Quyền Bính

Chương 120: Quay lại

Chương 120: Quay lại
Lần đầu tiên Mã Nam nghe Vương gia giảng về tình hình, chỉ cảm thấy dường như một cánh cửa sổ được mở ra, nhờ đó, rất nhiều chuyện không hiểu đã rõ chân tướng. Y chợt nói:
- Nếu có thể khuấy loạn mối quan hệ giữa hai huynh đệ Vương gia, chắc chắn sẽ kích thích dã tâm của người Lý gia. Khi đó ở Kinh thành giương cung bạt kiếm, trong nước thần hồn nát thần tính, đâu còn tâm tư đi quản người khác.
Tần Lôi khen ngợi gật đầu, sắc mặt hơi âm trầm:
- Từ trận ám sát ngoài thành CổChâu, trận lửa cháy ngày mồng tám tháng giêng, cho đến lúc này, thậm chí còn có một vài chuyện chúng ta không biết. Những chuyện này không đầu không đuôi, lại ly gián thành công quan hệ huynh đệ chúng ta.
Quán Đào cũng đồng ý:
- Nếu xét tại góc độ này, những chuyện này đều rõ ràng.
TầnLôi sờ sờ cằm, ra lệnh cho Mã Nam:
- Thẩm vấn lại, ép khô hai người này mới thôi. Đặc biệt là người nữ kia, ta cảm giác ả chính là chỗ quan trọng.
Mã Nam đứng lên lĩnh mệnh, nghe nửa câu sau lại ngạc nhiên hỏi:
- Ả? Ả cũng có quan hệ?
Tần Lôi gật đầu cười nói:
- Dù sao ta cũng là một Vương gia, hơn nữa còn là một Vương gia đã từng bị ám sát rất nhiều lần. Chẳng lẽ có ai bệnh tới mức cho rằng một tiểu nha đầu mới huấn luyện qua loa là có thể giết ta?
Cuối cùng Mã Nam cũng ý thức được bản lĩnh của mình còn kém xa lắm, hơi đỏ mặt nói:
- Thuộc hạ xin dốc lòng làm việc, sẽ không để cho Vương gia thất vọng.
Thuyền hoa của Tần Lôi vẫn phiêu đãng trôi trên tiểu Thanh Hà, quan lớn quan nhỏ trong kinh đều đã lên đèn, các phu nhân tiểu thiếp của họ đang hầu hạ họ mặc quan bào, mang đai lụa đen. Nếu điều kiện tốt còn có thể được dâng một chén canh tổ yến hạt sen, kém hơn một chút cũng có cháo kê vàng nóng hổi bưng lên,để cho các vị đại nhân có sức lên triều.
Hôm nay là mười sáu tháng giêng, là lần Thiết triều thứ nhất của năm Chiêu Võ thứ mười bảy, các đại thần nghỉ ngơi nửa tháng lại hơi sốt ruột. Nếu nói thiên hạ có những kẻ không muốn thanh nhàn, những người này đương nhiên được tính một phần.
Giờ dần vừa đến, Thừa Thiên Môn mở rộng, quan viên cả triều chia làm hai hàng văn trái võ phải chỉnh tề tiến vào cổng Thừa Thiên, cổng Thái Hòa, men theo đường Thanh Vân vào điện Tuyên Chính.
Tới khi các quan dừng lại, không bao lâu sau, sau tiếng hô “Hoàng Thượng giá lâm…” Chiêu Vũ Đế rạng ngời xuất hiện trên kim điện, văn võ bá quan cùng hô vang “Ngô Hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế…” ầm ầm quỳ xuống, ba quỳ chín lạy.
Hôm nay có ba người thấy vua không bái, ngoài Lý Hồn và Văn Ngạn Bác còn có một lão giả cao lớn mặc vương bào, là Tông Nhân Lệnh Tông Nhân Phủ, chú ruột của Hoàng thượng, Gia Thân vương Tần Thần đã bảy mươi chín tuổi.
Sau khi tham bái, vẫn câu nói cũ:
- Có việc sớm tấu, không việc bãi triều.
Bất quá tâm tình quân thần đều rất dễ chịu, hôm nay là năm mới, theo lệ cũ vẫn là tốt khoe xấu che, ra vẻ năm nay quốc thái dân an, trời yên bể lặng.
Vậy mà Hoàng đế và bách quan chưa sáng đã dậy, hấp tấp chạy tới điện Thái Cực lạnh buốt này, lại không thể nghe được vài câu ca tụng công đức rồi ai về nhà nấy, vẫn còn một vài việc có ích.
Các trưởng quan các bộ viện thừa dịp Bệ hạ, Tể tướng không muốn làm hỏng điềm lành, đưa ra một vài chuyện năm trước chưa xong, chỉ cần đòi hỏi không quá phi lý, cũng sẽ có được một câu trả lời thuyết phục.
Thượng triều dâng sớ cứ như vậy nhẹ nhàng tiến hành, khiến cho đám đại thần đã quen giương cung bạt kiếm buồn ngủ
Không biết qua bao lâu, trên kim loan điện vang lên:
- Bệ hạ, thần có chuyện muốn tấu.
Thoáng cái kéo lại những người đang thần du tứ hải, ngay ngắn nhìn Gia Thân vương đứng bên đôn thi lễ.
Chiêu Vũ Đế hòa nhã nói:
- Lão Hoàng thúc không cần đa lễ, có việc xin nói.
Gia Thân vương nâng tấm bản ngà voi:
- Khởi bẩm Bệ hạ, theo Kinh đô phủ, Hình bộ, Đại Lý Tự kết luận, đã thảo luận được biện pháp xử lý án phóng hỏa Kinh thành. Xin Bệ hạ minh giám.
Chiêu Vũ Đế gật đầu nói:
- Hoàng thúc cứ nói.
- Theo như thông báo của Kinh đô phủ, Vũ Dũng Quận vương được coi là thủ phạm, cần xử nặng, phạt bốn mươi roi, tù hai năm, bồi thường tổn thật hỏa hoạn ba mươi vạn lượng. Hai vị Giản Quận vương Triết Quận vương cũng không thoát được trách nhiệm, mỗi vị bị phạt ba mươi roi, tù một năm rưỡi, cũng phải bồi thường tổn thất hỏa hoạn hai mươi vạn lượng.
Hoàng đế gật gật đầu, đảo mắt qua văn võ bá quan, trầm giọng hỏi:
- Ý các vị khanh gia thế nào?
Liền có Binh Bộ Thượng Thư Tả Thị Lang Lý Nhất Khương bước ra khỏi hàng, chắp tay nói:
- Bệ hạ, thần có chuyện muốn tấu.
- Lý khanh gia cứ nói.
- Khởi bẩm Bệ hạ, Tông Nhân Phủ xử phạt mười phần công chính, vi thần cũng không dị nghị. Chỉ là Vũ Dũng Quận Vương đang nắm giữ chức vụ trong quan, vi thần khẩn cầu Tông Nhân Phủ xem xét lại.
Hàng võ tướng bên phải nhao nhao bước ra khỏi hàng, đồng thanh hô:
- Quân không thể một ngày không có chủ soái, khẩn cầu Tông Nhân Phủ xem xét.
Chiêu Vũ Đế khổ sở nhìn Gia Thân vương, trầm ngâm nói:
- Hoàng thúc, ngài xem..
Gia Thân vương suy nghĩ một hồi, ôm quyền nói:
- Có thể theo như quy định của Tông Nhân Phủ, đợi tới khi xong chức vụ sẽ tiếp tục trừng phạt.
Chiêu Vũ Đế gật đầu nói:
- Vậy nghe theo Hoàng thúc. Chúng khanh gia thấy thế nào?
Mọi người cùng hô “Bệ hạ thánh minh”
Lúc này, Lễ Bộ Hữu Thị lang Cố Tuấn bước ra:
- Khởi bẩm Bệ hạ, Triết Quận Vương giữ chức trong nội phủ, Giản Quận Vương giữ chức tại nội thị tỉnh, cũng không thể rời một khắc. Phải chăng cũng có thể làm theo cách này?
Thực ra y cũng không muốn thò đầu ra, nhưng lãnh đạo trực tiếp của mình Thượng thư Triệu Quý Lễ lại là ông ngoại của hai người này, Cố Tuấn cũng chỉ đành cố mà làm.
Y vừa dứt lời, cả kim loan điện lặng xuống tẻ ngắt. bên phía võ quan đang hí hửng nhìn lão Tứ, lão Tam gặp nạn, nhưng vừa bảo vệ đại Điện hạ xong bọn họ cũng không tiện lên tiếng ngăn cản, đành ngậm miệng không nói gì. Mà bên phía quan văn, Văn Thừa tướng làm ngơ không để ý đến ánh mắt khẩn cầu của Triệu Quý Lễ, các vị đại nhân ở đây đều im lặng không nói gì.
Trán Triệu Quý Lễ tươm mồ hôi, Cố Tuấn đứng giữa triều lại càng như có gai sau lưng.
Lúc này, Thái tử đứng dưới một mực im lặng cuối cùng cũng lên tiếng phá vỡ sự trầm mặc:
- Phụ hoàng, nhi thần có lời muốn nói.
Chiêu Vũ Đế hơi mừng rỡ nhìn đứa con thứ hai của mình, vuốt cằm nói:
- Nói đi.
Thái tử ôm quyền với Chiêu Vũ Đế, ôn hòa nói:
- Vâng. Nhi thần cho rằng hai vị Quận vương tội nhỏ trách nhiệm lớn.
Sắc mặt Chiêu Vũ Đế không chút thay đổi:
- Nói xem sao?
- Trách nhiệm lớn là trong trận đại hỏa Kinh đô, hai người không thoát khỏi liên quan. Tội nhỏ ý là hai người nhiều nhất chỉ là quản giáo người không nghiêm. Cho nên nhi thần cho rằng, hai vị Quận Vương chỉ có trách nhiệm bồi thường còn các xử phạt khác không nên quá nặng.
Chiêu Vũ Đế lại nhìn Gia Thân vương, chậm rãi nói:
- Ý Hoàng thúc thế nào?
Gia Thân vương đã hiểu, suy nghĩ một lát mới nói:
- Thái tử Điện hạ nói cũng có lý. Vậy đổi thành phạt hai mươi roi, tù nửa năm, còn phạt tiền kính xin Bệ hạ định đoạt.
Chiêu Vũ Đế gật gật đầu, nhìn Phủ doãn Kinh thành:
- Tần Thủ Chuyết, ngươi cảm thấy phạt bao nhiêu thì hợp?
Tần Thủ Chuyết bước ra khỏi hàng:
- Khởi bẩm Bệ hạ, vi thần cho rằng mỗi người năm mươi vạn là phù hợp.
Bổng lộc Quận Vương Đại Tần là một vạn lượng bạch ngân, còn có lương thực tơ lụa các loại, một năm cung phải trên dưới một vạn năm trăm lượng. Số tiền này còn chưa đủ cho chi tiêu khổng lồ trong Vương phủ của họ, huống chi hai người còn nuôi không ít môn khách, hao phí lại càng cực lớn. Theo lý, hai vị Vương gia cần phải nghèo đến vá chằng vá đụp mới phải, nhưng trong thành Trung Đô có ai là không biết, Tam gia Tứ gia đều giàu đến chảy mỡ. Tần Thủy Chuyết áng chừng hai người đều có gia tài gần trăm vạn, con số này báo ra cũng không thương gân động cốt, mà nghe cũng đáng.
Trên Kim loan điện có ai không phải nhân vật lăn lội nhiều năm trong kinh, đều tương đối hài lòng với con số này. Bèn đồng ý với Tần Thủ Chuyết.
Xong một chuyện, Văn Ngạn Bác bước ra khỏi hàng tâu:
- Bệ hạ, thần có bản tấu.
Chiêu Vũ Đế ôn hòa nói:
- Mời Thừa tướng nói.
Văn Ngạn Bác thong dong nói:
- Chuyện lập Tuần Tra Tự năm ngoái đã bàn, mấy ngày nay có thể chuẩn bị, nhưng không biết Tự Khanh thuộc ai, xin Bệ hạ định đoạt.
Việc này vô cùng buồn cười,
Tất cả đều hiểu, khi Tam gia chia cắt Tuần Tra Tự, vị Tự Khanh này chỉ là một con rối tai điếc mắt mù, chỉ có khi nào xảy ra chuyện cần gánh tiếng xấu cho kẻ khác mới có ích, ai cũng không muốn vô duyên vô cớ tống táng tiền đồ, chức Tự Khanh tam phẩm này đến giờ vẫn khó đặt.
Nhưng vị trí Tự Khanh một ngày chưa ai ngồi, Tuần Tra Tự một ngày cũng không thể thành lập. Hôm nay tảo triều cho dù là không trâu bắt chó đi cày cũng phải định ra được Tự Khanh.
Chiêu Vũ Đế nói phải:
- Thực sự cấp bách rồi, Thừa tướng có nhân tuyển chưa?
Văn Thừa tướng tính toán kỹ:
- Thần tiến cử Hồng Lư tự Thiếu Khanh Lý Quang Viễn. Lý đại nhân lòng dạ bao dung, công trung thể cuốc, có thể làm việc lớn.
Mặt trời mùa đông dần nhô lên, trên mặt sông lăn tăn ánh vàng, một con thuyền hoa xuôi dòng mà đến. Trên boong thuyền, một công tử áo lam đứng dựa vào lan can. Sau lưng hắn là một văn sĩ dáng vẻ hào sảng đangsay mê hít lấy bầu không khí sáng sớm.
Thật lâu sau, công tử áo lam mới hỏi:
- Tiên sinh, bọn họ lên đường cả rồi sao?
Văn sĩ gật gật đầu đáp:
- Đều đã xuất phát.
Công tử áo lam vươn vai một cái, hét lên một tiếng dọa sợ một đàn cò, mới nhìn về hướng thành quách đã thấy rõ ràng, cao giọng nói:
-Chúng ta cũng nên quay về làm lớn một phen. Không thể để cho bọn họ chê cười.
Mặt trời đỏ như quả cầu lửa cuối cùng cũng dứt khỏi mặt nước, tỏa hào quang vạn trượng phủ khắp đất trời.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất