Quyền Bính

Chương 143 : đi trên sông

Chương 143 : đi trên sông
Trên bến tàu sông Thanh Giang, đoàn thuyền đi về phương nam chuẩn bị xuất phát.
Thái tử, lão Tam, lão Lục, lão Thất đều ra tiễn Tần Lôi, còn có Lý Quang Viễn, hai huynh đệ Hoàng Phủ, Tần Thủ Chuyết, so với lúc lão Đại rời kinh thì đúng là rầm rộ hơn nhiều, điều này cũng làm cho Tần Lôi cảm thấy có chút hư vinh.
Thân thể Vĩnh Phúc không khỏe,không thể tới tiễn, và đương nhiên cũng không hi vọng tiểu thư nhà Lý gia sẽ tới. Nhưnghai người lạicùng thêu túi thơm cho hắn, để hắn giữ bên người cầu bình an. Tần Lôi cũng ngoan ngoãn làm theo.
Cũng có nghi thức nhưng lại không long trọng bằng hôm Tần Lôi vào thành. Uống xong ba chén rượu, ăn chín miếng sủi cảo như ý, nắm một nắm đất quê hương, Tần Lôi thở dài với mọi người, đột nhiên cười nói:
- Các vị, cáo từ tại đây.
Thái tử cũng dẫn đầu mọi người, chắp tay với hắn:
- Thuận buồm xuôi gió.
Tần Lôi ôm cái lọ đất nhỏ, cười ha hả lên thuyền đi, nét mặt vô cùng thoải mái tự tại.
Đợi đám tùy tùng lên hết thuyền, tấm gỗ lên boong cũng được kéo lên, mấy thủy thủ quay ròng rọc ở đầu thuyền, kéo tàng đá chìm dưới nước lên vào một khoang nhỏ. Người chỉ huy thuyền đứng ở khoang thuyền la lớn:
- Giương buồm...
Các thủy thủ nhất tề hô:
- Khởi hành....
Đoàn thuyền chậm rãi rời bến, ngày càng cách xa. Tần Lôi đứng ở đuôi thuyền cho đến khi thấy những người trên bờ càng ngày càng nhỏ rồi mất hút dần mới quay vào buồng nhỏ trên tàu.
Đoàn thuyền của Tần Lôi có tổng cộng bảy chiếc, chở bốn năm người thuộc hạ của hắn lại thêm đám hộ vệ bí mật cùng đi, Tần Lôi sợ chết nên hiển nhiên đã mang hai phần ba của cải theo người.
Đám hộ vệ cơ bản đều do Tần Lôi đào tạo tuyển chọn ra trong đám quân cận chiến và quân bắn cung nỏ khi luyện tập trên thảo nguyên. Hai đội quân này không giỏi bôn ba, cho nên không tham gia quân viễn chinh Trầm Thanh mà quay về trung đô với Tần Kỳ, nhưng luôn bí mật đóng ở thôn Chung Gia bên ngoài thành, không vào thành. Lần này Tần Lôi xuôi nam, dẫn theo một nhóm người tinh nhuệ cùng đi, chỉ để lại hai trăm người ở lại kinh thành bảo vệ đám người Quán Đào.
Bởi vì đám người hắc y vệ của Tần Lôi không ngừng bị phái đi ra ngoài hành sự, nên hắn chọn ra mấy người trong đám vệ sĩ có năng lực tốt nhất bổ sung vào đám hắc y vệ, phụ trách an toàn cho mình.
Chiếc thuyền lớn ba tầng mà Tần Lôi ngồi được đám hắc y vệ bảo hộ, Tần Lôi cười với những người mà hắn gặp trên thuyền, bước vào khoang tầng một.
Thạch Mãnh, Thạch Dũng và Chu Quý đang ngồi một chỗ uống rượu. Sau khi được Tần Kỳ dạy dỗ, lại ở cùng đám Thạch Dũng, Chu Quý không còn sự kiêu ngạo như trước. Mấy người thấy Tần Lôi đến, đều đứng dậy chào, Tần Lôi thấy Tạ Vô Ưu và TRình Tư Viễn hơi mất bình tĩnh, mỉm cười nói:
- Khi không có người ngoài không cần câu nệ, xem Thạch Mãnh kìa.
Thạch Mãnh ra sức nháy mắt nói:
-Ta tốt như vậy sao? Sao ta không biết?
Mọi người cười vang, sự câu nệ của hai người cũng vì thế mà biến mất.
Mọi người đưa Tần Lôi ngồi xuống, gọi vệ sĩ cho thêm vài món nhắm, bắt đầu kính rượu.
Rời khỏi Trung đô, TầnLôi liền cảm thấy nhẹ nhõm đi rất nhiều, cũng hiền hòa hơn, thuộc hạ mời rượu cũng không cự tuyệt, liền một lúc đã uống bảy tám bát, ợ một cái, khoát tay nói:
- Không uống nữa. Không uống nữa, chúng ta nói chính sự.
Nghe thấy bàn chính sự, khoang thuyền lập tức yên tĩnh hẳn. Tần Lôi vân vê hạt đâu hương, nhưng cũng không ăn, cười tủm tỉm nói:
- Lần này xuôi nam, đầu tiên là muốn làm tốt việc Hoàng Soa, nhưng mà những vệ sĩ bên cạnh ta đến đâu cũng phô trương, lại khiến cho đám cường đạo trốn mất, cho nên như vậy không được.
Mọi người cho rằng Điện hạ muốn cải trang vi hành, không khỏi sợ hãi, liên tục khuyên can, một lúc lâu sau Tần Lôi mới khổ sở nói:
- Nếu không như vậy, chuyện Hoàng Soa làm thế nào?
Mọi người trong khoang nhanh chóng vỗ ngực nói:
- Chủ nhân có việc, hạ thần phải cùng lo, hãy giao cho chúng thần đi.
Tần Lôi lúc này hơi tiếc nuối nói:
- Các ngươi đã có lòng như vậy, nếu ta không chấp nhận, chẳng phải là không được sao. Các ngươi nhân lúc buổi tối liền lên đường đi.
Mọi người nghe vậy mới hiểu, Vương gia vốn không có ý định đi ra ngoài. Hay nói giỡn, vừa ra khỏi cửa liền mang theo cả đám người hộ vệ, lại có thể để bản thân mạo hiểm sao?
Lại đùa một lúc, Tần Lôi mới nghiêm mặt nói:
- Lần này chúng ta xuôi nam, có rất nhiều nguy hiểm không lường trước được, cho nên ta định giấu các ngươi đi, như vậy chúng ta một sáng một tối, có thể hỗ trợ cho nhau.
Mọi người đứng dậy chắp tay nói:
- Tất cả mọi việc do Vương gia phân phó .
Tần Lôi gật gật đầu, dẫn đầu mọi người đưa lên tầng hai tác chiến. Lại bảo Thạch Mãnh kéo rèm che, bày ra địa đồ phía nam. Tần Lôi để Tần Tứ Thủy ở lại ti Dân Tình, kín đáo đưa cho y mấy bản vẽ, hạn cho y trước khi Tần Lôi trở về phải làm xong, rồi cũng không quan tâm nữa. Hiện Thạch Cảm đã trở thành thị vệ kiêm tùy tùng của Tần Lôi, trọng trách rất lớn.
Tần Lôi nhận ba chiếc roi trúc từ Thạch Cảm, chỉ vào phủ Tương Dương, phủ Nam Dương và phủ Kinh Châu, cao giọng nói:
- Theo ti Nam Quân Tình, gián điệp Đông Tề thâm nhập nghiêm trọng nhất là ở ba nơi này. Ta mệnh lệnh...
Mọi người nghiêm nghị đứng dậy , chờ đợi Tần Lôi phát lệnh .
- Thạch Dũng dẫn Tạ Vô Ưu rời thuyền ở vùng Lỗ Sơn, do thám khắp vùng xung quanh phủ Nam Dương, sau khibáo cáo tất cả những điều khả nghi, hãy ấn nấp chờ lệnh.
Thạch Dũng nhận lệnh bước đi.
- Chu Quý dẫn Trình Tư Viễn rời thuyền ở Phiền Thành, tương tự do thám ở vùng phủ Tương Dương, sau khi báo cáo, cũng đi ấn nấp.
Chu Quý nhận lệnh đi.
\\
Còn lại Thạch Mãnh, Mã Nam vẫn đứng thẳng đấy, Tần Lôi tức giận nói:
- Còn cần ra lệnh sao? Phủ Kinh Châu là đất của các ngươi, còn phải bố trí tốt cho bổn vương, nếu bổn vương đến đấy mà hai mắt vẫn đen thui, coi chừng cái mông của các ngươi, cút đi
Lúc này hai người mới cười hi hi hành lễ rời đi
Sau khi hai người đi rồi, trong khoang ngoại trừ Thạch Cảm thì chỉ còn lại Trầm Băng vẫn luôn không nói lời nào, cái người đứng đầu gián điệp của Tần Lôi bởi vì lần trước thất bại nên mới tự trách, vừa rồi trong những người uống rượu dưới lầu liền không có y.
Tần Lôi vỗ vỗ bả vai y, nhìn qua bản đồ Nam Cương đại Tần, nói khẽ:
- Tình huống thật sự, còn tồi tệ hơn so với những gì bọn họ biết, chúng ta xuôi nam điều tra ra chỉ là cái chất dẫn dụ, cái gọi là ngưu hoàng mã bảo còn chưa xuất hiện.
Nói xong hắn cao giọng:
- Cho nên Trầm Băng, ngươi phải trấn tĩnh lại đi, nếu không thì bổn vương sẽ không có khả năng vềđược Trung đô .
Ánh mắt Trầm Băng lóe sáng, chậm rãi gật đầu nhưng vẫn không mở miệng.
Tần Lôi biết rõ con người này chỉ cần gật đầu cũng đồng nghĩa với viêc đã trấn tĩnh lại rồi, vui vẻ vỗ vỗ bả vai của y. Đi đến chỗ địa đồ dừng lại, chống hai tay hai bên, dường như nói cho Trầm Băng nghe, cũng dường như đang lầm bầm, lạnh lùng nói:
- Những lão già kia muốn coi lão tử ta là quân cờ, từng bước từng bước theo kế hoạch của chúng, thì lão tử ta đây lại càng muốn làm cho bàn cờ này đảo lộn, để các ngươi ai cũng đừng nghĩ là Lã Vọng buông cần, đều làm cho ta ướt giày.
Đoàn thuyền xuôi theo kênh đào, trên đường ngoại trừ mấy lần cập bờ tiếp tế thì cơ bản không dừng lại. Tuy hai bên bờ phong cảnh đẹp không sao tả xiết nhưng nhìn lâu rồi cũng không còn cảm thấy hấp dẫn nữa. Mấy ngày sau, Tần Lôi luôn ở trong khoang thuyền, cùng làm một số chuyện ưa thích với Nhược Lan, hơi có cảm giác hoang dâm vô đạo.
Ngày hôm đó hai người vừa đại chiến một phen, Tần Lôi đang ôm cổ Nhược Lan dỗ ngon dỗ ngọt, đám Thạch Cảm phía ngoài gõ cửa nói:
- Điện hạ, đám thủy thủ trên thuyền cứu một cô nương bị ngã dưới sông. Ngài có muốn đi xem một chút không?
Tần Lôi đang nhàm chán nghe có chuyện vui liền liên tục nói:
- Đi.
Nhược Lan cười duyên mặc xiêm y cho hắn, lau sạch vết son phấn trên mặt hắn, lại ôm cổ hắn một lúc làm nũng, sau đó mới để hắn đi ra ngoài. Lại nói từ sau khi rời kinh, Nhược Lan cũng vui vẻ hơn rất nhiều.
Tần Lôi đi theo Thạch Cảm đến khoang thuyền, mấy lão Mụ trên thuyền đang chăm sóc một cô nương gương mặt trắng bệch, toàn thân ướt sũng. Tần Lôi muốn đến gần xem, lại bị một lão Mụ ngăn ở ngoài, giọng nói khàn khàn:
- Nhìn cái gì vậy, chưa bao giờ thấy cô nương đang thay y phục sao.
Cuộc sống hằng ngày của Tần Lôi đều do Nhược Lan chăm sóc, những lão Mụ này đương nhiên không nhận ra hắn.
Tần Lôi vuốt mũi, cười hắc hắc với Thạch Cảm, nói:
- Quả thật chưa thấy qua.
Sau đó gọi tên thủy thủ đã cứu người đến tra hỏi, thấy không có điểm gì bất thường mới để y rời đi
Đợi đến lúc lên đèn, cô nương kia mới mê mệt tỉnh lại, lập tức có thị vệ thông báo cho Tần Lôi, lúc này Tần Lôi mới có cơ hội nhìn nữ thần rơi xuống nước trong truyền thuyết.
Giơ ngọn đèn, Tần Lôi dò xét nhìn cô nương kia từ đầu đến chân, cuối cùng ánh mắt tập trung trên mặt nàng, chậc chậc có tiếng nói:
- Quả nhiên là mỹ nữ Giang Nam, so với đàn bà phương bắc chúng ta xinh đẹp hơn nhiều.
Cô nương vừa mới tỉnh lại thiếu chút nữa lại bất tỉnh.
Sau khi dò xét xong, hắn đĩnh đạc ngồi trước mặt cô nương, sẵng giọng nói:
- Tiểu cô nương, mau nói tên họ quê quán ra, nếu chậm trễ ta sẽ cho người ném lại xuống sông.
Tần Lỗi cũng hơi quá đáng, người ta vừa mới tỉnh lại, làm gì có sức mà trả lời.
Quả nhiên cô nương kia hai mắt vô thần nhìn qua Tần Lôi , miệng run run vài cái , nói không ra lời .
Tần Lôi cũng không để ý nét mặt của nàng , chờ giây lát , liền hét lớn một tiếng:
- Người đâu, ném cô ta xuống sông!
Vừa mới nói xong , hai tênvạm vỡ bước đến , nâng chiếc giường mà nàng đang nằmlên, định đi ra.Cô nương trên giường vừa hoảng vừa sợ, lại ngất đi .
Tần Lôi thấy, buồn bực phất phất tay nói:
- Không chơi nữa, không vui chút nào. Ném nàng ở đây đi.
Mấy người lại đặt giường xuống, theo Tần Lôi đi ra.
Trong phòng khôi phục sự yên tĩnh , cô nương đang hôn mê kia khóe miệng hơi nhếch lên, có vẻ vô cùng đắc ý.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất