Quyền Bính

Chương 137: "Một hỷ" biến thành "song hỷ"

Chương 137: "Một hỷ" biến thành "song hỷ"
Tần Lôi thấy nàng có cử chỉ chừng mực, ngữ điệu đoan trang, không hề có thói ngả ngớn yêu mị thường thấy của kỹ nữ. Hắn sinh lòng hiếu kỳ hỏi:
- Ta thấy nàng giống như xuất thân từ nhà gia thế? Vì sao lại lưu lạc phong trần?
Yên Lam nhẹ giọng trả lời:
- Chuyện cũ đã thành mây khói, đại quan nhân nhất định muốn biết ư?
Tần Lôi lúc này có hứng thú hơn, cười nói với Thạch Mãnh:
- Mắt ngươi cũng không tệ.
Thạch Mãnh cười ngô nghê, khiến cho vị Yên Lam cô nương kia vô cùng mắc cỡ.
Tần Lôi ban ngồi để hai người ngồi xuống nói chuyện, Yên Lam liền kể về thân thế của mình.
Nàng vốn họ Trang, khuê danh Điệp Nhi, là con gái của nguyên Thông phán Trang Chi Vô tỉnh Giang Bắc, phủ Tương Dương. Năm ngoái Trang Chi Vô bởi vì vạch tội Tri phủ Chu Bỉnh Xuân một mình tham ô kho bạc, mà bị Chu Bỉnh Xuân vạch tội ăn hối lộ trái pháp luật. Sự tình đến tai người trong kinh, Chiêu Vũ Đế phái vị Tả Thiếu Khanh Chu Duy Công của Đại Lý Tự cùng Ngự Sử Xa Bích của viện Đô Sát Giang Bắc khâm sai thẩm tra xử lí án này.
Chu Duy Công cùng Xa Bích đến phủ Tương Dương, họ mở kho châu ra kiểm tra thì thấy không mất một lượng bạc nào, làm gì có tham ô? Đến lúc đi thăm dò Trang Chi Vô, lại có hơn mười người dân chặn xe kêu oan. Hai người thu đơn kiện để xem xét, đều là kiện cáo Trang Chi Vô cưỡng đoạt dân nữ,chiếm điền sản của người khác, giết người cướp của, việc nào việc nấy đều chất chứa huyết lệ khiến cho người người phẫn nộ. Hai người xem xét, còn gì tuyệt hơn nữa? Họ bày bố nghi thức khâm sai, hung hăng xông đến nhà Trang Chi Vô chuẩn bị vấn tội.
Ai biết được vừa đến nơi, lại phát hiện vị Trang đại nhân kia đã treo cổ tự tử, đây không phải "sợ tội tự sát" sao? Hai vị đại nhân thiết diện vô tư cũng mặc kệ chuyện người chết, sai người lục soát Trang gia, kết quả tìm ra vàng bạc châu báu, đặc biệt là vô số khế ruộng khế đất, vừa vặn trùng khớp với cáo trạng trong đơn.
Thi thể Trang Chi Vô chưa kịp lạnh lại bị quàng thêm tội vu cáo thượng quan cùngvới những trọng tội như hối lộ trái pháp luật, đoạt tài sản người khác, cướp thê nữ. Cuối cùng quan phán mở quan tài phanh thây, nam đinh tam tộc lưu vong ba nghìn dặm, nữ nhân sung vào Giáo Phường Ti làm nô.
Ông ta chỉ cần giẫm hai chân thì dễ dàng từ bỏ mọi chuyện, nhưng người bị ông ta liên lụy lại xui tận mạng. Thân là trưởng nữ, Trang Điệp Nhi đương nhiên chạy không thoát, cô liền bị áp giải đến Giáo Phường Ti, sau khi huấn luyện thì sắp bị sung làm kỹ nữ hoặc là bán đi.
Đúng lúc Thạch Mãnh chuẩn bị Mãn Viên Xuân, y đến Giáo Phường Ti mua cô nương, vừa nhìn liền chọn trúng Trang Điệp Nhi đã đổi tên thành Yên Lam, y bỏ ra giá gấp mấy lần mua cô lại rồi dẫn về.
Tần Lôi nghe Trang Điệp Nhi kể mà như đang nói về người khác. Sau khi nghe nàng kể về thân thế, hắn hỏi một câu :
- Vì sao Trang cô nương lại bình tĩnh như vậy?
Trang Điệp Nhi khẽ cười nói:
- Nước mắt sớm đã khóc cạn, nếu không phải còn ý nghĩ báo thù, tiện thiếp đã sớm đi theo phụ thân rồi.
Tần Lôi như cười như không nói:
- Hôm nay có lẽ nàng có hy vọng rồi?
Trang Điệp Nhi một lần nữa quỳ xuống nói:
- Nếu đại thù được báo, Điệp Nhi dù có vì công tử đời đời kiếp kiếp làm trâu làm ngựa thì cũng cam tâm tình nguyện.
Tần Lôi khẽ cười nói:
- Nhà ta còn chẳng có, để nàng làm trâu làm ngựa làm gì?
Trang Điệp Nhi nghe xong, buồn bã nói:
- Tiện thiếp hoa tàn liễu bại, một thân một mình, quả thực không gì có thể khiến cho đại quan nhân để ý.
Tần Lôi biết rõ nàng đau lòng, thấy Thạch Mãnh sốt ruột vò đầu bứt tóc, rốt cục gật đầu nói:
- Chuyện của nàng, ta sẽ đồng ý.
Trang Điệp Nhi vui mừng dập đầu nói:
- Tạ đại quan nhân, tạ đại quan nhân!
Tần Lôi giơ ngón trỏ, cười xấu xa nói:
- Bất quá ta có một điều kiện, nàng phải đồng ý trước thì ta mới nói.
Trang Điệp Nhi thầm nghĩ, cô đã đi đến bước này, còn có việc gì không thể chấp nhận nữa, bèn kiên quyết gật đầu nói:
- Không chuyện gì không được!
Tần Lôi nhìn về phía Thạch Mãnh đang lo lắng, vẫn thản nhiên nói:
- Thật chứ?
Trang Điệp Nhi ngẩng mặt lên với vẻ quật cường, kiên quyết nói:
- Tuyệt không đổi ý.
Tần Lôi vỗ tay nói:
- Điều kiện của ta là...
Trong phòng lập tức yên tĩnh trở lại, Thạch Mãnh thậm chí ngừng thở, trừng to đôi mắt trâu nhìn qua Tần Lôi với vẻ khẩn cầu. Còn Trang Điệp Nhi vẫn bình tĩnh, chờ đợi Tần Lôi tuyên án.
Tần Lôi rất hài lòng với không khí do mình tạo ra, hắn cười chỉ vào Thạch Mãnh đang ngây ra, cao giọng nói:
- Giúp ta coi chừng tên Hắc tiểu tử này, đừng để cho y suốt ngày cứ chui vào chăn của những người con gái khác.
Trang Điệp Nhi không nghĩ tới sẽ là chuyện này, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ bừng, chiếc cổ trắng ngần gục xuống, hai tay đan nhau níu lấy mép váy, không biết trả lời như thế nào.
Thạch Mãnh nghe rồi, y cười ngốc ra sức vuốt mồ hôi bóng nhẵn sau gáy.
Tần Lôi ra vẻ rộng lượng nói:
- Nếu không đồng ý thì thôi vậy, ước định giữa hai ta vô hiệu.
Người con gái không thể ngờ được Tần Lôi muốn giúp mình bỏ thân thế ti tiện, đem gả cho Thạch Mãnh. Mặc kệ làm vợ hay làm thiếp, nếu so với hiện tại thì tốt gấp vạn lần. Trong lòng nàng tự nhủ, ngài không nói đùa đấy chứ? Chuyện tốt từ trên trời rơi xuống như thế này, nàng lại không đồng ý sao?
Rốt cuộc cô thôi không e lệ nữa, gật đầu khẽ đến nỗi khó mà nhận thấy.
Tần Lôi nháy mắt với Thạch Mãnh, y cũng quỳ gối bên cạnh Trang Điệp Nhi, vui mừng nói:
- Tạ vương gia thành toàn, tạ vương gia thành toàn.
Trang Điệp Nhi nghe xong, che miệng:
- Vương gia.
Nghĩ đến một người cao cao tại thượng như Vương gia lại đồng ý mình, nàng không khỏi mở cờ trong bụng, ý nghĩ bị cưỡng bách bất đắc dĩ cũng biến mất sạch, một lần nữa nàng dập đầu nói:
- Tiện thiếp có mắt như mù nên đã mạo phạm, xin Vương gia thứ tội.
Tần Lôi thoải mái cười nói:
- Hai người các ngươi đều đã bái cô vương ba lạy, cô vương không muốn làm hôn chứng cũng không được rồi.
Tần Tứ Thủy ở kế bên cũng cười gian nói:
- Hôm nay Mãnh huynh đệ có tính toán từ trước nên đến hỉ phục cũng đã mặc rồi.
Hôm nay gã đã nói những lời này lần thứ hai nhưng lần này hợp với tình hình hơn lần trước nhiều.
Trang Điệp Nhi quan sát qua khóe mắt, chỉ thấy Thạch Mãnh ngây ngô mặc áo đỏ toàn thân, khuôn mặt sáng sủa, tóc cũng gọn gàng không rối một sợi, quả thật có dáng vẻ đại tướng công.
Trang Điệp Nhi lại nghĩ đến một chuyện khác: Kẻ yêu mị nào đã giúp cho Thạch Mãnh nhà nàng trở thành thế này? Bổn cô nương nhất định phải điều tra ra, xem thử người đó là ai.
Nàng bước vào trạng thái có thể nói là thần tốc, từ đó có thể biết cuối cùng có phải là cam tâm tình nguyện hay không.
Thạch Mãnh là kẻ cô độc không cha không mẹ, giờ phút này y còn được làm chủ, liền nói:
- Vậy hôm nay Thạch Mãnh ta cưới vợ rồi.
Tần Lôi bật cười, trách cứ:
- Tiểu tử ngươi có tùy tiện thì cũng không thể tùy tiện với Trang cô nương, thật là cứng đầu.
Trang Điệp Nhi tuy xuất thân là nhà giàu, nhưng đã trải qua thăng trầm một năm, nên không còn xem trọng những việc đó nữa. Thấy Thạch Mãnh hưng phấn như thế, nàng không đành lòng phản bác ý của y, nói khẽ:
- Thiếp nghe theo Thạch Mãnh.
Thạch Mãnh lập tức cảm thấy mặt mình được nàng dâu đỡ cho ba phần, y nhếch miệng cười với Tần Tứ Thủy:
- Hâm mộ không?
Tần Tứ Thủy sợ vợ, trong vương phủ không ai không biết, nghe vậy da mặt căng lên, gã phẫn uất nói:
- Hôm nay là ngày đại hỉ của ngươi, ngày khác ta sẽ cùng ngươi tính sổ.
Tần Lôi lại biết tương lai Thạch Mãnh chín phần đấu không lại Trang Điệp Nhi, bằng không thì hắn cũng sẽ không đồng ý tác thành cho cái hôn sự này. Suy nghĩ một chút, hắn nhìn về phía Thạch Mãnh đang cười ngốc, nghiêm mặt hỏi:
- Ngươi muốn dẫn Trang cô nương về làm vợ hay làm thiếp?
Hắn hỏi như vậy, ý tứ đã rất rõ ràng rồi, chỉ là vì muốn cho Thạch Mãnh công đức, khiến cho Trang Điệp Nhi vĩnh viễn nhớ kỹ việc tốt này. Thạch Mãnh không phải người đần, nếu không Tần Lôi cũng sẽ không đánh giá y là "nội tâm trong sáng". Tuy có chút không cam lòng, nhưng y vẫn thản nhiên nói:
- Thạch Mãnh ta lần đầu cưới vợ, vào cửa trước là lớn, đương nhiên là làm vợ rồi.
Phải biết chế độ hôn nhân lúc này là một chồng một vợ nhiều thiếp. Vị nhất thê đó chính là chưởng quỹ đường đường chính chính trong nhà, nắm quyền sinh sát trong tay đối với các thiếp, có quyền uy vô thượng, dù là trượng phu cũng không quản được.
Trang Điệp Nhi những tưởng thân phận của mình như thế thì làm tiểu thiếp là tốt lắm rồi, không ngờ Tần Lôi lại ban ân trọng đến vậy. Cô dập đầu với Tần Lôi, liền quỳ ở đó khóc thút thít.
Tần Lôi mừng rỡ nhìn qua đôi tân nhân, hắn muốn để Thạch Mãnh lập Trang Điệp Nhi làm vợ là có đạo lý của hắn, chứ không hoàn toàn là vì để Trang Điệp Nhi cảm kích chính mình, mà là vì sự hòa thuận trong gia đình Thạch Mãnh về sau.
Trang Điệp Nhi có suy nghĩ, nếu để cô ta làm thiếp của Thạch Mãnh, mới đầu cô còn nhớ kỹ ơn cứu giúp hiển nhiên sẽ bình an vô sự. Song đến lúc Thạch Mãnh cưới chính thê, cô tất nhiên sẽ không thoải mái, đoán chừng những người con gái bình thường không phải là đối thủ của cô, đến lúc đó trong nhà Thạch Mãnh sẽ có chuyện vui để xem. Chi bằng để cô ta một bước vào đúng chỗ, về sau trông coi Thạch Mãnh cũng thuận tiện. Lưỡng toàn tề mỹ, sao lại không làm.
Đôi tân nhân hết sức cung kính cảm tạ người mai mối, trưởng bối, người chứng hôn kiêm Long quận vương. Tần Tứ Thủy bưng tới hai chung rượu, hai người uống rượu giao bôi bách niên hảo hợp ngay trước mặt Tần Lôi.
Vậy coi như đã xong lễ rồi.
Tần Lôi đứng dậy kéo hai người lên, ôn tồn nói:
- Hôm nay hai người các ngươi chính thức kết làm phu phụ, về sau phải thông cảm cho nhau, tôn trọng nhau, ân ái đến bạc đầu.
Hai người nhìn nhau đều có chút mê say.
Lúc này các vệ sĩ cùng cô nương, người pha trà đã biết tin, tất cả đều chạy vào tiểu viện rôm rả chúc mừng đôi tân nhân. Nhất thời tiếng người huyên náo hẳn lên, vô cùng náo nhiệt, rốt cuộc đã có một chút không khí hôn lễ.
Tần Lôi hơi nhức đầu nói:
- Hình như thiếu thứ gì đó.
Tần Tứ Thủy là người từng trải, xáp lại gần, nhỏ giọng nói:
- Tiệc cưới.
Tần Lôi vỗ tay nói:
- Đúng rồi!
Sau đó hắn phân phó quản sự cũng tới tham gia náo nhiệt:
- Có tiệc rượu sẵn chứ?
Quản sự gật đầu nói:
- Có, có.
Tần Lôi mừng rỡ, không đợi lão nói xong liền phất tay:
- Mau mau mở tiệc, chúng ta phải đòi hai chung rượu mừng.
Quản sự khổ sở nói:
- Nhưng đây là chuẩn bị cho buổi tối khai trương.
Tần Lôi nghe xong, trách mắng:
- Còn mở buôn bán cái quái gì, chẳng lẽ lại để cho Thạch lão bản tiếp khách vào đêm tân hôn sao? Hoãn buổi khai trương.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất