Quyền Bính

Chương 142: Nỗi đau ly biệt

Chương 142: Nỗi đau ly biệt
Gió nhè nhẹ lướt qua rừng trúc, nơi đây lòng ngườinảy sinh nỗi buồn ly biệt.
Vĩnh Phúc ngồi trước cồ cầm, thất thần vuốt ve. Bệnh tật làm cho thân thể nàng suy nhược, được Chiêu Vũ Đế yêu mến, bị đám công chúa, nương nương ghen ghét, lại thêm cả ngày một mình trống vắng,nên tính tình ngày càng trở nên lạnh lùng. NhờTần Lôi làm cho cuộc sống trong của nàng có thêm phần tươi sáng, ấm áp. Nàng đã quen có người ca ca cùng bầu bạn, nhường nhịn, bảo vệ cho mình.
Đối với việc Tần Lôi phải xuôi nam, nàng là người đầu tiên phản đối.
Lúc này Tần Lôi đang ngồi bên cạnh Vĩnh Phúc, hắn cũng rất yêu thương muội muội. Thấy lông mày nàng cau lại, nét mặt sầu não, trong lòng cũng có chút không thoải mái.
Sau khi bãi triều, hắn liền đi thẳng tới cung Vĩnh Phúc, nói lời tạm biệt với muội muội và Lý tiểu thư. Hai người thấy Tần Lôi đều cảm thấy vui mừng, nhưng nghe đến tin Tần Lôi phải đi xa, lại trở lên im lặng. Vĩnh Phúc ngồi bên cạnh hắn tấu khúc nhạc, Thi Vận cũng tố cáo tội của Tần Lôi, xoay người đi về hậu đường. Làm cho Tần Lôi trong lòng lo lắng, giống như phạm phải bao nhiêu tội vậy
Tần Lôi dịu dàng khuyên nhủ muội muội mấy câu, hứa với nàng “ sẽ mua một đống bột nước trang sức cho muội từ phương nam” “ vào thu sẽ quay lại, kịp lúc đưa muội đi ngắm lá phong”...vốn nghĩ là tâm trạng Vĩnh Phúc sẽ tốt hơn một chút, ai dè mắt nàng lại dần đỏ lên, hốc mắt nhòe nước, những giọt lệ rơi xuống.
Những giọtnước mắt của nàng làm cho Tần Lôi luống cuống chân tay, nhất thời đứng không được mà ngồi cũng không xong, trong lòng vô cùng bực bội.
Chiếc cổ trắng ngọc của Vĩnh Phúc gục xuống, buồn bã nói:
-Ca ca cho rằng Vĩnh Phúc buồn vì không ai ở bên sao?
Mmặc dù tính tình Tần Lôi không tốt, nhưng trước mặt Vĩnh Phúc mềm mại nhu nhược vẫn tận lực khắc chế. Hắn vô cùng dịu dàng nói:
- Vậy thì vì sao?
Vĩnh Phúc ngẩng khuôn mặt thanh nhã nhỏ nhắn. Nước mắt như những hàng châu không ngừng rơi xuống. Nàng cũng không lau đi, chỉ thâm tình nhìn Tần Lôi, run run nói:
-Ca ca muốn đi xa ngàn dặm, màn trời chiếu đất, mỗi ngày còn phải vất vả nghĩ cách đối phó với đám sài lang hổ báo, không để ý sẽ đụng chạm người khác. Nghĩ đến những điều này. Tiểu muội rất đau lòng...
Nói xong, nàng cũng không nhịn được, gục xuống bên cổ cầm khóc không ngừng.
Tần Lôi vẫn luôn coi Vĩnh Phúc là một cô nương cần được yêu thương, giờ nghe những lời từ đáy lòng của nàng, trong lòng vô cùng cảm động, chút bực bội đã tiêu tan. Hắn tiến đến, nhẹ nhàng ôm hai vai đang không ngừng run lên của nàng, kéo nàng lên khỏi dây đàn lạnh như băng.
Tần Lôi cũng không nói gì, cứ dịu dàng ôn nhu như vậy nhìn Vĩnh Phúc đã khóc như tiểu hoa miêu, cuối cùng nhìn tiểu công chúa đến nỗi làm nàng xấu hổ. Giả vờ giận dỗi đánh Tần Lôi, nín khóc.
Tần Lôi sửa sang mái tóc cho muội muội, nghiêm túc nói:
- Có cái gì ăn không? Ta đói bụng lắm.
Hắn không quen lên triều sớm, cũng chỉ uống được nửa bát cháo hạt dẻ hoa quế thơm ngào ngạt mà Nhược Lan nấu lúc nửa đêm. Hiện đã gần giờ tỵ, không tránh khỏi cảm thấy đói bụng.
Vĩnh Phúc cho là ca ca muốn an ủi, kết quả là bị hắn cắt mất cảm giác ấm áp. Vĩnh Phúc tức giận nắm cổ tay hắn, nhẹ cắn một cái, phồng má bảo cung nữ chuẩn bị đồ ăn.
Hai cũng nữ bên cạnh nhận mệnh đi ra, lát sau quay lại thi lễ nói:
- Khởi bẩm công chúa, Lý Thượng cung đã chuẩn bị xong đồ ăn, chờ hai vị điện hạ đến dùng bữa.
Trong lòng Vĩnh Phúc thầm hổ thẹn,nhưng cũng bị Thi Vận thuyết phục. Tần Lôi nghe thấy vừa rồi Thi Vận ra phía sau chuẩn bị cơm cho mình, không khỏi mở cờ trong bụng, không kìm được hỏi Vĩnh Phúc:
- Việc này có phải là trong lòngThi Vận đã bắt đầu có ca ca không?
Vĩnh Phúc buồn cười nói:
- Ca nghĩ đi đâu vậy? Lý gia tỷ tỷ gần đây chăm sóc chu đáo, đối với ai cũng vậy.
Thật ra nàng cũng đồng ý với quan điểm của ca ca, chỉ là vừa rồi Tần Lôi làm người ta tức giận, tiểu công chúa nàng không muốn làm hắn được đắc ý.
Tần Lôi ngượng ngùng chê cười nói:
-Vậy sao , vậy ta đây tiếp tục cố gắng .
Hai huynh muội cười nói đi đến phòng khách riêng. Thi Vận đang đặt bát súp cuối lên bàn, thấy bọn họ đến, mỉm cười nói:
-Mấy món rau xanh đơn giản, hai vị điện hạ đừng chê.
Hai huynh muội lắc đầu, lại cùng nói:
- Rất thơm.
Hai người đến bên bàn xem xét, chỉ thấy trên bàn bày bốn món ăn, hai món canh, một bát âu cháo. Bốn món ăn theo thứ tự là: măng xào thịt sợi, măng xuân nấu với thịt khô, gà nấu măng, măng với nấm hương. Hai canh lần lượt là súp bảo măng xuân và canh măng tôm bóc vỏ. Cháo là cháo loãng măng xuân.
Một bàn tiệc măng thanh mát.
Tần Lôi nhìn cái trán đẫm mồ hôi của Thi Vận, một bàn đồ ăn cầu kỳ như vậy, mà nàng chỉ làm trong nửa canh giờ.
Vĩnh Phúc cười nói với Tần Lôi:
- Cái này là hôm qua muội với Thi Vận tỷ tự tay đào được trong rừng Bích Trúc.
Lại cảm thán nói:
- Đáng thương cho rừng Bích Trúc, không biết đã ít đi bao nhiêu cây trúc rồi.
Tần Lôi quan sát Vĩnh Phúc, lại mỉm cười liếc nhìn Thi Vân. Biết ngày ấy mình vô tâm nói như vậy, lại bị hai người ghi nhớ. Khó tiêu nhất là nhận ân của mỹ nữ, không biết nói gì hơn ngoài cảm ơn.
Vĩnh Phúc kéo Thi Vận cùng ngồi xuống, ba người cùng ngồi ăn một bữa cơm thanh đạm, nhưng lại vô cùng ấm áp.
Mấy ngày sau đó, Tần Lôi gấp gáp bố trí tốt việc ở trung đô.
Bên Ti Dân Tình, Tần Lôi điều Thạch Dũng, Chu Quý, Tạ Vô Ưu, Trình Tư Mẫn cùng với mười mấy cao thủ tháo vát đi. Những người còn lại do Tần Kỳ phụ trách sẽ không có vấn đề gì. Tần Lôi mật đàm riêng với Tần Kỳ một canh giờ, giao phương án bố trí trong mấy tháng mà mình đặt ra cho Tần Kỳ, dặn dò y phải làm xong trước khi hắn trở về kinh.
Từ ngõ nhỏ đi ra, Tần Lôi liền đi Mãn viên xuân, vì là ban ngày nên cả viên yên tĩnh, hoàn toàn không giống xa hoa trụy lạc lúc đêm tối, cahát nhảy múa.
Hai vợ chồng Thạch thị tiếp một mình Tần Lôi ở một cái sân nhỏ. Cung kính hành lễ, Tần Lôi ngăn bọn họ chuẩn bị đồ ăn, bảo bọn họ ngồi xuống nói chuyện.
Tần Lôi tủm tỉm cười nhìn đôi vợ chồng son mà mình tác hợp, chỉ thấy sau khi kết hôn Điệp Nhi ngày càng kiều diễm ướt át, mềm mại đáng yêu động lòng người. Càng làm cho Tần Lôi vui mừng là bà chủ này xem ra tự tin hơn, cũng ngày càng ung dung. Còn bộ dạng Thạch Mãnh, Tần Lôi không nhìn kỹ, hình như càng ngày càng đâu ra đấy hơn.
Những ngày này hai vợ chồng ngọt ngào nồng thắm, ngoại trừ Mãn viên xuân,những việc bên ngoài hoàn toàn không hay biết. Đây cũng là Tần Lôi cố tình muốn cho hai vợ chồng có một tuần trăng mật. Cho nên khi hắn nói bản thân muốn xuôi, Thạch Mãnh và Điệp Nhi nhất tề lắp bắp kinh hãi.
Thạch Mãnh bỗng đứng lên, lớn tiếng nói:
- Vương gia, người hãy dẫn thuộc hạ đi cùng, thuộc hạ đây sắp gỉ sét ở trong kinh thành rồi.
Tần Lôi tự nhủ, sao cái tên này lại không biết nói chuyện vậy?
Quả nhiên Trang Điệp Nhi liếc đôi mắt hạnh hung hăng về phía y, Thạch Mãnh rụt cổ lại, nhưng vẫn cố gượng nói:
-Sao vậy, không phải nàng thường nói phải uống nước nhớ nguồn, lúc nào cũng không thể quên ân đức của Vương gia sao? Tại sao khi ta vừa nói muốn xuôi nam với Vương gia, nàng lại trừng ta?
Trong lòng Tần Lôi cười thầm, cái kim trong bông Trang Điệp Nhi đánh lên tấm lòng trong sáng như Thạch Mãnh thật vô cùng tương xứng. Nhưng trên mặt lại cả giận nói:
- Thạch Mãnh, sao lại nói thế?
Lúc này Trang Điệp Nhi cũng thướt tha đứng lên, quỳ xuống trước mặt Tần Lôi nói:
- Vương gia hiểu nhầm rồi, sao tiện thiếp lại không biết người tốt kẻ xấu? Cho dù là tướng công nhà thần thiếp không muốn đi, thần cũng kéo lỗ tai đưa y đến chỗ Vương gia.
Thạch Mãnh kinh ngạc, sờ sờ cái đầu, nói:
- Vậy nàng trừng mắt nhìn ta làm gì?
Trang Điệp Nhi lườm hắn một cái , nói với Tần Lôi:
- Thiếp thân trách chàng nóng vội, hấp tấp sẽ làm hỏng việc.
Thực ra, tân hôn, ai lại muốn phu quân của mình đi xa? Tân nương tử cũng không tránh khỏi phiền não trong lòng. Nhưng Điệp Nhi không như người thường, đảo mắt đã nghĩ ra lí do lấp liếm cho qua.
Tần Lôi cũng không nói ra , vuốt cằm nói:
- Không tệ .
Hắn quay đầukhiển trách Thạch Mãnh :
-Còn có hai ngày nữa phải đi , cũng không biết nhường vợ của ngươi , thật là đồ ngốc .
Thạch Mãnh bỗng ngheVương gia đồng ý với mình , mặt mày hớn hởchắp tay nói với Trang Điệp Nhi:
- Phu nhân tốt , không nên tức giận , tướng công mua cho nàng kẹo đường ăn . . .
Cái đồ này thật không thể tức giận nổi, Trang Điệp Nhi đế y đỡ mình đứng dậy, trộm nhéo bả vai y một trận, may mà lần này Thạch Mãnh không kêu thành tiếng.
Đợi hai người ngồi vào chỗ của mình , Tần Lôi ôn hòa nói với trang Điệp Nhi :
-Lần nayđi phương nam , nếu có cơ hội , ta sẽ điều tra bản án cha ngươi.
Trang Điệp Nhi tạ ơn Tần Lôi , nói khẽ:
- Vương gia đi lần này nhất định có rất nhiều đại sự muốn làm , đừng đểbản án cha thần làmhao tâm tổn trí .
Có lẽ là niềm hạnh phúc sau hôn nhân, cuộc sống sinh hoạt ngọt ngào hòa tan cừu hận , ý niệm báo thù của Trang Điệp Nhituy vẫn mãnh liệt như trước nhưng cũng không còn vội vàng nữa.
Tần Lôi đồng ý, rồi phân phó Trang Điệp Nhi nói:
- Ngươi có chuyện gì , hãy nhanh chóng đi tìm Quán Đào . Chuyện ta đã nói với ngươi , ngươi phải nắm chắc . Nhớ kỹ , chỉ là nói ra giao hảo của bọn họ, hết thảy đợi ta về rồi nói.
Trang Điệp Nhi nhanh chóng đáp ứng .
Từ Mãn Viên Xuân đi ra, Tần Lôi lại đi thuyền hoa, Quán Đào không thể đi với hắn, hai người lại nói lại chuyện một lần nữa, Tần Lôi giao một trăm người cho Quán Đào.
Sau đó đi Trầm phủ chào giã biệt, lão Thái gia dặn dò hắn rất nhiều, lại kín đáo đưa cho hắn một tệp giấy, hai mươi vạn lượng. Cứ nhắc đi nhắc lại với hắn là chuyện không thể làm thì lập tức quay về không cần quá cố gắng.
Cuối cùng là chỗ Thái hậu và cẩn phi, Thái hậu cũng lôi kéo Tần Lôi dặn dò một phen, lại cũng cho hắn mười mấy tùy tùng, bảo hắn gặp phải tình cảnh khó khắn liền đi tìm giúp đỡ, đương nhiên sẽ không thất vọng, những lời ân cần như bảo trọng thân thể . Để Tần Lôi biết lão nhân gia này rất quan tâm đến mình.
Trong nội cung Cẩn Du, cẩn phi có chút thương cảm , nhưng khôngnhư Trầm phu nhân khóc như vậy. Về sau tiểu Thất học xong quay trở về , lại ôm Tần Lôi khóc một hồi , bôi đầy nước mũilên cái áo choàng Nhược Lan mới giặt.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất