Chương 13: Tình tiết ngoài dự đoán
Mưa gió ập tới. Những hạt mưa rơi ngoài mái hiên, như những viên ngọc nối đuôi nhau không dứt.
Tần Lôi nhớ lại, so với cái đêm nguy hiểm đó, tình hình lúc này đã ổn định hơn rất nhiều rồi. Hắn tự nói với mình như vậy.
Sắp xếp lại tình huống, hắn liền bảo Thiết Ưng đi mời Trầm Lạc.
Nói chuyện với Quán Đào một lúc, hắn kính rượu tiễn y về phòng nghỉ. Hôm nay, trong bữa tiệc, Thừa tướng đã hạ lệnh đuổi khách, nên y đã là người tự do, ngay cả hành lý cũng đã mang theo.
Mưa càng lúc càng to. Bầu trời tối đen không rõ canh giờ. Khi Trầm Lạc tới, Tần Lôi đã thắp đèn.
Hắn đón cây dù của Trầm Lạc, thấy lão ướt sũng, liền vội vàng đưa khăn sang, rồi nói một cách hổ thẹn:
- Nếu không phải bất ngờ có biến, ta không muốn làm khổ cữu cữu.
Trầm Lạc cười nói:
- Điện hạ xem thường cữu cữu ta rồi. Năm đó khi ta vào nam ra bắc, thường xuyên phải chịu màn trời chiếu đất, ôm băng ngồi tuyết chứ không phải người yếu ớt như vậy đâu.
Tần Lôi cầm lấy ấm trà trên bếp, Thiết Ưng nhận lấy rót nước gừng thơm ngát ra. Tần Lôi đưa một chén cho Trầm Lạc, và có ý bảo Thiết Ưng cũng uống đi một chút.
Tần Lôi để cho Trầm Lạc và Thiết Ưng thay bộ đồ ướt sũng, sau đó uống liền ba bát canh gừng rồi mới kể lại chuyện Quán Đào.
Trầm Lạc trầm ngâm chốc lát, nói:
- Theo ý Điện hạ thì tạm thời chúng ta chưa xuất phát?
Tần Lôi gật đầu nói:
- Nếu Bạch Thắng Quân trà trộn vào được, chúng ta không thể dùng cái kế hoạch kia được. Không thể để cho người của chúng ta chết uổng phí.
Lúc này, Thiết Ưng đang canh giữ bên ngoài chợt ra dấu rằng Quán Đào tiên sinh đã tỉnh.
Tần Lôi nhìn Trầm Lạc thấy lão gật đầu, Tần Lôi nói với Thiết Ưng:
- Đi mời Quán Đào tiên sinh.
Quán Đào tới. Sau khi chào hỏi Trầm Lạc, hai người hàn huyênmột chút . Lúc này Tần Lôi mới biết Quán Đào tiên sinh tên là Trương Gián Chi, nhân sĩ Vân Châu, là đồ đệ của Vân Châu tán nhân thần Ky Tử, kém Trầm Lạc ba tuổi.
Thời gian đang rất gấp nên cuộc nói chuyện nhanh chóng đi vào chủ đề chính.
Tần Lôi nói với Trầm Lạc:
- Cữu cữu cứ nói qua kế hoạch của chúng ta với tiên sinh, để tiên sinh xem xét giúp.
Trầm Lạc gật đầu nói với Quán Đào:
- Nửa tháng trước Điện hạ lập kế hoạch, tự mình kết thân với đồ đệ của Tuệ Năng thiền sư là Chí Thiện hòa thượng. Còn ngu huynh bái phỏng chủ lục bộ Minh Đức của phủ Thừa tướng. Trước đó, Lý Thiếu khanh của Đại Tần ta đã bái phỏng thái giám thân cận của Hoàng đế nước Tề là Hoàng công công, dùng chút thủ đoạn nhỏ mượn danh nghĩa Thái hậu Đại Tần tưởng niệm tôn nhi liên lạc với Thái hậu Đông Tề, Thiền sư và Tướng quốc.
Thiết Ưng thầm cảm thán. Những lời đó thật sự đã bỏ qua rất nhiều, chỉ riêng đưa cho Hoàng công công đã là ba ngàn viên Đông Châu cùng với một trăm vạn lượng bạc. Nếu thế này là thủ đoạn nhỏ, thì chẳng biết thủ đoạn lớn tới mức nào nữa.
- Dưới sự cố gắng của Điện hạ, đầu tiên chúng ta gặp Tuệ Năng, đẻ cho y có thể giảng đạo Thiền Tông trong Đại Tần ta. Nhưng tới ngày khai chiến, sự cố gắng của y sẽ thành công cốc. Chúng ta hứa với y, tới khi về nước sẽ gắng sức để có thể giảng đạo Thiền Tông, xin cống hiến mười vạn hoàng kim đắp tượng Phật tổ bằng vàng. Sau cùng y cũng đồng ý nói tốt với Hoàng đế.
- Sau đó dùng một bộ bình phong bằng san hô mở đường, gặp Tề Thừa tướng, phân tích cái hại nếu khai chiến vào lúc này. Hôm nay, lại dâng một cây nhân sâm vạn năm cho Tề Thái hậu, khiến cho lão nhân gia cảm động. Tới đây mới thống nhất được ý kiến Tề quốc, đồng ý đưa Điện hạ của chúng ta về nước.
Nói đến bình phong và nhân sâm, Trầm Lạc thật sự đau lòng. Đây là hiệu quả mà mười vạn lượng hoàng kim vừa rồi không đạt được.
Lãonói có phần dông dài, nhưng cho dù ai nghe, thấy có nhiều nhân vật lớn như vậy đều nghĩ lão đã bộc lộ hết tâm tình rồi.
Quán Đào tiên sinh vốn có cuộc sống khó khăn, trên người chưa bao giờ có nhiều hơn trăm lạng bạc, nên khi nghe Trầm Lạc nói cũng không có cảm giác. Y gõ gõ nhẹ lên mặt bàn, nói nhỏ:
- Nói vậy, ngày Điện hạ về đã sắp đến. Trên đường có sắp đặt gì chưa?
Trầm Lạc bội phục gật đầu nói:
- Chúng ta lo lắng chọc giận quân đội Đại Tần, chuẩn bị trên đường về họ sẽ giả làm thích khách nước Tề để ám sát Điện hạ, tạo cho quân đội lý do khai chiến.
Quán Đào cười nói:
- Bây giờ Nước Tề phái người tiêu diệt chúng ta cũng không cần tới lý do.
Trầm Lạc thẹn thùng cười cười, nói:
- Chúng ta còn có sự bố trí khác, nhưng nếu muốn đối kháng với quân đội thì đúng là vọng tưởng.
Quán Đào suy nghĩ một chút, hỏi:
- Đã tra được kẻ ám sát Điện hạ tháng trước chưa?
Trầm Lạc gật đầu nói:
- Điều tra được rồi, đó là mật thám Hắc kỳ của Nam Sở.
Tần Lôi cười hắc hắc:
- Không ngờ ta cũng được người ta tranh cướp.
Quán Đào cũng bắt đầu quen với tính cách coi nhẹ tất cả của vị Điện hạ này, ngón tay vẫn gõ gõ trên mặt bàn, phân tích:
- Tất nhiên nước Sở luôn mong Tần Tề khai chiến, nên rất có thể cũng ra tay.
Trầm Lạc cười khổ nói:
- Nếu Quân đội Đại Tần biết người Tề thả Điện hạ của chúng ta, thì gần như cũng sẽ ra tay. Hơn nữa, trong hoàng thất Đại Tần có chừng sáu bảy thế lực giằng co, vô cùng hỗn loạn.
Quán Đào thôi không gõ, đặt tay lên bàn:
- Càng loạn càng tốt! Loạn mới dễ đục nước béo cò. Nếu chỉ có chúng ta và Bách Thắng Quân thì mới không thể thoát thân.
Tần Lôi đứng dậy thong thả bước vài bước, kiên quyết nói:
- Gián Chi tiên sinh nói đúng, chúng ta phải quấy cho tình hình càngloạn thêm. Cữu cữu! Lệnh cho người của chúng ta nhanh chóng hành động, chuẩn bị tạo một trận trời long đất lở.
Trầm Lạc đứng dậy lĩnh mệnh. Tần Lôi chỉ vào một điểm trên địa đồ rồi phân chia rõ ràng. Quán Đào đứng cạnh nghe càng lúc càng khen ngợi , vị ngũ Hoàng tử có suy nghĩ chặt chẽ, kế hoạch chu đáo, ???, thực sự không giống một thiếu niên mười sáu tuổi.
Tới lúc mưa ngớt, Trầm Lạc bỏ đi, Quán Đào cũng đi nghỉ.