Quyền Bính

Chương 149.3: Thái độ của Bá Thưởng Biệt Ly

Chương 149.3: Thái độ của Bá Thưởng Biệt Ly
Lời nói vừa dứt. Họ liền nghe thấy có tiếng vó ngựa dồn dập từ phía sau truyền tới. Các giáo đồ vẻ mặt hơi cuồng nhiệt, tất cả quỳ xuống dập đầu nói:
- Nhị Phật Tổ từ bi.
Những giáo đồ cuồng tín cho rằng, ba trăm tên kị binh chạy từ đằng xa kia, chính là do Di Lặc Phật Tổ rủ lòng thương phái tới, trước mắt là cơ hội lần thứ hai. Lần này không ai còn né tránh nữa, đến những kẻ bình thường rất nhát gan nhất cũng hô lớn lên:
- Đức Phật Tích Ca, Phật Di Lặc tái thế, “giết một người làm một Bồ Tát, giết mười người làm mười Bồ Tát”
Họ thốt lên những câu nói ngông cuồng đại loại như vậy. ròi tất cả như một đàn ong vỡ tổ xông tới Trấn Nam quân quận.
Nhìn thấy vậy đám kỵ binh của Trấn Nam quân nhất thời đồng loạt ngẩn ra. Những binh sĩ ngày thường tuy được huấn luyện một cách nghiêm ngặt, rất hiếu chiến. Nhưng cũng bất lực vì phía Nam đã hơn mười năm không có đại chiến nào nổ ra, bọn họ đều chưa được trải qua những trận chém giết, trong tức thời không biết phải phản ứng như thế nào, đồng loạt hướng ánh mắt về trưởng quan của mình – hiệu úy cảnh vệ Bá Thưởng Tái Dương.
Tại thời điểm này, Bá Thưởng Tái Dương đã làm một hành động mà khiến y phải xấu hổ suốt một cuộc đời, ghì chặt cương ngựa. Mọi người liền phản xạ theo ghì đầu ngựa lại.
Lúc này khoảng cách giữa hai bên không quá mười trượng.
Biến cố này đã khiến cho Mã thúc lão quan quân hồn phi phách tán. Vì muốn giúp Bá Thưởng Tái Dương lập được quyền uy trong đội ngũ, nên đã cố ý đi tiên phong, đối với mọi việc chỉ nhìn mà không nói. Nhưng lại không biết rằng con trai của dòng họ Bái Thưởng, lại giẫm chân tại chỗ khi gặp kẻ thù, ông ta cũng quên rằng người con trai này lại có những điểm khác biệt riêng so với những người con trai khác: những người kia được lớn lên từ trong máu, còn vị này lại được lớn lên trong sự bảo hộ.
Lão nhân gia ngây người ra một lúc. Khi đối diện với đám người điên này lại cách nhau chưa tới hai ba trượng, lão Mã mới hồi phục tinh thần, quát lên:
- Cung tên!!!
Kể cả Bá Thưởng Tái Dương, tất cả binh sĩ đều có tín phật từ trong thâm tâm. Vội vàng gỡ cung tiễn sau lưng xuống. Miệng run rẩy giương cung lên. Nhưng lại không biết phải ngắm cái gì.
Lão Mã thở dài, chính lúc vưa rồi dừng lại, đã làm cho sĩ khí của binh sĩ mất đi. Cái đám tay mơ này không có sĩ khí thì không thể làm được gìchẳng khác nào nông dân được trang bị vũ khí mà thôi.
Thế nhưng ông ta không thể mất tinh thần lúc này được, mà ngược lại phải điên cuồng hơn. “Xoảng” ánh sáng rút ra từ thanh bảo kiếm, tay chỉ về phía trước, giận giữ hét:
- Phóng tên!
Cung tiễn bắn ra xột xoạt được bắn ra. Độ chính xác thấp đến đáng thương, chỉ bắn được có mấy tên tín đồ. Cái gọi là đội binh tinh nhuệ, cuối cùng đã để lộ ra sự e sợ.
Đám tín đồ ngã xuống đất vẫn đang giãy dụa và kêu lên “Hiến thân” “hiến thân”!. Người be bét máu tươi lại càng làm tăng thêm vẻ khủng bố vô cùng.
Loại khủng bố như thế này cang làm kích thích các tín đồ còn lại trở nên điên cuồng hơn.
- Giết một người làm một Bồ Tát, giết mười người làm mười Bồ Tát!
- Hiến thân cho phật, lập đăng cực lạc.
Những âm thanh từ miệng vô số tín đồ như hóa thành lực lượng vô hình chui vào trong tứ chi khiến cho bước tiến của họ thêm mạnh mẽ.
Trong hoàn cảnh như vậy những tên lính mới nhát gan như thỏ đế lúc này tay chân cũng đã run rẩy. Lão Mã cũng không hề có bất cứ hành động nào, nắm lấy thanh bảo kiếm hét lên:
- Xông lên!
Rồi thúc ngựa tiến lên.
Xông lên được không quá năm trượng, lão Mã cùng với đám tín đồ cầm cuốc xẻng quấn lấy nhau. Nếu như không phải là vì dừng lại một lúc, thì với sức tấn công mãnh liệt như vậy, thì đã giải quyết xong cái đám tín đồ ngông cuồng này rồi. Mà không phải giống như bây giờ, lâm vào hoàn cảnh bi đát như thế này.
Lão Mã dùng hành động của mình để nói cho đám thỏ để ở phía sau mình, tiêu chuẩn để trở thành một chiến binh. Chỉ nhìn thấy lão binh bị vây kín xung quanh nhưng không hề tỏ ra hoang mang sợ hãi. Lão kẹp chặt lấy bụng của con chiến mã, Con ngựa hí vang nhảy bổ hai chân trước lên trời, rồi giậm mạnh xuống mặt đất, hất tung đám tín đồ điên cuồng dưới mặt đất ra xa. Làm cho hai tên tín đồ gãy xương vai, tên còn lại lòi ruột ra.
Trước mặt chiến mã lúc này là một khoảng đất không. Lão Mã thừa dịp đó thúc chiến mã tiến lên vài bước, chỉ trong giây lát đã lao đến đám đông tín đồ. Nhưng cái đám tín đồ ngông cuồng đó đâu dễ gì mà để cho lãothoát ra được, cũng liều mạng xông tới, nhân cơ hội chân ngựa chạm đất, liền liều mạng ôm chặt lấy chân.
Chiến mã còn chưa kịp phản ứng gì, thì tên thứ hai, thứ ba đã điên cuồng nhào lên. Chỉ trong thời gian ngắn, bọn họ lại bao vây lấy lão Mã.
Nhìn thấy Thúc Thúc đã che chở bảo vệ mình từ nhỏ tới lớn đang bị bao vây, Bá Thưởng Tái Dương bị mất hồn bạt vía vì đám tín đồ điên cuồng cuối cùng cũng đã tĩnh tâm trở lại.
Cái gì mà vinh quang của dòng họ Bá Thưởng, cái gì mà hy vọng của dòng họ Bá Thưởng, tất cả chỉ đều là để cho chó tha đi, quả là nỗi sỉ nhục vô cùng.
Bá Thưởng Tái Dương đã bị đánh phủ đầu tâm lí! Trong lòng hắn bây giờ chỉ có một ý niệm đó là đầu tiên sẽ quan sát rõ tình hình, lồng ngực như có ngọn lửa muốn phun ra, chỉ có giết hết đám tín đồ điên cuồng này thì mới có thể gột sạch được nỗi nhục khắc cốt này.
Hắn rống lên một tiếng thảm thiết, Bá Thưởng Tái Dương thúc ngựa xông lên phía trước. Nhìn thấy hiệu úy của mình xông lên, đám vệ binh cũng như bừng tỉnh giấc, nhao nhao rút gươm phi lên.
Trận giáp lá cà bắt đầu diễn ra, phong cảnh nơi đâygiống như một cơn gió mùa thu quét ngang qua, giờ đây đã biến thành một trận chiến.
Được huấn luyện bài bản nghiêm chình, vệ binh được trang bị binh khí đầy đủ chống lại đám nông dân điên cuồng này, giống như vị thần từ trên cao nhìn xuống. Tuy đám vệ binh chiếm lĩnh thượng phong, nhưng lại không thể lập tức giành được thắng lợi. mà ngược lại có một số vệ binh bị ngã ngựa. Đang cố gắng chật vật để đứng lên, nhưng lại bị đám tín đồ điên cuồng bao vây lại sau đó là một trận đấm đá túi bụi.
Còn lão Mã và con chiến mã đang bị bao vây vừa nãy, lúc này cũng đã dính nhiều phát xẻng cuốc của bọn tín đồ điên cuồng. Thế nhưng thúc thúc vẫn nắm chặt lấy cây bảo kiếm trong tay, thanh kiếm vung lên, không biết đã chém trúng bao nhiêu nhiêu yết hầu, đâm trúng bao nhiêu là người. Máu của mình, máu của kẻ thù lẫn vào nhau, đã nhuộm đỏ một màu cho thúc thúc và con chiến mã của mình. Nếu như không phải đám hung đồ kia không có lưỡi dao nhạy bén, thì thúc thúc đã không chịu được tới lúc này.
Tần Lôi đứng phía sau đội kỵ binh vẫn đang chăm chú quan sát thế cục. Mới đầu nhìn thấy đám tín đồ điên cuồng hô xông lên quyết chiến với Trấn Nam quân, thì bọn họ nghĩ rằng chắc chắn sẽ có một cuộc tàn sát một phía, nhưng khi nhìn thấy đám người Bá Thưởng Tái Dương không hiểu vì sao lại dừng lại, làm cho đám vệ binh mặc áo đen một phen khiếp vía. Không kịp do dự. Một mặt phát ra tín hiệu, một mặt thúc dục chiến mã, dốc hết tốc độ xông lên
Lúc trước là vì duy trì khoảng cách an toàn, bọn họ cách khá xa so với nơi chiến sự, đợi tới khi tiến vào tầm bắn, thì bọn tín đồ điên cuồng đã bao vây chặt lấy lão Mã rồi.
Hắc y vệ rối rít bắn nỏ, tiếng nỏ bắn ra như muốn xe toang bầu trời. Máu tươi bắn tung tóe từ những tín đồ điên cuồng đang bao vây lão Mã/ trong chớp mắt một đám người đổ sập xuống mặt đất. Trải qua gần nửa năm khổ luyện, kỹ thuật bắn cung của Hắc y vệ so với khi ở bên ngoài Cổ Thành đã khác xa nhiều.
Sau loạt bắn đầu tiên, loạt bắn thứ hai tiếp tục được phóng ra. Cũng như loạt phóng thứ nhất lại có vô số người ngã xuống. Sau đó loạt bắn thứ ba…rồi đến loạt bắn cuối cùng. Xung quanh lão Mã bây giờ đã không còn tên nào có thể đứng dậy được, kể cả con chiến mã của lão Mã.
Ngộ thương là điều không thể tránh khỏi, không bắn phải trúng ông ta, đã là nằm ngoài sự dự liệu của hắc y vệ. Trong giây lát, hắc y vệ đã xông tới bên lão Mã khi mà ông ta đã dường như gục xuống. Tên đội trưởng thám báo đã đỡ ông ta lên lưng ngựa, đang định phát động một cuộc tấn công, thì cảm giác có cái gì đó đang xiết chặt ở bên hông. Cúi đầu xuống xem, mới phát hiện ra lão Mã đã không thể nói ra thành lời nữa, bắt lấy vạt áo của chính mình, ánh mắt khẩn cầu, chậm chạp mà kiên định lắc đầu.
Cùng là quân nhân, hắn có thể hiểu được ý mà lão Mã muốn nói, cẩn trọng xem xét tình hình, rồi ra hiệu thế phân tán.
Đám hắc y vệ quay đầu ngựa rồi lao đi như tên bắn, từ hai bên vượt qua, bao vây trận giao chiến vào giữa. Hắc y vệ không công kích ngay, mà giương cây liên nỏ mới được trang bị lên, dốc toàn bộ sức lực chăm chú ngắm về phía bên trong. Xem ai trong đám Trấn Nam quân bị thương, những mũi nỏ như có thêm được cặp mắt dẫn đường, lao thẳng về phía những tên tín đồ điên cuồng.
Bá Thưởng Tái Dương hoàn toàn không biết mình đang làm cái gì, hắn điên cuồng múa cây Lang Nha Bổng trong tay, cái loại vũ khí mà chỉ có người vùng thảo nguyên mới dùng, cần một sức mạnh phi thường thì mới có thể dùng được nó. Còn với người như hắn sử dụng nhẹ nhàng như vậy, thì chỉ có thể dùng từ trời sinh thần lực để miêu tả.
Phong hỏa luân giống như một hung khí trong dân gian, chỉ cần quét một vòng sẽ kéo theo cả mảng thịt. Nếu như đánh trực diện, tất nhiên sẽ không gẫy xương thì cũng đứt gân, giống như quả cà bị dẫm nát trên mặt đất. Nếu không may trúng phải đầu, thì sẽ giống như quả dưa hấu bị vỡ nát.
Trong chốc lát, liền có mười tên hảo hán bị gục xuống dưới cây Lang Nha bổng. cho dù là đám giáo dân không sợ chết nhưng cũng theo phản xạ né tránh vị sát thần mặt trắng kia.
Bá Thưởng Tái Dương thở phì phò, hai mắt đỏ sọng, giống như một con trâu điên, ở đâu có người là xông tới nơi đó. Cảnh tàn sát đã trôi qua, những tiếng gào than thảm thiết, kẻ địch đã nhao nhao tản về tứ phía, cuối cùng cũng thì cái sát khí đó cũng dần giảm bớt đi.
Một cuộc tàn sát được khởi xướng từ sự điên cuồng của Bá Thưởng Tái Dương khiến cho sức chiến của Trấn Nam quân đã được phô diễn ra hết. Đám tín đồ điên cuồng chưa qua một lớp huấn luyện nào cả, không có công cụ bảo hộ, thậm chí còn không có lấy vũ khí cuối cùng cũng đã bị đánh tan tác.
Trận chiến đã được kéo về với đúng với tiết tấu thực của nó, cuộc tàn sát đã bắt đầu, thì binh lính của Trần Nam quân sẽ không thể bỏ qua bất kỳ một vật thể còn mang sự sống vì họ coi đó chính là nỗi sỉ nhục đối với bản thân.
Không tới một canh giờ, toàn bộ hơn bốn trăm tên tín đồ điên cuồng đều đã chết hết, ngã xuống vũng máu, không ai có thể chạy thoát được.
Không biết linh hồn của bọn chúng có thể lên tới cõi tịnh lạc như giấc mộng của bọn họ hay không.
Tần Lôi vừa đuổi kịp tới, chứng kiến thấy trước mặt mình là cây Tu La Tràng, cau mày nói:
- Di Lặc giáo.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất