Quyền Bính

Chương 119: Trăng sáng sao thưa, ô thước bay về phía nam

Chương 119: Trăng sáng sao thưa, ô thước bay về phía nam
Theo như kế hoạch của Tần Lôi và Quán Đào, ba năm đầu chính là giai đoạn xây dựng căn bản. Hai người hy vọng đến năm Chiêu Võ thứ hai mươi, về quân sự có thể tạo ra một đội quân có thể tự vệ, về chính trị có thể có một chút quyền thao túng và sức ảnh hưởng, đồng thời về kinh tế có thể tự cấp tự túc.
Hai người đều cho rằng, trong giai đoạn này sẽ luôn ở trong thế địch mạnh ta yếu, cần phải chủ động đưa các thế lực tranh giành địa bàn khắp các chiến trường, nhưng cũng không thể rời xa trung tâm chính trị, nếu không sẽ bỏ lỡ cơ hội mưu lợi.
Cho nên, kinh tế và tình báo đã trở thành vấn đề hàng đầu. Tần Lôi đưa ra một phương pháp “Thông thiên hạ hữu vô chi hóa, đắc Thần Châu biến địa tiêu tức”, cụ thể là trải mạng lưới buôn bán khắp các quốc gia Thần Châu, hỗ trợ lẫn nhau, mua chỗ rẻ, bán chỗ đắt, kiếm chênh lệch kếch sù.
Đồng thời còn có thể quang minh chính đại lợi dụng mạng lưới tiêu thụ để thu thập tin tức về quan sinh dân tình, tập trung về Trung Đô phân tích xử lý, để có được tin tức có ích cho Tần Lôi. Nhiều lần Quán Đào đánh giá thử nghiệm, cuối cùng cũng đồng ý với ý tưởng của Tần Lôi. Đương nhiên việc cụ thể hóa vẫn là Quán Đào mệnh khổ. Nhiều lần thảo luận, nhiều lần cân nhắc, cuối cùng trước khi trời sáng đã quyết định được phương án.
Xong Hứa Vĩ, Tần Lôi lại gặpDu Tiễn, y truyền công văn mệnh lệnh của Tần Lôi cho Thẩm Thanh và Tần Kỳ. Trước khi tiễn y, hắn hỏi một câu ngoài công việc:
- Đã học được mấy phần công lực của Hứa sư phụ rồi?
Du Tiễn hơi hổ thẹn đáp:
- Về kỹ xảo còn có thể học, nhưng cái Lạc Nhật Cung kia vẫn không kéo được. Sợ rằng chỉ có Hứa sư phụ với thiên phú dị bẩm mới có thể.
Tần Lôi vỗ vỗ vai y, không nói gì thêm.
Chờ y đi xa, Tần Lôi mới khe khẽ lẩm bẩm cái gì đó, Quán Đào nghe được loáng thoáng như cái gì “còn không chết”
Sau đó TầnLôi tiếp tục lần lượt tiếp kiến mười đội trưởng vệ sĩ các nơi, nhẹ nhàng động viên từng người, gặp hết những người nên gặp, hỏi một chút, xong xuôi đã sắp tới giờ Dần, hắn mới nhớ tới Nhược Lan đáng thương đang chờ trong phòng ngủ, không khỏi thầm mắng mình vô tâm, vốn nghĩ rằng cùng lắm cũng chỉ đến canh ba, ai ngờ nói liên miên kéo dài tới tận bây giờ.
Tần Lôi xấu hổ, nhăn răng cười với Quán Đào:
- Mệt rồi, quay về ngủ thôi.
Bèn quay lưng chuẩn bị về phòng ngủ. Vừa đứng dậy đi ra, Mã Nam đang mệt mỏi ngoài cửa hưng phấn ra mặt.
Không đợi Tần Lôi mở miệng, Mã Nam vui mừng nói:
- Khai, Vương gia, Vương gia, khai rồi!
Thâm tâm Tần Lôi phiền muộn nhưng vẫn giả bộ kinh hỉ vạn phần, cười mắng:
- Nói nhảm cái gì thế? Lão tử khai cái gì?
Mã Nam đỏ mặt, nhỏ giọng giải thích:
- Là hai người chúng ta bắt được tối nay đều khai.
Lại hưng phấn tiếp:
- Quyển sổ tay tra tấn Vương gia viết thực hữu dụng.
Tần Lôi biết đây là nhiệm đầu tiên Mã Nam đảm nhiệu, tiểu hỏa tử này có lòng cầu tiến, có lẽ sẽ có tương lai rộng lớn, nhưng hiện tại y chỉ là một kẻ mới đến hy vọng mình được công nhận. Tần Lôi không muốn bàn tới tính tích cực của y, thầm thở dài, cười với Mã Nam:
- Đó là công của các ngươi, giống như Tứ thư Ngũ kinh ai cũng có, nhưng không phải ai cũng có thể đậu Tiến sĩ.
Sau đó, chỉ nước trà điểm tâm trên bàn, nói:
- Ngươi ăn uống nghỉ ngơi một chút đi. Cô xin lỗi vì không tiếp được lâu hơn.
Ma Nam chỉ nói rằng y muốn đi ra ngoài, tạ ơn Vương gia, sau đó ngồi chung với Quán Đào đang mỉm cười quái dị.
Tần Lôi mượn cơ hội này quay về phòng ngủ, trên hoa thuyền này chỉ có Nhược Lan và hai nữ thích khách. Chẳng lẽ để cho họ vào nói với nàng “Vương gia sẽ về chậm một chút, dặn cô nương cứ ngủ trước đi”. Cách này đương nhiênkhông ổn. Nên hắn đành phải tự quay về một chuyến. Hắn vẫn hy vọng an ủi nàng một chút.
Nhược Lan còn chưa ngủ. Nàng mặc một bộ váy ngủ bằng lụamềm mại ngồi bên giường thêu hoa, quả nhiên nghe lời tắm rửa thơm tho ngoan ngoãn chờ hắn quay về. Nghe được tiếng bước chân, nàng mừng rỡ, cất vội bức tranh trong tay, đứng dậy ra đón.
Tần Lôi nhìn mỹ nhân vô hạn đang từng bước tiến về phía mình, thiếu chút nữa đã ném Mã Nam ra sau đầu, bước tới đón nàng, ôm lấy thân thể mềm mại không xương, hôn một cái thật sâu vào đôi môi đỏ mọng kiều diễm. Nhược Lan không bị động như trước, mà chủ động đưa cái lưỡi thơm tho nghênh hợp với Tần Lôi.
Thật lâu, rời môi, Tần Lôi khẽ thở dài bên cái tai đã nóng lên của Nhược Lan:
- Tạm thời ta còn có việc, nàng cứ ngủ đi, ngày mai sẽ hầu hạ nàng chu đáo.
Thân thể nàng khựng lại một chút, đảo mắt đã khôi phục lại, nàng khẽ lắc đầu, khẽ đáp:
- Nô tỳ chỉ là hạ nhân, đợi gia là bổn phận của nô tỳ. Gia mất công quay lại thực sự đã là ưu ái nô tỳ rồi.
Nghe vậy, trong lòng Tần Lôi cũng hơi không thoải mái, hắn không thích thế này. Nhưng hắn cũng biết địa vị hai người cách nhau quá xa, áp lực quá lớn về bổn phận khiến cho tiểu cô nương e dè, cho dù muốn nàng thả lỏng một chút cũng phải cần thời gian. Rõ ràng lúc này không phải lúc nói chuyện, Tần Lôi xoay người ôm ngang lấy nàng, thả xuống bên giường, lại kéo áo ngủ gấm chỉnh lại cho nàng, xong xuôi, hắn nhẹ nhàng hôn lên trán nàng một cái, nhỏ giọng nói:
- Ngủ đi, không cần chờ ta.
Dứt lời hắn thổi tắt ngọn đèn bên giường, xoay người ra khỏi phòng ngủ. Hắn muốn dùng hành dộng của mình chứng minh với Nhược Lan, mình không coi nàng là hạ nhân.
Trong bóng tối như có hai viên ngọc sáng lên, chính là đôi mắt to của Nhược Lan. Nàng kinh ngạc đến ngỡ ngàng nhìn bóng lưng Tần Lôi xa dần, không biết đang nghĩ cái gì.
Không phải hạ nhân? Vậy thì có thể là gì chứ?
Tần Lôi quay về thư phòng, Quán Đào và Mã Nam đứng dậy nghênh đón, ba người ngồi vào chỗ, Tần Lôi cười nói với Mã Nam:
- Kể một chút về tình hình đi.
Mã Nam vừa được Quán Đào nhắc nhở mình tới không đúng lúc, thầm cảm kích sự bao dung và quan tâm của Tần Lôi, đứng dậy tóm tắt:
- Bẩm Vương gia, sau khi thuộc hạ đi theo Nhược Lan cô nương đãbắt được một người đàn ông tên là Khuất Quản, y chính là lính tắm ngựa cho Đông cung của Thái tử. Nữ thích khách tên Văn Trĩ, tự xưng Huyết Sát thích khách. Nhưng thuộc hạ đoán hẳn ả đến từ Nam Sở.
Tần Lôi hơi kinh ngạc hỏi:
- Làm sao biết được?
Mã Nam hưng phấn đáp:
- Khi thuộc hạ hành hình, phát hiện nàng có dấu của băng vải bó chân.
Tần Lôi gật gật đầu, ở nước sở đã từng có một thời gian lưu hành tục lệ quấn chân, nhưng Hoàng Thái Hậu lại căm thù nó đến tân xương tủy, Cảnh Thái Đế chí hiếu nghiêm lệnh cấm tục lệ này. Vì cũng không thịnh hành trong cuộc sống, tục lệ đã khiến cho các quý tộc sởn gai ốc cũng dần dần phai nhạt.
Mà tục lệ này cũng không được truyền đến hai nước Tần Tề.
Sau khi nghe Mã Nam kể lại, Tần Lôi để cho y ngồi xuống, ôn hòa nói:
- Chỉ trong một thời gian ngắn như thế, ngươi đã cạy được miệng của chúng, khiến cho ta rất vui.
Mã Nam cười mừng rỡ.
Tần Lôi mỉm cười nhìn thuộc hạ trẻ tuổi, lại hỏi:
- Ngươi cảm thấy Khuất Quản kia là người thế nào?
Biết lúc này Điện hạ đang kiểm tra mình, y trầm ngâm đáp:
- Tắm cho ngựa của Thái tử do Thái tử quản lý trực tiếp, hẳn là tâm phúc. Có phải gần đây chúng ta đã chọc giận Thái tử gia?
Nhấp một ngụm trà thông giọng, Tần Lôi đáp:
- Có thể ngươi không hiểu rõ lắm vị Thái tử này của chúng ta. Y là kẻ ẩn nhẫn, làm việc chú ý tính toán trước sau, không được vạn toàn thì y thà lấy tĩnh chế động.
Thấy Mã Nam vẫn ngơ ngác, Quán Đào giải thích:
- Nếu Thái tử thực muốn làm vậy, khi đó cứ phái nữ gian là được rồi, cần gì phải chờ đến nước tới chân mới nhảy.
Tần Lôi gật đầu:
- Đúng vậy. Thái tử là người thích bố đại cục, sẽkhông bỉ ổi như thế.
Mã Nam hơi hiểu ra:
- Vậy là có người vu oan rồi. Nhất định kẻ đó đang hy vọng mối quan hệ giữa Điện hạ và Thái tử xấu đi, nghi kỵ càng sâu càng tốt.
Tần Lôi nghe y nói, một tia sáng xẹt qua trong đầu, lập tức chiếu rọi và bóng đêm. Nhắm mắt lại trầm tư thật lâu hắn mới thì thào:
- Người này tính thật giỏi, lại muốn quấy Đại Tần ta tới mức không được yên ổn.
Mã Nam kinh ngạc nói:
- Vương gia, sao lại nói những lời ấy? Thật sự nghiêm trọng vậy sao?
Tần Lôi nhìn Quán Đào, thấy sắc mặt y cũng hơi nghiêm lại, mới trầm giọng nói:
- Đại Tần ta có quân lực vô địch thiên hạ, quốc lực cũng đang phát triển không ngừng. Tề Sở có liên thủ, so với chúng ta cũng không quá 5-5
Mã Nam biết Điện hạ đang dạy mình, nếu không cũng không cần phải nói từ đầu. Y liền hào hứng tập trung , chỉ sợ sẽ sót chữ nào.
- Có thể nói hiện tại ngoại lực không đủ để tổn thương đến căn bản của Đại Tần ta, mặc kệ là Bách Thắng Công, Thiên Thắng Công cũng không thể thay đổi. Nếu như còn có điều gì có thể thay đổi dục diện này…
Tần Lôi nhìn qua Mã Nam.
Mã Nam thử dò xét:
- Nội loạn?
Tần Lôi và Quán Đào thẳng thắn vỗ tay khen ngợi. Quán Đào thở dài:
- Đúng vậy, thế cục Đại Tần ta nhìn qua dường như chắc chắn, thực ra là ngàn cân treo sợi tóc, tràn đầy nguy cơ. Mười mấy năm qua, Lý gia đã bành trước, đương nhiên ngày đêm trông ngóng có thể tiến thêm một bước. Cho dù lão Thái úy sáng suốt, nhưng lão không thể vĩnh viễn đè nén mọi người trong Lý gia.
Tần Lôi gật đầu:
- Hơn nữa, Hoàng gia ta đã dần khôi phục sau lần nội loạn cách đây bảy năm, dù sao chúng ta cũng có danh phận chính thống hai trăm năm, chỉ cần đợi một thời gian nữa, nhất định có thể cắt được cái đuôi to này.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất