng như ngọn đèn hết dầu

Chương 116: Quay đầu cũng như ngọn đèn hết dầu
Bầu không khí trong xe tẻ ngắt.
Nửa ngày sau, Tần Lôi mới bình thản nói:
- Ta cũng rất phục lão gia của nhà ngươi.
Lý Tứ Hợi không cười nữa, mà cau mày nói:
- Cần gì chứ? Lão gia tử cũng coi như là trưởng bối của ngươi, đi vào trong nhà ngồi một chút, hòa hoãn lại mối quan hệ, không có gì là không ổn.
Tần Lôi thầm nghĩ, lão Lý gia này vậy mà muốn không đánh mà thắng, đúng là lớn miệng. Hắn cũng nghiêm túc lại, chăm chú nhìn Lý Tứ Hợi:
- Nếu đây là thái độ của Lý gia, ta sẽ đi!
Lý Tứ Hợi trầm ngâm nửa ngày, thấp giọng nói:
- Ý của phụ thân ta không được sao?
Tần Lôi lắc đầu, lạnh nhạt đáp:
- Ta không còn là tên tiểu tử ngốc mới tới Kinh đô nữa.
Không nói thêm lời nào. Tần lôi không thể đồng ý giảng hòa. Thứ nhất đây không phải ý của Lý gia, chỉ là thể hiện lập trường của cá nhân Lý Hồn. Nếu là Lý Thanh hoặc Lý Nhị cùng nhau đối phó với Tần Lôi, Lý gia sẽ không dính chút trách nhiệm nào. Chỉ có vị lão Thái úy kia là bị tổn hại chút da mặt, mà theo như hắn phỏng đoán, độ dày của da mặt Lý Hồn đoạt ba vị trí đầu.
Chỗ dựa hiện tại của Tần Lôi là Chiêu Vũ Đế, Quán Đào đã nói rất rõ với hắn, thời gian này, Chiêu Vũ Đế làm nhục hắn, lạnh nhạt hắn cũng được, đe dọa hắn cũng được, đều là sự chú ý của Đế vương dành cho một hạ thần chuẩn bị được trọng dụng. Nếu vì vậy mà cho rằng Hoàng đế sinh lòng lạnh nhạt mình mà lười biếng phàn nàn, sẽ thật sự bị vứt bỏ Quân Vương mà không được trọng dụng.
Cho nên Tần Lôi đã hạ quyết tâm, sẽ bám chắc vào cái gốc cây Chiêu Vũ Đế to tướng, mặc cho gió táp mưa sa, mặc dù nguy hiểm cũng không thay đổi. Lúc này tới chỗ Lý gia là hành động vô cùng ngu xuẩn, rất có thể không bắt được hồ ly còn chọc vào thân.
Trong xe chỉ có một chén mỡ nhỏ, ngọn đèn nhỏ như hạt đầu cũng chập chờn theo nhịp bánh xe ngựa lăn trên nền đá xanh, chiếu trên khuôn mặt mập mạp của Lý Tứ Hợi tối đen, tâm tình bất định.
Sự trầm mặc khiến cho người ta lúng túng này kéo dài không được bao lâu, Tần Lôi đứng dậy bên cạnh tên mập, thân thiết vỗ vỗ bả vai đầy thịt của y, giãn cơ mặt cười nói:
- Gia tộc là gia tộc, ít nhất tối nay ngươi ta còn là bạn tốt.
Tên mập cũng là gia hỏa tâm lớn, nghe vậy tâm tình cũng tốt lên, cười ha ha:
- Kim triêu hữu tửu kim triêu túy. Na quản minh triêu nhai biên thụy (Hôm nay có rượu hôm nay say, mặc kệ ngày mai ngủ ngoài đường) Chơi trước đã, con mẹ nó cái khác ngày mai nói sau.
Tần Lôi vỗ tay khen:
- Nhìn không ra tứ công tử còn là một con người tao nhã thích thi từ, đợi tới khi có cuộc thi đấu thi từ gì sẽ phải nhờ vào ngươi rồi. Nói không chừng còn có thể kiếm được nụ cười mỹ nhân, trở thành một đoạn giai thoại thiên cổ.
Tên mập cũng rụt rè nói:
- Bàn về tài văn chương, tiểu đệ hơi kém.
Hai người cười quái dị, tạm thời ném phiền não sang một bên.
Xe ngựa đi một lát mới dừng lại, hôm nay đường Phục Hy bị quan sai phong tỏa, tất cả khách nhân phải đi bộ vào. Là khách nhân được mời, hai người cũng không muốn gây ra chuyện, xuống xe chậm rãi đi bộ vào.
Lúc này trên đường Phục Hy du khách đông như dệt cửi, Tần Lôi nhìn quahơi hiếu kỳ nói:
- Mặt mũi căn thảo ốc này không nhỏ nhỉ, vậy mà được quan sai đến tận đây?
Tên mập phì một tiếng, khinh miệt nói:
- Còn nhớ mấy tiểu tử ở Vạn Lý Lâu bị chúng ta đánh không? Thảo ốc này chính là địa bàn của bọn họ.
Thâm tâm Tần Lôi buồn bực, lần trước đã chặn các công tử tiểu thư Vạn Lý Lâu đánh cho một trận tơi bời, kết quả bản thân bị tiếng xấu trong sĩ tử. Xem ra tên Văn Minh Nhân kia cũng có sự ảnh hưởng.
Nghĩ đi nghĩ lại, Tần Lôi vén tay áo lên, hung tợn nói với tên mập:
- Nói đi, hôm nay muốn đánh ai?
Tên mập thấy hắn hung hãn, vội vàng kéo lại:
- Hôm nay danh viện Trung Đô tập trung, vạn lần không được nổi bão, bằng không hình tượng huynh đệ chúng ta bị phá hủy sạch.
Tần Lôi khoác tay lên vai tên mập. Khi mới gặp mặt, hai người cao sàn sàn nhau, nhưng sau nửa năm ma luyện vất vả, Tấn Lôi đã cao hơn gã Tứ Hại công tử thiếu vận động hai đốt. Tần Lôi cười mờ ám nhìn con phố dài thắp đèn sáng trưng cách đó không xa, nói:
- Có phải nhân tình của tiểu tử ngươi cũng ở đây?
Tên mập hơi khó xử, giãy khỏi cánh tay Tần Lôi, nghiêm mặt nói:
- Cái gì mà nhân tình ? Nói khó nghe!
Dứt lời sải bước vào đám người.
Thấy quả nhiên trong lòng y có người, Tần Lôi cười hi hi ha ha đi theo sau trêu chọc không thôi.
Đám vệ sĩ bị bỏ rơi tít xa nhìn nhau, hình như từ khi rời thảo nguyên, Vương gia chưa bao giờ thoải mái như vậy, khiến cho người ta cơ hồ quên tuổi của hắn.
Hai người Tần Lôi hòa vào đám đông, chỉ thấy trên hàng cây bên đường treo ngàn vạn chiếc đèn lồng dài kéo dài liên miên, lại có dây lụa quấn quanh. Nhìn qua giống như một hỏa thụ ngân hoa bất dạ thiên, hành ca tẫn lạc nhân gian mai (một cành mai rực rỡi trên trời rơi xuống thế gian) Dưới gốc cây này, vô số công tử áo gấm, văn sĩ mặc trường bào đi dạo, ngay cả các tiểu thư khuê các thường ngày khó gặp lúc này cũng trăm hoa đua sắc, nhờ vào cơ hội này mà tranh tán chút hương thơm.
Tần Lôi thấy cảnh tượng này, không khỏi thở dài nói:
- Cuộc sống này thật đẹp.
Lý Tứ Hợi bên cạnh cười khẩy một chút, vừa muốn phụ họa vài câu, liền nghe thấy một tiếng hừ thanh thúy và khinh miệt bên cạnh. Khuôn mặt to béo của tên mập co quắp một trận, muốn co chân chạy vội.
Tần Lôi kéo cổ áo của y lạ, nhìn về hướng âm thanh kia, thấy một hậu sinh anh tuấn mặc một bộ trường sam màu xanh, đang khinh bỉ nhìn y. Tần Lôi trừng mắt ngại ngùng nói:
- Tiểu tử, muốn bị đánh đúng không?
Hậu sinh kia sắc mặt hơi thộn ra, không nghĩ rằng trên đời còn có kẻ thô lỗ hơn cả Lý Tứ Hợi, lòng thầm mắng quả nhiên là một cái túi da mù, trừng mắt mắng:
- Kẻ nhà quê thô lỗ kia từ đâu tới, dám giương oai ở Kinh đô?
Tần Lôi nghe thấy một giọng nói sao mà ngọt ngào, không hiểu sao lại nhớ tới Công Lương Vũ, rùng mình trốn sau lưng tên mập:
- Đó là một bà mẹ hả?
Hậu sinh kia nghe vậy, đỏ bừng mặt, muốn xắn tay áo đánh chết tên dê xồm này thì một gã sai vặt sau lưng tiến lên giữ chặt lấy, hoảng loạn kêu”
- Tiểu thư, tiểu thư.
Tần Lôi thở dài một hơi nhẹ nhõm, cảm thán nói với tên mập:
- Gần đây bị mấy tên bất nam bất nữ này dọa cho sợ, thần kinh hơi nhạy cảm.
Lúc này mới chú ý tới sắc mặt Tứ Hại công tử đầy áy náy, xấu hổ, phiền muộn, nịnh nọt, bất đắc dĩ chạy qua hơn mười loại thái độ, những tâm tình này đều tập trung trên gương mặt mập mạp kia, chung nhau một chữ “xấu”
Tần Lôi phất tay đẩy nắm tay nhỏ của tiểu tử kia ra, chợt nói:
- Đây không phải tình nhân của ngươi chứ?
Khuôn mặt tên mập khó coi thêm ba phần, hắn biết rõ đoán không lầm, liền hú lên quái dị:
- Trăng treo đầu ngọn liễu, người hẹn sau cỏ khô. Không quấy rầy các ngươi nữa.
Nhanh như chớp biến mất nhanh như ngọn đèn hết dầu.
Tần Lôi chen chúc trong đám người, lướt qua vô số khuôn mặt tươi cười, lại khiến cho hắn cảm thấy lạ lẫm vô cùng. Tính hắn vốn dễ dàng thích ứng trong mọi hoàn cảnh, cho dù trước đó có đi tới nơi xa lạ nào cũng chưa từng bị chấn động lớn như vậy. Nhưng nửa năm qua, sự thay đổi của hắn quá lớn, vô luận là tâm tính hay địa vị, từ trong ra ngoài dều có thay đổi rất mạnh, khiến cho hắn không nghĩ lại được đúng sai, chỉ là để có thể sinh tồn, không chút do dự thích ứng lấy loại biến hóa này.
Tựa như một lữ khách đang chạy như điên trong sa mạc, linh hồn của hắn đã rơi lại sau lưng.
Cuối cùng, sau nguyên một ngày ở đây, cảm nhận được sự sung sướng của người khác, cảm nhận được tình yêu say đắm của người khác, cảm giác cô độc chưa bao giờ có đột nhiên xuất hiện, như một sợi chỉ quấn chặt lấy, khiến cho hắn không thể cưỡng lại được, cảm thấy chút mệt mỏi từ trong tâm linh.
Hết thảy mờ đi, dường như hắn đã bước vào một thế giới khác, bất tri bất giác bước chân chậm lại, ngay cả khi bị người sau lưng va phải cũng không có phản ứng gì.
Hắn không phản ứng, không có nghĩa là người khác không có, sau lưng vang lên một âm thanh tức giận thanh thúy:
- Không có mắt sao?
Lại một giọng nói ôn nhu vang lên:
- Cẩm Vân chớ nói bậy, là chúng ta va phải người khác, nên nhận lỗi mới phải.
Sau đó nhẹ giọng nói với Tần Lôi:
- Vị công tử này, vừa rồi ta mải mê xem đèn quá, thực xin lỗi.
Lúc này Tần Lôi mới hơi hoảng hốt quay đầu lại, chỉ thấy trong bể ngoài hối hả, một nữ nhân xinh đẹp mặc váy dài màu vàng nhạt thoải mái tự nhiên đứng đó, đang quan tâm nhìn mình
Kỳ hình dã, phiên nhược kinh hồng, uyển nhược du long
Vinh diệu thu cúc, hoa mậu xuân tùng
Phảng phất hề nhược khinh vân chi tế nguyệt, phiêu phiêu hề nhược lưu phong chi hồ tuyết
(Thần thái nàng nhẹ nhàng như chim hồng vút bay, uyển chuyển như du long, long lanh như thu cúc, tươi xanh như tùng bách, phảng phất như trăng thẹn giấu sau mây, phiêu đãng như tuyết bay trong gió)
Câu thơ của Tào Tử Kiến phảng phất như viết tặng cho người thiếu nữ này.
Tần Lôi cảm thấy lòng rung lên, lại bị người con gái đẹp như thơ này kéo linh hồn về với thể xác. Hắn cứ sững sờ nhìn nàng, một cái liếc mắt phảng phất vạn năm.
Đông phong dạ phóng hoa thiên thụ
Canh xuy lạc, tinh như vũ
Bảo mã điêu xa hương mãn lộ
Phượng tiêu thanh động
Ngọc hồ quang chuyển
Nhất dạ ngư long vũ
Nga nhi tuyết liễu hoàng kim lũ
Tiếu ngữ doanh doanh ám hương khứ
Chúng lý tầm tha thiên bách độ
Mạch nhiên hồi thủ
Na nhân khước tại
Đăng hỏa lan san xử
(Thanh Ngọc Án của Tân Khí Tật
Đêm xuân gió thổi ngàn hoa nở,
Rụng như mưa, sao rực rỡ.
Ngựa quý, hương đưa, xe trạm trổ.
Phụng tiêu uyển chuyển,
Ánh trăng lay động,
Suốt đêm rồng cá rộn
Ngài tằm, liễu tuyết, tơ vàng rủ,
Phảng phất hương bay, cười nói rộ.
Giữa đám tìm người trăm ngàn độ,
Bỗng quay đầu lại,
Người ngay trước mắt,
Dưới lửa tàn đứng đó. )
Đêm Nguyên Tiêu năm Giáp, trong thành Trung Đô mở hội đèn lồng, cả cuộc đời Tần Lôi sẽ không quên thời khắc này, bởi vì hắn, đã yêu.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất