Quyền Bính

Chương 136: Vườn xuân nở rộ

Chương 136: Vườn xuân nở rộ
Xảy ra chuyện lớn như vậy, Chiêu Võ Đế cũng biết. Trong lúc Tần Lôi đang để Tần Tứ Thủy băng bó tay phải cho mình vừa nghe Trầm Băng báo cáo thương vong thì thái giám tới truyền chỉ, triệu Long quận vương nhanh chóng vào cung yết kiến.
Khi Tần Lôi tới Ngự Thư phòng bẩm báo xong liền đứng ngoài cửa chờ tuyên triệu. Một lát sau, một vài quan viên ủ rũ từ trong đi ra. Tần Lôi thấy có cả Tần Thủ Chuyết ở trong số đó liền đưa mắt nhìn lão như muốn hỏi. Tần Thủ Chuyết chớp chớp mắt với hắn rồi theo đám quan viên nhanh chóng rời khỏi. Thấy vậy Tần Lôi mới cảm thấy thư thái.
Tới lúc này, thái giam mới tuyên hắn vào yết kiến. Sau khi hành lễ xong, Chiêu Vũ Đế bảo hắn đứng dậy rồi hỏi:
- Tại sao ngươi lại dính vào chuyện này?
Tần Lôi liền nói những lý do đã soạn sẵn trên đường đến đây rồi miêu tả hành động của mình biến thành việc bắt gián điệp vì nước. Chiêu Võ đế nghe xong liền vuốt cằm:
- Ngươi có thể phát hiện ra Công Lương Vũ bất thường cũng là có kiến thức.
Tần Lôi nghe xong thì kinh ngạc:
- Phụ hoàng đã biết Công Lương Vũ có vấn đề?
Chiêu Vũ Đế cười lạnh:
- Một tên nhãi nhép, tôm tép của Nam Sở chuyên đi làm chuyện xấu lại còn rêu rao khắp nơi, muốn biết cũng không khó.
Tần Lôi im lặng nghe Chiêu Võ Đế nói biết hoạt động của Công Lương Vũ như vậy không biết bản thân gặp chuyện ở Cổ thành, lão có biết không?
Chiêu Võ đế như hiểu suy nghĩ của hắn:
- Ngươi không nên đoán bừa. Trẫm điều tra người mới phát hiện ra y. Trẫm đề cho y tiếp tục muốn làm gì thì làm là có nguyên nhân.
Tần Lôi nhanh chóng lên tiếng:
- Phụ hoàng thánh minh! Nhi thần không dám nghĩ bừa.
Chiêu Vũ đế cũng không muốn tiếp tục về vấn đề này. Lão cười cười, nói:
- Nghe nói y cướp cô gái đã vui vẻ một đêm với ngươi?
Tần Lôi đỏ mặt vội vàng bày tỏ nỗi oan:
- Nhi thần và nàng ấy vô cùng trong sạch.
Chiêu Võ đế mỉm cười:
- Hôm nay mới thấy được ngươi đỏ mặt.
Sau đó, lão lại nghiêm mặt:
- Người con gái này có gì mà làm cho mấy người các ngươi phải tranh cướp như vậy?
Tần Lôi cảm thấy ấm ức định nói " ta mà biết thì tốt rồi." Nhưng hắn chắp tay lại nói:
- Tứ ca và tên Công Lương Vũ kia chắc chắn là đều biết, nhưng còn không hay biết gì cả. Phụ hoàng cứ hỏi Tứ ca là biết ngay.
Chiêu Võ đế hơi buồn, nói:
- Thôi! Hỏi gì cũng không biết. Không biết ngươi ăn cái gì?
Tần Lôi cảm thấy ấm ức:
- Nhi thần cũng định điều ta nhưng cái ti Dân tình kia mới ra được có sáu này, thật sự chưa trông cậy được vào nó.
Chiêu Võ đế à một tiếng rồi nói:
- Khi nào thì có thể trông cậy vào nó?
Tần Lôi không hề do dự:
- Ít nhất là nửa năm.
Chiêu Võ Đế nghe xong, trầm ngâm:
- Nửa năm? Quá lâu. Chỉ sợ không đợi được.
Tới giờ Tần Lôi mới hiểu lão đầu tử có chuyện cho mình.
Cuối cùng, Chiêu Võ Đế không nói gì tồi, chỉ dặn hắn cần phải chú ý hướng đi của triều đình và suy nghĩ. Sau đó cho hắn lui.
....
Tần Lôi nghe ý của Chiêu Võ đế nói hiểu chuyện này không có gì xấu, vừa lúc có thể bổ sung một chút chuyện của mình.
Quả nhiên trong cả tháng hai, thậm chí Chiêu Võ đế cũng không hề triệu kiến tới hắn. Hắn cũng vui vẻ, mỗi ngày nếu không tới ngõ Thiết Khẩu thì lại đi xem ti Dân tình hoạt động, hoặc tới chỗ Vinh Phúc nói chuyện với tiểu thư của Lý gia. Lâu dần, cả hai người cũng đã quen thuộc, hơn nữa Tần Lôi lễ phép cho nên tiểu thư họ Lý cũng không có ý trốn tránh hắn.
Từng ngày trôi qua, nháy mắt ngọn liễu đâm chồi, cây cỏ nẩy lộc báo hiệu một mùa xuân nữa đã về.
Cuối cùng thì cũng có thể cất được cái áo lông dày. Cái thứ này mặc dù ấm nhưng lại cồng kềnh. Khi Tần Lôi bảo thuộc hạ của mình đổi trang phục mùa xuân, hắn không thấy đôi mắt của Nhược Lan hơi đỏ.
Làm sao mà Nhược Lan không cảm nhận được dạo này Tần Lôi có ý lảng tránh mình. Hơn nữa với tính của điện hạ mà thời gian này cũng chú ý xem bản thân có đẹp hay không. Điều đó chứng tỏ điện hạ đang yêu.
Đối tượng tất nhiên không phải là nàng. Nàng cũng chưa bao giờ có ý nghĩ quá phận mà biết rằng Tần Lôi không bao giờ vất bỏmình, không chừng tương lai cũng có thể cho mình một cái danh phận. Chỉ có điều khi chuyện này xảy ra, nàng vẫn cảm thấy chua xót.
Tần Lôi không biết mình không nói câu nào lại làm cho Nhược Lan lo lắng. Sau khi Nhược Lan chuẩn bị xong cho hắn thì Tần Lôi nhẹ nhàng hôn lên má nàng rồi đi ra.
Nhược Lan ngây người nhìn theo bóng Tần Lôi mà cảm thấy chua xót, rốt cuộc rơi lệ.
Tâm trạng của Tần Lôi rất tốt. Hắn ngồi không yên ở trên xe ngựa nói với Tần Tứ Thủy:
- Mãn Viên Xuân cuối cùng cũng đã khai trương. Thạch lão bản của chúng ta coi như đã có danh.
Tần Tứ Thủy cũng nở nụ cười:
- Thuộc hạ thật sự mong đợi.
Hóa ra hôm nay là ngày đẹp nên Thạch Mãnh khai trương thanh lâu, Tần Lôi định đi chúc. Hắn hơi cảm thấy nuối tiếc:
- Chỉ có điều không được xem lễ khai trương, lại bỏ mất mấy phần màu mè như cắt băng khánh thành nên thật sự hơi tiếc nuối.
Tần Tứ Thủy toát mồ hôi. Đường đường là một vị Vương gia chạy tới cắt băng cho thanh lâu thì đúng là lưu danh thiên cổ.
Tần Lôi cũng chỉ tiện miệng nói vậy chứ không còn phải là cái đứa trẻ chỉ biết cười ngây ngô nữa. Sau khi cười một lúc, hắn liền nhắm mắt lại.
Sau tháng tư, khi đã tròn mười tám tuổi, Tần Lôi mới phải tham gia vào triều chính. Tuy nhiên mỗi ngày, Chiêu Võ đế đều cho người đưa một bản kỷ yếu lên triều cho hắn xem. Đương nhiên không phải chỉ có xem không, ngày hôm sau phải giao được một phần tâm đắc. Mấy ngày sau, bản viết đó lại trở về tay Tần Lôi có điều lại thêm mấy lời: "Rắm thối không kêu, toàn là nói bậy, gỗ mục không khắc được..." Khiến cho Tần Lôi thầm oán lão đầu tử muốn dạy mình hay là lấy mình làm trò vui.
Tần Lôi không biết có phải mỗi huynh đệ trước khi vào triều đều được dạy bảo như thế không nhưng hắn rất quý trọng cái cơ hội như vậy. Mỗi lần nhạn được nội dung triều hội, hắn đều xem xét cẩn thận, thảo luận với Quán Đào, hy vọng học được vài thứ.
Hôm nay là ngày mười một thángba, sau khi kết thúc buổi triều một canh giờ, bản tóm tắt lại được đưa tới Thư Hương ccs.
- Giản quận vương thỉnh cầu được quản lý Hộ Bộ. Thừa tướng tán thành. Thánh thượng đồng ý.
Không ngờ lão Tứ lại chủ động nhảy vào đây? Tần Lôi không nghĩ rằng cái vị "phật gia" này dám làm cái chuyện không ai vào địa ngục thì ta vào, cũng không nghĩ y định vào Hộ bộ để thể hiện, lấy lại chút hình ảnh với lão đầu tử. Vị lão tứ chỉ thích làm những chuyện gây hại cho người khác và kiếm lợi...
Lại nghĩ tới lần thiết triều trước, Hộ bộ Thị lang Văn Minh Nghĩa cùng với Lễ bộ Hữu thị lang Cố Tuấn, Hộ bộ thượng thư Tiền Duy Dung cáo bệnh ở nhà rồi Văn Ngạn Bác lại có ý giao khu vực tiền lương của mình cho lão tứ.
Xem ra hai người có gì đó vừa ý nên đi lại chặt chẽ với nhau.
Tại sao lão đầu từ lại đẩy lão Tứ tới chỗ Văn Ngạn Bác? Nhìn thì chỉ là một quân cờ rảnh rỗi mà thôi. Nghĩ nát óc không rõ, Tần Lôi đành phải than:
- Còn tỏ ra thần bí.
Xe ngựa đi tới chỗ giao nhau của sông Tiểu Thanh và đường Thanh Long thì lập tức đi vào cửa sau của Mãn Viên Xuân. Thạch Mãnh mặc trang phục đỏ thẫm đã đợi sẵn ở đó.
Tần Lôi thấy Thạch Mãnh chỉnh trang lại đầu tóc thì mỉm cười. Cũng may hắn nhớ ra hôm nay là ngày của Thạch Mãnh nên thôi không trêu đùa nữa.
Nhưng Tần Tứ Thủy lại không thèm để ý, gào lên:
- Ôi ôi! Mãnh huynh đệ định làm chú rể hay sao? Sao không treo thêm mấy cái đèn lồng?
Gương mặt của Thạch Mãnh đỏ ửng, nói nhỏ:
- Các nàng nói hôm nay Thanh lâu khai trương, ông chủ phải ăn mặc như vậy thì làm ăn mới náo nhiệt.
Tần Lôi và Tần Tứ Thủy liếc nhau cùng gật đầu:
- Có lý! Có lý.
Tuy rằng nước Tần không gò bó nhưng chưa đến mức mở kỹ viện khắp nơi tới chúc mừng, đốt pháo, giăng đèn kết hoa.
Thật ra Tần Lôi cũng nghĩ kế định để cho họ kiếm cách chiêu khách nhưng nhìn mấy người Thạch Mãnh đang há hốc miệng thì đành phải thôi.
Vì vậy mặc dù buổi tối khai trương nhưng Thạch Mãnh cũng không có gì để làm mà cùng với Tần Lôi vào trong một cái viện nhỏ nghỉ tạm. Tần Lôi nhìn không gian bố trí thỏa đáng liền tiện miệng hỏi:
- Đây là chỗ của ai?
Thạch Mãnh nói nhỏ:
- Đây là chỗ của thuộc hạ, không vượt tiêu chuẩn chi là tám trăm lượng.
Tần Lôi biết chuyện thôn Chung Gia khiến cho y bị kích thích, hiện tại mọi chuyện đều xin chỉ thị chứ không còn muốn làm gì thì làm nữa. Tần Lôi cố tình mãi giũa tính tình của gã.
Tần Lôi cười nói:
- Cô muốn biết ai bố trí nơi này thôi?
Thạch Mãnh thở ra một cái:
- Nói ra sợ Vương gia chê cười. Nơi này được một vị cô nương.
Tần Lôi không cảm thấy gì:
- Vậy thì có sao? Hồng phất nữ còn đi cả ngàn dặm, Lương Hồng Ngọc còn ra trận đánh trống cơ mà?
Hắn không biết bản thân mình đang lặp lại cái lỗi "Lâm muội muội."
Tần Tứ Thủy cảm thấy hứng thú nhưng hơi do dự thầm nghĩ :" Người trước có nghe qua, nhưng vị cô nương sau là ai?"
Thạch Mãnh hơi ngượng ngùng:
- Cô nương đó tên là Yên Lam. Trước đó, cô nương có nói viện của ta rất tục nên mới bố trí lại một chút khiến cho nhìn trang nhã hơn.
Tần Lôi giật mình. Có khả năng Yên Lam chính là chủ nhân của cái yếm trên cổ Thạch Mãnh. Hắn cảm tháy tò mò, cười nói:
- Gọi cô nương đó tới cho Cô vương gặp.
Thạch Mãnh vội vàng hấp tấp đi ra ngoài rồi một lát sau dẫn một mỹ nhân cao chưa tới vai của mình đến.
Tần Lôi nhìn vóc đáng chênh lệch của hai người mà cảm khái. Hắn cho rằng Thạch Mãnh thích người cao to chứ không biết cả hai lại hòa hợp với nhau.
Người con gái kia cũng không biết thân phận của Tần Lôi, chỉ thấy Thạch Mãnh quỳ xuống thì biết là quý nhân nên cũng quỳ theo dập đầu. Tuy nhiên cảnh tượng của cả hai lúc này lại có mùi gì đó như đang bái cao đường.
Tần Lôi cười rồi cho cả hai đứng dậy mà hỏi cô gái:
- Ngươi chính là Yên Lam cô nương?
Yên Lam cung kính nói:
- Đúng là tiện thiếp.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất