Quyền Bính

Chương 115: Sơn trung nguyên vô vũ, không thúy thấp nhân y

Chương 115: Sơn trung nguyên vô vũ, không thúy thấp nhân y
Tần Lôi tỉnh dậy, trời đã ngả về tây.
Không biết từ khi nào, Nhược Lan đã ngồi bên bàn ngẩn người nhìn Tần Lôi. Thấy hắn đứng dậy, nàng bước tới đi giày cho hắn, sau đó ôn nhu nói:
- Gia, rửa mặt dùng cơm thôi.
Tần Lôi vuốt nhẹ cái cằm mượt mà của nàng, cười nói:
- Tắm trước đã, người hơi bẩn.
Nàng khẽ lắc đầu, dịu dàng nói:
- Người lớn dạy, no bụng không cạo đầu, đói bụng không tắm rửa. Chưa ăn gì mà đi tắm thì không tốt.
Tần Lôi cười trêu chọc:
- Ha ha, vậy mà ta tưởng rằng đói không cạo đầu no không tắm chứ?
Sau khi rửa mặt dùng cơm, Tần Lôi mới tắm rửa thoải mái. Tới lúc thay quần áo, Nhược Lan ôm tới một chồng xiêm y, có chút lo lắng hỏi:
- Hôm nay có hội đèn lồng, gia có muốn đi không?
Nếu là ngày xưa, tất nhiên Tần Lôi sẽ tùy tiện nói:
- Hử? Nên đi nên đi.
May sao hôm qua tỉnh ngộ, hắn chú ý tới sự chờ mong ẩn ẩn giữa hai đầu lông mày của nàng, liền nhe răng cười hỏi:
- Có ý gì không? Nói ta nghe xem.
Nhược Lan cắn cắn môi dưới, lấy ra bộ quân áo bên dưới cùng, rút ra một trang phục màu xanh lam, khẽ nói:
- Buổi đêm mặc màu tối quá sẽ không nhìn thấy, nếu không gia thử mặc bộ này xem.
Bộ xiêm y này là tự tay nàng cắt, lại tự tay nàng khâu từng mũi kim.
TầnLôi nhìn ánh mắt mong chờ của nàng, không đành lòng phụ ý tốt, liền gật gật đầu, để cho nàng hầu hạ mặc vào.
Chốc lát sau, một công tử tuấn tú trong bộ xiêm y màu lam xuất hiện trong gương đồng, Tần Lôi cẩn thận nhìn ngắm, nhận thấy thực sự dễ chịu thoải mái hơn nhiều so với cả ngày lúc nào cũng áo đen, thậm chí tâm tình cũng tốt lên theo. Hắn ôm lấy Nhược Lan, hôn mạnh lên trán nàng một cái khiến cho nàng xấu hổ đỏ bừng hai má, cái đầu nhỏ vội cúi sát xuống bộ ngực sữa.
Tần Lôi đưa tay phải, nhẹ nhàng xoa xoa cằm Nhược Lan, chăm chú nhìn khuôn mặt ôn nhu của người con giá. Ánh mắt nàng dại dần đi, cái miệng nhỏ nhắn khe khẽ cong lên. Thật lâu sau, Tần Lôi mới nói:
- Quần áo nàng may ta rất thích.
Một tầng sương phủ trên đôi mắt to của nàng, Nhược Lan quá vui mừng tới mức thân thể cũng khẽ run lên.
Một tay Tần Lôi kéo nàng vào lòng, tay kia nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài như dòng suối, nói khẽ:
- Có gì thì cứ nói ra đi, không cần phải giấu trong lòng, rồi vụng trộm gạt lệ.
Nhược Lan như bị sét đánh, ngẩng đầu hoảng sợ nói:
- Sáng nay Vương gia đã thấy?
Nói xong, cố nén chua xót trong lòng, muồn giằng ra khỏi vòng tay Tần Lôi.
Tần Lôi hơi gồng tay trái, không cho phép kháng cự mà ôm nàng thật chặt, tay phải nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc, thì thầm bên tai nàng:
- Mấy đêm nay nàng thường xuyên khóc thầm, có thể nói với ta không?
Thân thể Nhược Lan dần mềm nhũn ra, nước mắt không ngăn được nữa, tí tách rơi. Một lúc sau nàng lại bắt đầu nức nở, lại càng run rẩy, cuối cùng không còn sức để đứng nữa, hoàn toàn dựa vào Tần Lôi.
Tần Lôi cũng không vội, nhẹ nhàng vỗ vỗ vào lưng nàng, lẳng lặng chờ nàng khóc xong.
Không biết bao lâu sau, tiếng nức mở nhỏ dần, Tần Lôi mới ngồi xuống, đặt nàng ngồi lên đùi mình, lấy khăn tay từ trong ngực đưa cho nàng. Nhược Lan quay đầu dụi dụi mắt, lại lau sạch nước mắt, mới cất khăn tay đi.
Cuối cùng, nàng lấy hết dũng khí, quay lại nhìn thẳng vào hai mắt hút hồn của Tần Lôi. Hắn đưa tay phải ra nhẹ nhàng vuốt ve hai má nàng, ôn nhu nói:
- Ta theo Thái tử Điện hạ cũng hơi bất tiện, cho nên mấy ngày nữa muốn chuyển ra ngoài Đông cung. Nàng có muốn đi theo ta chứ?
Nhược Lan gật mạnh đầu, kiên định đáp:
- Gia đến đâu Nhược Lan theo đó. Cho dù gia không cần Nhược Lan nữa, nô tì cũng sẽ không hầu hạ ai khác.
Giọng nói đầy kiên quyết.
Tần Lôi gật gật đầu, nhìn đôi mắt hơi sưng đỏ của nàng, nói thật chân thành:
- Nàng biết, nàng là người con gái đầu tiên của ta. Nàng không biết, vị trí của nàng trong lòng ta cao hơn nàng tưởng nhiều..
Nếu là ngày xưa, thâm tâm Nhược Lan sẽ vui sướng nở hoa, nhưng lúc này, lời này lại như mũi dao khoét sâu vào lòng tiểu cô nương. Nàng cán nhẹ môi dưới, buồn bã nói:
- Nhược Lan xin lỗi gia, Nhược Lan không xứng để ngài đối xử tốt với nô tỳ như vậy.
Vừa nói nước mắt lại chảy xuống.
Tần Lôi đỡ nàng dậy, chăm chú nhìn nàng, nhẹ giọng hỏi:
- Sao lại nói vậy?
Nhược Lan vối là một cô nương lan tâm huệ chất, vừa rồi đã kinh sợ, lúc này thần trí dần thanh tỉnh, biết rõ Tần Lôi cũng không phải muốn hưng sư vấn tội, bèn quỳ xuống, hai mắt buồn bã nhìn hắn, nói khẽ:
- Mùng mười ngày ấy, tiền viện tổng quản gọi nô tỳ tới hỏi. Nô tỳ tới đó chỉ có một người trốn sau rèm. Y uy hiếp, nói rằng người nhà của nô tỳ đã bị y khống chế, để cho nô tỳ giám sát nhất cử nhất động của gia, cứ năm ngày lại báo cáo cho y một lần. Muộn một lần, sẽ lấy mạng một người trong nhà nô tỳ.
Tần Lôi trầm ngâm:
- Hôm nay vừa đúng thời gian. Làm sao đây?
Nhược Lan kiên quyết nói:
- Nô tỳ chưa bao giờ có tâm tư bán đứng Điện hạ. Đã chuẩn bị chết trước mắt y. Nô tỳ nghĩ, mình chết đi, y cũng sẽ không làm tổn thương đén người nhà mình.
Tần Lôi kéo nàng dậy, cười nói:
- Nha đầu ngốc, lần sau ai dám uy hiếp nàng, cứ nói thẳng với bổn Điện hạ, xem ta phái người băm y cho chó ăn.
Lại nghiêm trang nói:
- Nhớ kỹ, phiền phức ngập trời của nàng, đối với gia, cũng không đáng là một cái phất tay. Lần này dễ tính, lần sau nếu còn dám giấu một mình, xem ta có lấy gia pháp ra hầu hạ không.
Nói xong, nghiêm mặt.
Nhược Lan nói hết tâm sự cũng thấy nhẹ nhõm, lúc này mới nhìn thấy bả vai Tần Lôi ướt sũng một khoảng. Nàng bối rối ngượng ngùng đứng dậy, lấy một bộ trang phục màu lam từ trong chiếc tủ giữa phòng đưa cho hắn, cười nói:
- Ngài thay đồ trước đã.
Nhược Lan nói khẽ:
- Thiếp nghĩ sẽ không được gặp lại gia nữa, nên cũng chuẩn bị một chút.
Lòng Tần Lôi mềm nhũn, không nói gì.
Trong lúc hắn thay y phục, Nhược Lan gọi Mã Nam vào. Mấy ngày nay, Thiết Ưng, Trầm Băng, Thạch Mãnh Kỷ đều bị Quán Đào cử đi làm nhiệm vụ, hiện tại do Mã Nam làm thị vệ trưởng của Tần Lôi.
Mã Nam trắng trẻo cũng là một lão thị vệ của Tần Lôi, theo hắn vào nam ra bắc, chưa từng làm hỏng một chuyện lớn chuyện nhỏ nào, rất được TầnLôi tin tưởng.
Tần Lôi nhàn nhạt phân phó:
- Hai chuyện. Thứ nhất, phái một tiểu đội tới nhà Nhược lan, bảo vệ người nhà của nàng, cho tới khi nào yên mới thôi. Thứ hai, ngươi tự mình dẫn đội, âm thầm đi theo Nhược Lan, bắt người nàng muốn gặp lại. Ta muốn sống!
Sau đó, hắn dịu dàng nói với Nhược Lan đang lo lắng:
- Không cần sợ, bọn họ đều là người nàng có thể tin tưởng, sẽ không có sơ suất gì đâu.
Mặt trời dần về tây, vị Lý Tứ Hợi kia lại tới lần nữa, không nói hai lời, bèn kéo Tần Lôi lên xe ngựa, chạy tới hướng đường cái Huyền Vũ.
Tần Lôi cười híp mắt nhìn tên mập ngồi dưới tay. Tên mậpcũng cười toe toét:
- Nửa năm không gặp, ngũ ca quả là thần võ bất phàm, hẳn nửa năm này trôi qua cũng thoải mái.
Tần Lôi đổ mồ hôi gáy, thầm nghĩ, tên mập này chính tiểu cữu cữu (cậu) của Hoàng đế, lại gọi lão tử là ca ca, thật sự là rắm chó không kêu. Nhưng Tần Lôi cũng không muốn làm vai dưới, tự tiếu phi tiếu nói:
- Nhờ phúc của ngươi, cũng khá thoải mái.
Tiểu mậpLý Tứ Hợi cũng biết một chút, nửa năm nay Tần Lôi gặp không ít tai bay vạ gió, bắt đầu từ lúc tới Vạn Lý Lâu chơi đùa. Y vươn tay mập gãi má béo:
- Ta làm cữu cữu lại đi bắt nạt cháu gái của mình, nghĩ đến ngươi quản giáo muội muội thì vẫn ở đây đấy. Khi đó mọi người không quen biết, bỏ qua chẳng phải tốt hơn sao.
Tần Lôi gật gật đầu, cười nói:
- Không nói tới chuyện này nữa.
Sau đó nghiền ngẫm chăm chú nhìn vào khuôn mặt béo bóng nhẫy của Lý Tứ Hợi, ung dung hỏi:
- Con mẹ ngươi, trong hồ lô của ngươi có thuốc gì? Không lý do tới tìm lão tử làm gì?
Lý Tứ Hợi ủy khuất nói:
- Biết là ngũ ca bèn tới tìm ngươi. Cái này còn cần phải có lý do gì nữa?
Tần Lôi cười nhạo nói:
- Ta xem ngươi là con cú đi tìm chỗ ở.
Lý Tư Hợi chưa từng nghe qua câu nói như vậy, hiếu kỳ hỏi:
- Nghĩa là gì?
Tần Lôi chớp chớp mí mắt, nói:
- Không có việc thì không đến.
Sau đó ngồi thẳng dậy, nghiêm trang nói:
- Vốn đã sớm nghe Trung Đô có tứ hại công tử, ta vẫn cho rằng là bốn kẻ quần là áo lượt, trước đó vài ngày mới nghe nói, ngươi lại có danh tiếng lớn như vậy. Thật sự đáng mừng.
Lý Tứ Hợi bị hắn nói tới da mặt bỏng rát, bèn pha trò:
- Đều là chuyện cũ năm xưa rồi, hiện giờ đứng đắn làm việc trong nhà, không đi chơi bời khắp nơi, không còn ai gọi cái biệt hiệu này nữa rồi.
Tần Lôi thực sự cũng thấy kỳ lạ, chậm rãi hỏi:
- Đã đi ra làm việc thì nên biết lập trường của gia đình ngươi, sao lại tới đây tìm ta? Chẳng lẽ phủ Thái úy của các ngươi muốn tiên lễ hậu binh?
Lý Tứ Hợi biết rõ Tần Lôi nói mập mờ, thật thật giả giả, nhưng câu tiên lễ hậu binh này thì nói đúng rồi. Hắn trầm giọng nói:
- Đúng vậy, lão gia tử bảo ta chuyển lời tới cho ngươi.
- Xin rửa tai lắng nghe.
Tần Lôi cười nói.
- Ông nói: “rất thích ngươi”
Nhìn Tần Lôi há hốc miệng, tên mập rất hài lòng với hiệu quả mình đã mang đến, cười đắc ý.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất