Quyền Bính

Chương 148: Tổng đốc, Phật Di Lặc cùng với lão nguyên soái

Chương 148: Tổng đốc, Phật Di Lặc cùng với lão nguyên soái
Tần Lôi ha ha cười nói:
-Cô muốn đầu của các ngươi làm chi? Lại không tốt chút nào.
Mấy người lại cùng nhau cười vang, đợi tiếng cười tắt Tần Lôi mới nghiêm mặt nói:
-Cô từ tổ mẫu chỉ biết danh tự của ba vị, nhưng lại không biết mấy vị hiện tại giữ chức quan gì?
Hắn đương nhiên biết rõ, nhưng lúc này lại muốn giả hồ đồ cho được việc.
Tần Hữu Đức chắp tay nói:
-Hạ quan lở dưới trướng Trấn Nam nguyên soái, thống lĩnh Đông Doanh thuỷ quân. Thống lĩnh hai vạn Đông Doanh thuỷ quân.
Gã râu vàng tần Hữu tài chắp tay nói:
-Hạ quan ở dưới trướng Trấn Nam nguyên soái , Thống lĩnh nam doanh bộ quân, nắm ba vạn Đông Doanh bộ quân.
Tiết Nãi Doanh cũng chắp tay nói:
-Hạ quangiữ chức Đô ti ti Hà Nam. Trên danh nghĩa trông coi một ngàn dặm kênh đào ở vùng phía nam.
Tần Lôi nghe xong , cười nói:
-Tiết Đại Nhân cớ gì phải nói ra lời ấy? Vận Hà nam ti! Mặc kệ kênh đào phía nam hay là gì đi nữa, thì cũng có ai dám tới quản chuyện của chư vị sao?
Tiết Nãi Doanh còn chưa kịp cất lời, Tần Hữu Tài đã chen vào:
-Vương gia có chỗ không biết, bốn nghìn dặm Đại Vận Hà ở đâu cũng quản, chỉ có kênh đào là Nha môn không quản được.
Tần Lôi tỏ vẻ quan tâm, thích thú nhìn về phía gã râu vàng , hỏi
-Xin chỉ giáo!
Tần Hữu Tài đang định nói tiếp thì bị Tiết Nãi Doang trừng mắt, hắn liền co rụt cổ lại, nhìn về phía Tần Lôi cười hắc hắc nói:
-Hãy để cho người ta nói đi, ta không nên nói xen vào.
Tiết Nãi Doanh nhìn về phía Tần Lôi cười cười mang vẻ thật có lỗi, nghiêm mặt nói:
-Tần Tướng Quân hơi nói quá, nhưng Vận Hà Ti của chúng ta đúng là không quản được tất cả kênh đào.
Sau đó liền đem tất cả sự tình từ đầu chí cuối nói cho Tần Lôi biết.
170 năm trước , vì cam đoan để kinh đô và vùng lân cận cung ứng lương thảo cho nhau, hổ trợ mấy tỉnh ở phương đông đang thiếu lương thực, đồng thời cũng vì vận chuyển lượng gạo dư thừa về phía nam. Tránh cho ‘Mễ tiện thương nông’ Đại Tần đã mô phỏng Kinh Hàng Đại Vận Hà của nước Tề, giữa Lạc Thủy, Tương giang mấy con sông lớn , ở trong cảnh nội của mình cũng xây dựng bốn nghìn dặm kênh đào. Kênh đào được đào xong lập tức tăng cường mối liên hệ giữa hai miền nam bắc, duy trì thống nhất quốc gia. Cũng nhanh chóng khiến cho cục diện khốn đốn của Tần quốc ổn định trở lại, nhảy lên thành một cường quốc có thể cùng sánh vai cùng các nước lớn khác.
Nếu như kênh đào được liên thông, có thể cũng đem sản vật dồi dào ở phía nam vận chuyển đến phương bắc, bảo đảm trung đô phồn vinh, chiến tuyến ở phương đông càng thêm vững chắc. Lại có thể dần dần phồn thịnh bắt đầu xuất hiện thương nghiệp, mượn kênh đào đem của cải lưu động khắp cả nước, gia tăng tài phú cho quốc gia.
Điều này dẫn tới tài phú vô cùng lớn, tự nhiên cũng sẽ đưa tới vô ruồi nhặng muốn dây máu ăn phần, ven đường đám quan chức châu phủ thiết lập nên tầng tầng lớp lớp các trạm kiểm soát, bóc lột các thương thuyền vãng lai. Còn có tứ đại gia tộc quyền thế phân đoạn nắm giữ vận tải đường thuỷ, lũng đoạn vận chuyển, nâng lên giá cao. Hai phe này đều là những thế lực Vận hà Ti không quản được, mà thật ra cũng không dám quản.
Tiết Nãi Doanh vô cùng đau đớn nói:
-Hàng hóa từ phương nam vận đến phương bắc, tiền vốn phát sinh đã tăng lên gấp năm lần. Phần tăng lên này dọc đường toàn bộ đều bị đám quan vô sỉ cùng tứ đại gia tộc bắt chẹt.
Nói đến đây, mới nhớ tới Cửu gia của Tần Lôi cũng là một trong bốn mối họa lớn. Vừa muốn mở miệng nói xin lỗi, Tần Lôi khoát tay nói:
-Tiết đại nhân nói đúng, tứ đại gia tộc kia đúng là tứ đại trùng. (bốn con sâu lớn)
Tần Lôi thế mới biết tài phú kếch xù của Trầm gia có xuất xứ từ đâu.
Tần Hữu Đức cũng nói giúp vào:
-Điện hạ nói hay lắm, dân chúng xuôi theo hai bên bờ sông, không chỉ không chiếm được nửa điểm tốt từ kênh đào, còn phải chịu gánh nặng lao dịch đếm không hết, khổ không thể tả rồi.
Tần Hữu Tài cũng không chịu yên phận nói:
-Những người này vì gữ vững lợi nhuận kênh đào, đã thiết lập thuế má ở các trạm kiểm soát rất nặng nề, lại còn tăng mức thuế đường bộ, bức mọi người phải đi theo đường thủy của bọn hắn.
Tần Lôi kỳ quái nói:
-Đã như vầy, vì sao quốc khố vẫn trống rỗng?
Tiết Nãi Doanh khinh bỉ nói:
-Vị Văn Thừa Tướng kia lấy cớ đường sông trầm tích, hành văn dọc theo sông các tỉnh, đem thuế sông chuyển thành phí tổn bù đắp cho việc thường xuyên nạo vét kênh đào. Những người này trực tiếp ăn hối lộ làm trái pháp luật mở rộng đường cho bọn vô lại. Vài chục năm trở lại đây, không có một quan tiền nào được đưa vào trong quốc khố. Nhưng cũng không có một hào nào dùng để tu bổ kênh mương.
Tần Lôi tràn đầy đồng cảm nói:
- Đúng là như vậy, lúc đến có nhiều chỗ rất khó đi, nhiều khúc sông không có kéo thuyền căn bản sẽ bị gây khó dễ.
Sau đó hắn trầm giọng hỏi
-Tiết Đại Nhân, những việc này có phải đã trở thành thói quen ăn sâu vào xương tủy thật sự khó sửa?
Tiết chính là doanh kiên quyết nói:
-Không phải, chỉ cần có thể đem quyền lợi kênh đào thu về trong tay triều đình, chính thức dùng tiền lời để nạo vét đường sông. Không đầy hai năm, tác dụng của kênh đào đem tới sẽ được khôi phục lần nữa. Không đến 5 năm, triều đình liền có thể thoát khỏi khốn cục hôm nay.
Tần Lôi thở dài nói:
-Lúc ấy e là ta không đợi được nữa. Nếu là sống không qua mấy tháng này, ven bờ kênh đào sẽ loạn mất. Thậm chí Đại Tần chúng ta cũng có thể loạn.
Ba người vốn cũng đang ở trong nước sôi lửa bỏng, như thế nào lại không rõ hàm nghĩa trong lời nói Tần Lôi, "Kênh đào", "Lại trị", "Chỗ trống", đây là ba ngọn núi lớn nặng nề đặt ở trên thân mình các tỉnh phía Nam, lúc nào cũng có thể đè hai tỉnh nát bấy .
Tổ chim bị phá thì trứng còn có thể nguyên vẹn hay không?
Ánh dương ban mai xuất hiện trên mặt hồ, xua đi màn sương mù dày đặc tụ mặt nước, tái hiện nét kiều diễm vốn có của nó.
Trong khoang thuyền cuộc nói chuyện vẫn đang tiếp tục diễn ra. Ở phía đuôi thuyền đám vệ sĩ từ đáy thuyền lấy ra mấy tấm lưới đánh cá, quan sát cả buổi, mới quảng tấm lưới vào trong hồ, đợi một lát thì bắt lấy dây thừng dùng sức mà kéo. Lưới đánh cá ở dưới mặt nước thoáng cái đã trở nên phi thường náo nhiệt, thậm chí có con còn nhảy lên khỏi mặt nước, dùng đầu đẩy đẩy cá lưới.
Cuối cùng đám vệ sĩ cũng thu được tấm lưới trở về khoang thuyền, rồi vội vàng gỡ lưới bắt cá. Sau một hồi loay hoay đám người cũng bắt được hơn mười con cá Bạch Tiết, đây là loại cá đặc hữu của hồ Tình Xuyên, loại cá này hình thể thon dài, màu bạc, con lớn thì dài hơn một thước, còn con nhỏ thì chỉ dài vài thốn, to bằng ngón tay út. Loại cá này thịt ngon, xương ít thịt dày, hấp hoặc làm súp đều tốt.
Vệ sĩ lấy một ít cá lớn ném vào trong thùng gỗ. Có người an vị ở một bên, chuyên cạo vảy cá, bỏ vây cùng nội tạng, sau khi rửa ráy sạch sẽ, thì để vào trong chậu đồng .
Liên tiếp mấy lần hạ lưới, cá có trong chậu đồng cá đã không ít, đám vệ sĩ lại đem cái chậu đồng đầu đi sang chỗ lò than bên cạnh, đổ vào nồi sắt, bỏ thêm chút dầu mỡ, đổ nước vừa đủ, rồi đặt lên lò than bắt đầu hầm cách thủy. Đợi đến lúc mùi thơm khắp nơi, nồi canh kia cũng đã trở thành màu trắng sữa, vệ sĩ liền nêm chút ít muối tinh, rồi thì cắt nhỏ hành lá băm nhuyễn gừng sả, tất cả đều cho vào nồi. Sau đó họ đặt nồi sắt từ trên lò xuống, mức canh cá thơm ngào ngạt vào trong bát tô lớn, bưng lên đưa vào buồng nhỏ trên tàu .
Trong khoang thuyền ba người Tiết Nãi Doanh từ nửa đêm đến bây giờ, chỉ mới gặm chút ít lương khô. ngửi mùi thơm mê người ở bên ngoài bốc vào, bụng đã sớm sôi òng ọc. Đợi đến lúc canh cá bưng đến, nhìn thấy thì không khỏi nuốt nước miếng.
Tần Lôi tự tay múc vào chén, cười nói:
-Đến đây, chúng ta ăn trước đã. Ăn xong rồi hẵng nói sau.
Nói xong đưa chén sứ màu trắng trong tay cho tên râu vàng ở bên người, Tần Hữu Tài cảm kích dùng hai tay tiếp nhận, cười hắc hắc nói:
-Vương gia ban tặng, ta cũng không khách khí nữa.
Nói xong muốn thò tay ăn bốc thì bị Tiết Nãi Doanh dùng chiếc đũa hung hăng đập vào mu bàn tay, đành phải ủy ủy khuất khuất thu hồi bàn tay to lớn của mình, cầm lấy chiếc đũa trên bàn, bắt đầu ăn chậm rãi.
Tần Lôi đưa hai cái chén còn lại cho Tần Hữu Đức cùng Tiết Nãi Doanh. Hai người hai tay tiếp nhận. Sau khi nói cám ơn, cũng hữu tư hữu vị bắt đầu ăn. Tần Lôi đã dùng qua đồ ăn sáng, nhưng cũng nhịn không được hương vị mê người kia, đành tự mình múc một chén, từ từ nhâm nhi thưởng thức. Nhưng cảm giác thịt cá tinh tế tỉ mỉ trơn, tươi mới ngon miệng, lại húp một ngụm canh, cảm thấy dư vị vô cùng khó quên.
Nhất thời, trong khoang thuyền chỉ có thanh âm sột sột soạt soạt húp bát canh, hay tiếng chép miệng thể hiện sự tán thưởng hoặc tiếc nuối. Tần Lôi thấy huynh đệ Tần thị thoáng cái đã ăn hết một chén, thì chỉ chỉ vào tô canh, ý bảo hai người cứ tự nhiên. Sau đó thấp giọng phân phó đám vệ sĩ một câu, vệ sĩ liền đi ra ngoài lấy mấy bánh thịt đặt lên bàn.
Hai người nhất thời vui vẻ ra mặt, Tần Hữu Đức ha ha cười nói:
-Điện hạ, thật là không phải phép nhưng bọn ta không phải lão Tiết. Ăn canh chỉ cầnuống cả cái và nước mới no bụng. Vẫn phải ăn chút ít mới thật sự có sức lực.
Tần Lôi mỉm cười nói:
-Cứ tự nhiên dùng đi, ăn no rồi mới dễ nói chuyện.
Tiết Nãi Doanh uống hai chén canh cá thì buông bát đũa. Tần Lôi lại lấy cho hắn nhưng hắn lại không ăn được nữa. Vệ sĩ dâng trà, hai người liền mặc kệ hai huynh đệ Tần thị còn đang ăn như hổ đói. Lại bắt đầu bàn bạc.
Tần Lôi nói khẽ:
-Lần này cô vương xuôi nam, lấy danh nghĩa là giám sát một vụ án gián điệp, nhưng rất khó để thoát khỏi liên quan tới việc phong bạo chốn quan trương ở nơi đây, mà theo ta nghĩ là không lâu sau sẽ xảy ra, tốt nhất là nên sớm có tính toán.
Tiết Nãi Doanh nhấp miếng nước, cũng nhỏ giọng nói:
-Quả thực là như thế. Không biết điện hạ muốn ngăn cản trận biến loạn này hay là...?
Tần Lôi nghiêng mắt liếc nhìn hắn, khẽ cười nói:
-Tiết tiên sinh đang khảo nghiệm cô vương.
Tiết Nãi Doanh không có ý tứ cười cười, nhưng là không có phủ nhận.
Tần Lôi lơ đễnh, thản nhiên nói:
-Phía nam nát, phá rồi lại lập chính là chiều hướng phát triển. Cô vương có thể làm một người đứng xem, cũng có thể làm kẻ dấyđộng. Nhưng tuyệt đối không vọng tưởng làm châu chấu đá xe ,cản trở người khác.
Tiết Nãi Doanh chắp tay nói:
-Quân tử phải thuận theo thời thế mà làm, không đánh mất cử chỉ sáng suốt. Vương gia anh minh.
Tần Lôi khoát tay nói:
-Đừng vội khen thưởng, mặc dù bổn vương có lòng, nhưng bất đắc dĩ vũng nước này quá đục, trong nước phải chết mất quá nhiều thứ. Muốn bơi lên bờ, thậm chí có thu hoạch, còn phải nhờ tiên sinh chỉ điểm sai lầm.
Tiết Nãi Doanh trầm giọng nói:
-Theo vi thần, xem ra điện hạ nên noi theo cách làm của triều đình.
Tần Lôi nghiêm mặt nói:
-Xin lắng tai nghe.
-Tìm được khối u ác tính làm mục nát đất nước, sớm cắt bỏ nó, lại để cho những người còn lại sống sót.
Trên mặt màu đồng cổ của Tần Nãi Doanh lộ ra một tia dữ tợn .
Tần Lôi trầm ngâm nói:
-Ý ngươi nói là tiên hạ thủ vi cường?
Tiết Nãi Doanh hung hăng gật đầu, điềm nhiên nói:
-Trước khi triều đình động thủ, cứ móc cái khối u ác tính này ra. Chuyển từ thế bị động thành chủ động, thay đổi có tội thành có công. Tin tưởng đại viên môn hai tỉnh đều phải nghe theo.
Tần Lôi trầm tư nói:
-Có chút ít lý tưởng hóa vấn đề này hay không vậy?
Tiết Nãi Doanh kiên quyết nói:
-Chỉ cần mưu đồ thoả đáng, biết đánh động đám quan lớn hiển quý kia hoảng sợ, tim chắc bọn chúng không chịu nổi một ngày.
Nói xong, liền nói thẳng ra kế hoạch của hắn.
Tần Lôi nghe xong, sắc thay đổi mấy lần, thật lâu mới vỗ bàn một cái , hung ác nói:
-Cầu phú quý trong nguy hiểm, cứ làm như vậy đi.
Từ trên hồ trở về , Tần Lôi liền sai người đi mời Duyên Vũ, nói có chuyện quan trọng cần thương lượng. Chiều cùng ngày, Duyên Vũ đã chạy tới sơn trang, lòng nóng như lửa đốt.
Tần Lôi sai người dâng trà, sau đó sai tả hữu lui ra ngoài, hắnnghiêm túc nhìn qua Tổng đốc Giang Bắc đang ngồi đối diện, đột ngột hỏi
-Đại Nhân đã nghĩ tới kết cục như thế nào chưa?
-Rồi!
Tần Lôi trầm giọng nói:
-Vì kết cục này, ngài có thể hạ bao nhiêu quyết tâm?
Tần Lôi bất động thanh sắc nói:
-Đơn thuốc là đã có một phương, nhưng chẳng phải loại ôn hòa. Không biết Đại Nhân có dám dùng hay không?
Làm tri châu bao nhiêu năm, chìm nổi trong quan trường, cho tới hôm nay mới có thể đi tới bước này. Sao lại có thể cam tâm vứt đi, chấp nhận một kết cục không tưởng.
Y bình tĩnh nhìn về phía Tần Lôi , gằn từng chữ:
-Chỉ cần có tác dụng, cho dù là độc dược cũng dùng!
Tần Lôi gật đầu nói:
-Đại Nhân đã có thể hiểu như vậy, cô đã có thể cùng ngươi mưu đồ việc lớn.
Nói xong liền giảng cho hắn nghe kế hoạch của Tiết Nãi Doanh đã có chỉnh sửa.
Kết quả xấu nhất chính là cái xương tan thịt nát. Sau nửa ngày trầm tư, trong nội tâm hắn rốt cục cũng thừa nhận, đây chính là con đường duy nhất thuận lợi có thể đi qua trong tình cảnh trước mắt. Chỉ cần an toàn đi qua, ngay lập tức có thể nghịch chuyển tình thế, lại không cần lo lắng tai vạ tìm đến cửa nữa.
Cẩn thận cân nhắc kế hoạch của Tần Lôi nhiều lần, Duyên Vũ đưa ra một vấn đề:
-Hạ quan xuất thân từ quan văn, nhưng những sự tình cũng hiểu biết chút ít. Cũng biết binh pháp thường nói tới mười quy tắc vây bắt. Không có dăm ba vạn tinh binh, thì không biết Vương gia dùng cách nào để nói tới chuyện không đánh mà thắng đây?
Tần Lôi mỉm cười nói:
-Cái này giao cho ta. Ngươi không cần quan tâm.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất