Quyền Bính

Chương 147.1: Du thuyền trên hồ Tình xuyên

Chương 147.1: Du thuyền trên hồ Tình xuyên
Bỏ ý niệm đi du ngoạn ra khỏi đầu , Tần Lôi bắt đầu đi loanh quanh trong vườn, cũng may chỗ này sơn thủy hữu tình, có hoa có cỏ, dạo chơi cũng không thiếu vị . Đi tới phía trước, cảnh sắc dần dần phai nhạt, cỏ cây thưa thớt, Tần Lôi định hỏi, nhưng lại thấy bọn hạ nhân đang đi đến khu vực này làm việc.
Hắn đối với Phạn thị quả thật có chút thành kiến, y làm như thế nào cũng không thể ngăn nổi, không có chút nào hứng thú. Liền muốn đi trở về, quay đầu, ánh mắt quét qua hòn non bộ đằng sau tựa hồ có bóng người quay lưng đối với mình, hình như là cái Vân Y cô nương kia. Tần Lôi lập tức hưng phấn hẳn lên, rón ra rón rén đi tới .
Tiến đến mới phát hiện bóng lưng xinh đẹp kia tựa hồ là đang khóc. Tần Lôi ngừng thở, muốn nghe xem cô nương nói cái gì đó. Nhưng mà cô nương đấy chỉ là yên lặng, nước mắt ròng ròng, cũng không có nói câu gì.
Rốt cục Tần Lôi không nín được nhẹ nhàng tằng hắng một tiếng , hù cho Vân Y cô nương phải hoảng hốt giật mình, hoa dung thất sắc, quay đầu lại nhìn mới phát hiện người nào ác độc như vậy. Vân Y có chút bực mình quỳ xuống, nhỏ giọng nói:
-Tham kiến Vương gia.
Tần Lôi mỉm cười nói:
-Vân Y à, làm sao có thể thoả mãn cô nương đây? Yên tâm, cô đã nói qua chuyện của người với đám thuộc hạ, không ai dám khi dễ ngươi đâu.
Vân Y im lặng một hồi mới cắn răng nói:
-Dân nữ muốn về nhà.
Vân Y đã biết, để ứng phó với Tần Lôi chuyên chà đạp tinh thần người khác cách tốt nhất là nói thẳng—— ngươi nói của ngươi, ta nói ta.
Sắc mặt Tần Lôi buồn bã, nói khẽ:
- Sao cô lại không để ý đến việc này nhỉ, yên tâm...
Vân Y cho rằng Tần Lôi đột nhiên đổi tính, ngẩng đầu nhìn qua phía tây, phát hiện không có mặt trời mọc. Trong nội tâm không khỏi âm thầm lo lắng, ý nghĩ thay đổithật nhanh, suy tư về đối sách .
Thanh âm nghiêm trang của hắn vẫn vang lên:
-Chỉ cần ngươi chăm chú làm việc, tới cuối năm còn có tiền lì xì cầm về. Chắc cũng có thể gom góp đủ lộ phí đi đường.
Nội tâm Vân Y buông lỏng, có chút cao hứng nói:
-Tạ Vương gia. Ta sẽ dùng hết tâm lực để làm việc.
Tần Lôi gật gật đầu , hài lòng nói:
-Làm rất tốt, cô rất coi trọng ngươi!!!.
Nói xong liền lắc la lắc lư rời đi.
Vân Y cô nương ngây ngốc nhìn bóng lưng Tần Lôi, đột nhiên ý thức được mình vốn là làm gì, bây giờ đang làm gì, cũng chưa tới mức để cho Tần Lôi phải thay đổi cách nhìn. Rồi lại tự thấy mình thật đáng thương, vừa rồi được một phen cao hứng hụt. Trong thâm tâm không khỏi đối với công phu nói chuyện phiếm Tần Lôi lại có thêm nhận thức mới.
Vân Y mang tới cho Tần Lôi tâm tình khoái trá, khiến cho ngày hôm nay trôi qua cực kỳ thư thái, cơm tối cũng ăn hơn một chén.
Hành trình ngày thứ hai là du hồ. Ngày còn chưa sáng, Tần Lôi đã không chờ được nữa vội đi ra cửa lớn, xe ngựa đi chưa được mấy bước, đã đến bên Hồ Tình xuyên dài trăm dặm.
Mặt trời còn chưa lên, trên hồ sương mù phủ dày đặc, đây không phải thời điểm tốt để chèo thuyền du ngoạn. Tần Lôi cũng không để ý những thứ này. Dưới tầng tầng bảo vệ của đám vệ sĩ hắn ra lệnh cho mọi người leo lên năm chiếc du thuyền đang đậu bên cạnh bờ.
Sương mù dày đặc từ giữa hồ tràn tới. Lập tức bao phủ năm chiếc du thuyền vào bên trong, đợi đến lúc sương mù phiêu tán, năm chiếc thuyền từ lâu chẳng biết đi đâu .
Trong mấy bụi cỏ cạnh bờ, trên những ngọn cây không hẹn mà cùng lộ ra mấy cái đầu người, cố gắng nhìn vào sâu trong hồ , loáng thoáng phát hiện những du thuyền kia càng đi càng xa, liền nhao nhao lộ ra thân hình. Nhưng họ cũng làm như không thấy nhau, mỗi người đều tự đi tìm thuyền cho riêng mình.
Tạm thời bỏ qua những người theo dõi, năm chiếc thuyền hoa dạo chơi trong hồ được một lúc thì phân tán ra. Trong đó một con thuyền đi thẳng đến hòn đảo giữa hồ. Đại khái mất chừng một phút đồng hồ, một hòn đảo nhỏ xanh biếc từ trong sương mù hiện ra. Chiếc thuyền nhanh chóng tiếp cận hòn đảo, trên du thuyền đột nhiên phát ra một hồi "Ba cốc ba cốc" giống như tiếng chim hót , một lát sau, mấy bụi cỏ lau ở rìa phía ngoài có một chiếc thuyền con từ đó lái ra. Đi đến phụ cận chiếc du thuyền thì có hai tên võ sĩ lực lưỡng thấp giọng nói:
-Hạ quan Tần Hữu Đức, Tần Hữu Tài tham kiến Ngũ điện hạ.
Nghe được tên hai người này, cung nỏ đang giương sẵn ở trên du thuyền lập tức buông xuống. Một chiếc thang dây rũ xuống trước mặt, hai người liếc mắt nhìn nhau. Xoay người nhảy lên du thuyền thì nhìn thấy một thanh niên tuấn lãng mặc Vương Bào màu đen , được một đám hắc y vệ vây quanh , đang nhìn hai người mỉm cười.
Hai người xem xét cẩn thận, biết mình không có nhận lầm người, lập tức cúi đầu bái kiến:
-Vi thần tham kiến Vương gia.
Tần Lôi vuốt cằm nói:
-Đứng lên đi, hai vị đại nhân khổ cực rồi.
Hai người vừa muốn xin lỗi , Tần Lôi giễu giễu nói: "Hãy mời cả vịTiết đại nhân ra đây ."
Hai vị huynh đệ Hữu Đức Hữu Tài mới biết được, hóa ra người ta đã phát hiện, không dám cười cợt nữa. Vị Tần Hữu Đức râu ria hơi quăn nói:
-Gần đây có gió lớn, Tiết Đại Nhân lại không biết võ công, cho nên huynh đệ chúng ta mới tự chủ trương để lại ở phía sau.
Tần Lôi hiểu rõ gật đầu cười nói:
-Cẩn thận sẽ không gây ra sai lầm lớn.
Tần Hữu Tài nhìn Tần Lôi cáo tội, rồi trở lại bên mạn thuyền huýt một tiếng sáo ngắn, một con khác thuyền nhỏ không nhanh không chậm từ trong bụi lau sậy đi ra ngoài, chèo thuyền lại là một vị văn sĩ mặc thanh y.
Đợi tên văn sĩ kia chèo thuyền tới nơi, hai người mặc y phục vệ sĩ đã nhảy xuống hai chiếc thuyền nhỏ. Du thuyền liền chậm rãi chìm vào trong sương mù.
Trong khoang thuyền , vị thanh y văn sĩ kia rất cung kính hành lễ với Tần Lôi:
-Vi thần Tiết Nãi Doanh bái kiến Vương gia.
Tần Lôi lại để cho hắn dập đầu rồi cười nói:
-Ba vị hãy đi thay quần áo khô ráo đã, ướt nhẹp như vậy quả có chút không thoải mái.
Ba người kia nửa đêm mò mẫm đi tới đây ngâm trong sương mù một đêm , toàn thân sớm đã ướt đẫm, khó chịu phi thường.
Ba người không thể tưởng được Vương gia chu đáo như thế, sau khi cảm kích bái tạ thì chuyển thân đi vào phía sau khoang thuyền, đã có thị vệ bưng nước ấm khăn mặt tới, mời ba người lau, rồi quay người đóng cửa đi ra ngoài. .
Ba người ngượng ngùng cởi quần áo ẩm ướt, tự mình lấy khăn mặt thấm nước ấm lau chùi thân thể. Hai tên tráng hán rõ ràng xuất thân từ binh nghiệp, động tác cực kỳ nhanh chóng, chỉ chốc lát đã lau chùi sạch sẽ, gỡ hai bộ y phục trường bào trên kệ áo trong xuống mặc vào, lập tức cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Tần Hữu Đức hoạt động gân cốt một chút, hạ giọng nói với vị Tiết Đại Nhân đang không nhanh không chậm lau chùi thân thể:
-Lão Tiết, y phục không chỉ có trong ngoài đều có, ngay cả vớ giày đều đầy đủ hết.
Tiết Nãi Doanh gật gật đầu, cũng không nói lời nào.
Cái tên râu vàng Tần Hữu Tài cũng nhỏ giọng nói:
-Đường đường Vương gia đối với mấy người gia tướng chúng ta luôn coi trọng như vậy có phải hơi quá hay không?
Tên Tần Hữu Đức nghe vậy thì im lặng không nói gì, chỉ nhìn thoáng qua Tiết nãi Daonh thì thấy y cũng có tâm tư giống như thế.
Cuối cùng thì Tiết Nãi Doanh cũng lau khô được thân thể gầy gò ốm yếu của minh, chậm rãi lấy một bộ y phục để trên kệ xuống rồi mặc vào, khẽ cười nói:
-Hữu Tài, ngươi thực lãng phí...
Nghe thấy hắn trêu chọc, Tần Hữu Tài lại không tức giận, vuốt bộ râu màu vàng khè cười hắc hắc nói:
-Việc này ngươi phải đi Trung Đô hỏi cha ta, nhưng mà dù sao ta cũng có chút đầu óc, ngươi nghĩ được gì, nói mau nói mau.
Tiết Nãi Doanh sửa sang lại nội y, chỉ chỉ trên kệ áo, Tần Hữu Tài liền vội vàng đem y phục kia lấy xuống cho hắn, giúp hắn mặc. Bấy giờ Tiết Nãi Doanh mới khẽ nói:
-Vị Vương gia này có một điểm mà chúng ta phải cẩn trọng. Chúng ta làm là vì thái hậu lão nhân gia, một là ngài đối với chúng ta có thể giúp đỡ một ít, hai là là để tỏ lòng tôn kính đối với thái hậu lão nhân gia. Các ngươi cũng không nên vì như vậy cho rằng vị gia này mềm yếu có thể bắt nạt. Nghe người ta nói, vị gia này ở bên ngoài thành cổ giết hơn một nghìnngười của Thần Doanh cung. Lại đến Đào Chu phố chém hơn 500 Thiên Sách quân của Lý gia. Vì thế ở trên Kim điện, mới có thể đã kích được Thiên Sách tướng quân Lý Thanh, hắn chính là nhất đẳng Sát Thần.
Hai người Hữu Tài Hữu Đức biết Tiết Nãi Doanh thường trú ở các kênh đào bến tàu, tin tức linh thông, hắn nói chắc hẳn sẽ không sai. Kỳ thật đúng là có chuyện như vậy, nhưng con số người chết theo kênh đào xuôi xuống phía nam, không ngừng tăng lên, bây giờ so với con số thực tại e rằng đã quá hai lần.
Trải qua cuộc nói chuyện với Tiết Nãi Doanh trong thời gian gặp gỡ Tần Lôi. Biểu hiện của hai người không tự chủ được đã cung kính hẳn lên.
Sau khi được Tần Lôi ban cho ghế ngồi, ba người vấn an phượng thể của Hoàng Thái Hậu an khang, rồi mới tiến vào chính đề.
Tần Lôi mỉm cười nhìn qua ba người, cất tiếng nói:
- Trước khi đi, hoàng tổ mẫu có gọi Cô đến, nói là đến Giang Bắc cần phải tìm được mấy vị cố nhân , chuyển lời thăm hỏi của lão nhân gia cho mấy vị. Hoàng tổ mẫu nói: 'Mấy thằng nhãi con các ngươi cũng nên thành gia lập thất đi, cũng phải đem con dâu đến cho bà già này xem qua.'
Ba người nghe được mấy lời này, không khỏi ứa lệ, đứng dậy nhìn về phương bắc, ba quỳ chín bái, nghẹn ngào nói:
-Thái hậu!!
Nhưng lại khóc không thành tiếng.
Tần Lôi nhìn qua ba người đang khóc tới mức lệ rơi đầy đất, trong lòng không khỏi nảy sinh hâm mộ Văn Trang thái hậu, vị lão nhân gia này năm đó có phong thái như thế nào mà thu được lòng trung thành cả đời không thay đổi của những nam tử hán này vậy?
Ba người ổn định cảm xúc. Tần Lôi mới ôn tồn nói:
-Hoàng tổ mẫu nói, chờ các ngươi về lại kinh đô, nhất định phải đi vào nội cung gặp ngài. Nếu như các ngươi không muốn ở lại tại bờ sông chịu khổ. Thì đợi cô giải quyết xong xuôi mọi việc rồi cùng cô trở về kinh.
Ba người đã khóc một hồi, nên sẽ không dễ dàng khóc lần thứ hai , cùng kêu lên cảm kích nói:
-Tạ long ân Hoàng Thái Hậu, bọn thần nhất định sẽ không phụ sự sở thác, cho dù thịt nát xương tan, cũng không chối từ.
Tiết Nãi Doanh ôm quyền nói với Tần Lôi:
-Điện hạ, ba người chúng ta trước khi đi theo Thái Hậu lão nhân gia đều là những tên đầy tớ bị bọn thương nhân bầy bán ở chính giữa đô thành. Ân điển của Thái Hậu mênh mông như biển cả, Thái Hậu cứu chúng ta rồi lại để cho chúng ta muốn nhập học thì nhập học, muốn tham gia quân ngũ thì làm lính. Đại ân của Thái hậu, chúng ta dù chết cũng không hết. Cho nên điện hạ, có chuyện gì cứ việc phân phó, cho dù muốn đầu trên cổ chúng ta, cũng tuyệt phản đối.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất