Quyền Bính

Chương 134: Phải chăng tay quạt lông đầu đội mũ nào cũng biết hộc máu?

Chương 134: Phải chăng tay quạt lông đầu đội mũ nào cũng biết hộc máu?
Sông Tiểu Thanh chảy từ thành Bắc tới thành Nam, sông Ngọc Đới cũng là một nhánh của nó, ngõ Thiết Khấu nằm ngay tại khu tam giác mà hai nhánh sông tạo ra, cách hai con sông này không xa lắm. Do đó khi Tần Lôi chạy đến, hắn đúng lúc nhìn thấy cô gái áo xanh bắt một cô gái chân dài từ trong khoang thuyền chạy ra.
Tần Lôi nheo mắt lại, cô gái đó chính là Niệm Dao mà hắn lật khắp kinh đô cũng không tìm thấy. Song ánh mắt của hắn lại bị bóng người màu trắng đứng trên một chiếc thuyền khác thu hút, Tần Lôi đứng phắc dậy, thất thanh gọi:
- Công Lương Vũ!
Rốt cuộc hắn đã biết lý do Trầm Băng phát tín hiệu màu đỏ rồi.
Trong một loạt sự kiện phát sinh hai tháng gần đây tại kinh đô, dù là sáng tỏ hay mờ ám đều có thể thấy bóng dáng của nam tử áo trắng thần bí khó lường này. Tần Lôi thoáng cảm thấy Công Lương Vũ đồng thời kết giao thế lực với nhiều phe, lại có thể dễ dàng rút lui này nhất định là có bí ẩn rất lớn sau lưng. Mặt khác hắn thấy người này sẽ là đại dịch của mình, cho nên trong lệnh truy nã tại phủ Long quận vương, Công Lương Vân Từ giữ vị trí khá cao.
Lúc này Mã Nam dẫn theo thủ hạ phân ra thành mười thuyền con xuất hiện trên mặt sông. Công tử áo trắng Công Lương Vân Từ phe phẩy quạt lông, khẽ cười với ông lão áo thô đứng cạnh:
- Đám mọi phương bắc này tưởng lên thuyền là thành thủy quân, phen này không cho chúng biết mùi thì không được rồi.
Nếp nhăn trên mặt ông lão áo vải khẽ giựt, xem như là cười. Hai mắt có phần đục ngầu lại chuyển hướng qua bên kia, chỗ đó có một cô gái áo xanh đứng trên thuyền hoa hất hai tay lên, cách mặt nước ném Niệm Dao qua. Ông lão áo vải vẫn luôn đứng yên như cây thông già thình lình phi thân nhanh như bay, động tác mau lẹ đón lấy cô gái đang rơi xuống. Chân phải ông điểm lên mạn thuyền, lộn vài vòng tuyệt đẹp trên không trung rồi lại đứng vững vàng ở mũi thuyền.
Cô gái áo xanh thấy ông lão tiếp được Niệm Dao, liền dang rộng hai tay, tung người nhảy xuống từ thuyền hoa, nhẹ nhàng linh hoạt đáp xuống bên cạnh ông lão.
Công Lương Vân Từ vỗ quạt lông vào tay trái, khen ngợi:
- Công phu của Vân Thường... tuyệt diệu.
Cô gái được gọi là Vân Thường lại không cảm kích, đi thẳng vào buồng nhỏ trên tàu. Công Lương Vũ cười nói với ông lão áo vải:
- Lần đầu gặp nữ nhân như vậy, thật tốt, ha ha
Nếp nhăn trên mặt ông lão vẫn như thế, chỉ là không biết ánh mắt đã trông tới phương nào.
Thủ hạ của Công Lương Vũ linh hoạt mà không mất đi sự dũng mãnh, dường như bẩm sinh thích hợp chiến đấu trên thuyền. Còn bọn hộ vệ trên thuyền hoa tuy ai nấy đều cao to, công phu không hề thua kém, nhưng di chuyển trên thuyền hoa lắc lư vẫn luôn bất ổn, chúng bị đánh cho đầu rơi máu chảy, thương vong thảm trọng. Nếu không phải sau khi có tiếng còi truyền đến từ thuyền con, mấy tên áo đỏ rút lui như thủy triều, chỉ sợ hộ vệ cả thuyền sẽ bị tàn sát hết sạch.
Đội thuyền Mã Nam cách thuyền con càng lúc càng gần, gần đến mức hai bên đều có thể nhìn thấy mặt của đối phương. Mã Nam nắm Đường đao trong tay, quát to:
- Chuẩn bị chiến đấu!
Các Hắc Y Vệ giơ lên cung nỏ trong tay, trên chiếc thuyền lắc lư miễn cưỡng nhắm mục tiêu.
- Bắn!
Mã Nam ra lệnh một tiếng, đám vệ sĩ đồng loạt kéo cò, tên nỏ lập tức bắn ra bay loạn khắp trời, hơn phân nửa không hề rơi xuống thuyền đối phương. Chỉ có khoảng ba bốn kẻ không may bị tên nỏ từ phía trên rơi xuống đâm phải, chúng kêu thảm rồi ngã xuống nước.
Công Lương Vũ dùng tay phải khép lại quạt lông, khẽ cười nói:
- Nếu thủy quân nước Tần cũng như vậy, nước của ta cần gì lo nữa.
Dứt lời y phất quạt lông, nhưng lại chỉ hướng trong nước .
Thấy động tác này của y, mấy tên áo đỏ mới trở về từ thuyền hoa nhao nhao cởi bỏ áo ngoài, để lộ ra lớp áo da hươu bên trong, tiếp đến lại nhảy "tõm" xuống nước.
Vừa thấy những cái áo da hươu kia, sắc mặt Mã Nam đột biến, nghẹn ngào kêu lên:
- Quỷ nước Nam Sở! Sao lại xuất hiện tại đây!
Trên thuyền Hắc Y Vệ cũng không khỏi khiếp đảm, có người muốn chèo thuyền trở về. Mã Nam thầm khẩn trương, nếu để cho thủ hạ mình chạy đi như vậy, khoan nói đến bọn họ sẽ gặp phải trừng trị như thế nào, ngay đến y cũng không có kết quả tốt lành gì, càng đừng nhắc đến việc được Vương gia "trọng dụng" nữa.
Mã Nam cầm đao đứng lên, khàn giọng quát:
- Các huynh đệ, chúng ta đang ở kinh đô của mình! Nếu bị quỷ nước của nước khác dọa sợ tới mức chạy trối chết thì còn mặt mũi gì đứng tiểu nữa? Liều mạng với tụi nó đi!!
Những Hắc Y Vệ đang định chạy trốn giật mình ý thức được bản thân đang ở trong đô thành, không phải trên sông lớn, nếu chạy trốn như vậy thì có chết cũng bị dính cái mác nhục nhã. Họ liền buông hết mái chèo, một lần nữa cầm vũ khí lên, chuẩn bị cùng sống chết với quỷ nước Nam Sở thối tha.
Hắc Y Vệ áp sát mạn thuyền, trừng to mắt nhìn xuống nước, hy vọng phát hiện quỷ nước Nam Sở đang lặn dưới nước. Không may lúc này trời vào tháng hai, đây là thời điểm nước sông Ngọc Đới đục nhất. Mãi đến khi nghe thấy đáy thuyền vang tiếng khoan trầm đục, quân Mã Nam mới biết được quỷ nước Nam Sở đã chạm vào đáy thuyền.
Trên bờ rất khẩn trương, tiếp tục như vậy quân Mã Nam tất nhiên khó tránh khỏi tai hoạ ngập đầu kịch liệt đấu tranh một phen, rốt cục vẫn phải không cách nào vững tâm nhìn hơn một trăm thủ hạ trung thành bị giết ở trước mặt mình.
Tần Lôi lệnh cho vệ sĩ đánh xe ngựa chạy tới bờ sông, lớn giọng hô:
- Công Lương Vũ, ta là Tần Lôi. Nói đi, ngươi nuốn thế nào mới chịu buông tha các huynh đệ của ta?
Công Lương Vũ cất quạt lông vào trong tay áo rộng, có chút đắc ý khẽ cười nói:
- Ta nói nếu là con người thì có nhược điểm mà! Cái tên Tần Lôi này nhìn có vẻ không kiêng nể gì, không kị thức ăn mặn, nhưng hắn cũng có nhược điểm.
Ông lão áo vải vẫn như trước không hề phản ứng, nếu không phải vừa rồi ông để lộ một tay công phu tuyệt đỉnh, quả thực sẽ khiến người ta nghĩ lầm Công Lương Vũ đang nói chuyện với một cái xác khô.
Công Lương Vũ dường như đã quen với sự trầm mặc của ông lão, nhưng cũng tự lấy làm vui nói:
- Nhược điểm của Tần Lôi chính là nghĩa khí huynh đệ rẻ mạt của hắn, không hiểu rằng làm kẻ bề trên nên xem vạn dân là rơm rác, xem thuộc hạ là tay sai, không thể bị bọn chúng ràng buộc .
Sau đó y lại rút quạt lông ra, nhẹ phẩy vài cái nói:
- Cho nên Tần Lôi còn không phải đối thủ của ta.
Dứt lời y lại hơi cảm khái:
- Buồn thay... buồn thay...
Ông lão áo vải rốt cuộc không kiềm được khẽ ho khan, Công Lương Vũ lúc này mới thoát ra khỏi chứng tự kỷ vô biên. Thấy những thuyền kia sắp bị đục chìm, y lười biếng nói với người trên bờ:
- Muốn bỏ qua thủ hạ của ngươi cũng không khó.
Đoạn y duỗi ba ngón tay ra, tiêu sái nói:
- Ba điều kiện.
Tần Lôi nếu đã làm quyết đoán thì không làm lớn chuyện nữa, cắn răng phun ra một chữ:
- Nói!
Công Lương Vũ gập xuống một ngón tay, khẽ cười nói:
- Ta biết Long quận vương tâm cơ thâm trầm, tính toán kỹ càng, chắc chắn đã bố trí trọng binh ở thượng du, nói không chừng còn ngăn chặn đường sông.
Tần Lôi mặt không chút thay đổi nói:
- Rút lui!
Nói xong hắn vung tay lên, Tần Tứ Thủy liền phóng lửa khói màu xanh trong tay.
Công Lương Vũ gật đầu cười nói:
- Long quận vương quả nhiên hào sảng, không biết điều kiện thứ hai có thể đáp ứng dứt khoát như vậy hay không.
- Nói!
Công Lương Vũ đột nhiên trầm mặt, nói giọng the thé:
- Ngày ấy ta và ngươi gặp lần đầu, ta vốn định cùng ngươi kết giao hảo hữu, nâng chén rượu vui, ai ngờ ngươi lại sỉ nhục ta! Ngươi biết không, ta hận nhất người khác nhìn ta với ánh mắt đó!
Nói đến câu cuối, sắc mặt y trở nên dữ tợn, thanh âm chói tai, không còn khí chất thần tiên phiêu bồng nữa.
Tần Lôi im lặng nghe, biết rõ tên ẻo lả này là vì hả giận nên muốn sỉ nhục hắn, có lẽ hắn phải đối mặt với lựa chọn lưỡng nan rồi.
Quả nhiên, Công Lương Vũ có phần điên cuồng hung hăng quăng quạt lông xuống nước, khàn giọng quát:
- Ta lệnh ngươi quỳ xuống dập đầu cho ta! Nếu không thì nhặt xác thủ hạ của ngươi đi!!
Vừa dứt lời, Tần Lôi chưa kịp có động tĩnh gì thì trên thuyền đã kéo nhau quỳ xuống, đám vệ sĩ nhất loạt kêu khóc với Tần Lôi:
- Điện hạ, không được đồng ý, chúng tôi dù chết cũng không thể để kẻ khác làm ngục ngài!!!
Cô gái áo xanh khi nãy tiến vào buồng nhỏ trên tàu cũng có chút nghe không vô, liền đi ra nói với Công Lương Vân Từ:
- Đại trượng phu khả sát bất khả nhục, ngài và bọn họ tuy là đối địch, đối xử như vậy với bọn họ tôi thấy không được rồi.
Cô gái áo xanh vốn tốt bụng, song cô chưa bao giờ nói qua những lời khéo léo, cho nên lời khuyên lại nghe như đang mắng người. Công Lương Vũ nghe xong, cười thảm nói:
- Hay, hay, hay, đến Vân Thường ngươi cũng xem thường ta! Ta đây cũng không cần ai xem trọng nữa.
Y quay đầu quát ầm lên với Tần Lôi:
- Thứ ngụy quân tử nhà ngươi, ngươi không phải luôn mồm xem thủ hạ là tay chân sao? Ta ngược lại muốn xem ngươi có thể vì tay chân của ngươi làm đến mức nào?
Tần Lôi cực kỳ bình tĩnh, mặc cho gió sông rét thấu xương thổi loạn mái tóc, hắn có phần thương cảm nói:
- Cô vương sẽ quỳ, cũng không có ai xem thường ta, ngược lại còn sẽ khen một tiếng điện hạ từ bi. Còn Công Lương Vũ ngươi thì sao? Cho dù ngươi nhận cái quỳ này của cô vương, thì ngươi cũng chỉ là tên ẻo lả cả đời khiến cho người ta xem thường!
Công Lương Vũ tức đến da mặt chuyển từ trắng sang đỏ, từ đỏ đến tím, cuối cùng cổ họng ngòn ngọt, bất ngờ phun ra một ngụm máu tươi, yếu ớt dựa vào ngực ông lão áo vải. Hai mắt y vô thần nhìn qua mặt sông, thở dốc nói:
- Giết sạch tất cả! Một tên cũng không chừa!
Ông lão áo vải nghe vậy huýt sáo một tiếng, liền phát ra tín hiệu đục thuyền.
Trên mặt sông hoàn toàn yên tĩnh, người trên thuyền cùng người trên bờ đều đang đợi khoảnh khắc này đến .
Một khắc sau không biết là nghe được người trên bờ cười hay người trên thuyền khóc.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất