Quyền Bính

Chương 149.2: Thái độ của Bá Thưởng Biệt Ly

Chương 149.2: Thái độ của Bá Thưởng Biệt Ly
Tần Lôi cầm lấy tờ giấy vẫn chưa khô mực, lộ vẻ sầu thảm cười nói:
- Nếu như chúng ta không thể qua nổi con sông này, thì chẳng khác nào để cho con cháu của Vương gia ta chìm trong nợ nần phá sản mất thôi.
Nguyên soái Bá Thưởng hơi ngẩn người ra khi nhìn thấy hai chữ “Vũ Điền” trên tờ giấy, gượng cười nói:
- Vương gia viết chữ như phượng múa rồng bay.Chỉ sợ hậu nhân khó có thể phân biệt nổi. Chi bằng ngài hãy đóng thêm con dấu nữa?
Tần Lôi cảm thấy mình bị khinh bỉ, một mặt lấy Kim Vương ấn ở bên hông ra, đóng lên chữ mình vừa viết, một mặtlầm bầm nói:
- Nguyên soái không biết đó chứ, ký tên như vậy để không ai có thể bắt chước được, ta có ý muốn đề phòng vấn đề này mà thôi.
Nhìn thấy chiếc ấn “Long quận Vương Lôi”, lão nguyên soái mới thở phào nhẹ nhõm mà cầm tờ giấy đó lên, xem đi xem lại. Đợi đến khi mực đã khô, mới cho vào ngăn tủ.
Cũng có thể là chính mình đã hơi quá đáng, lão nguyên soái ngượng ngùng nói với Tần Vương:
- Nếu như điện hạ không tin tưởng ta, lão phu sẽ không bao giờ viết ra hai bản công văn này. Chỉ là thực ra do đã từng bị người nhà các Vương gia và bọn lão Lý hãm hại. Nên mới đưa ra cái hạ sách này. Vương gia đừng nên trách cứ làm gì.
Tần Lôi vốn là kẻ lưu manh, chuyện đã làm, thì không bao giờ rầu rĩ. Hắn đột nhiên cười nói:
- Tần Lôi một mình tới đây, có được sự tin tưởng của nguyên soái đó là vinh dự của ta. Ngài làm như vậy không những không làm ta buồn, mà ngược lại làm cho ta an tâm hơn nhiều.
Hai người nhìn nhau cười lớn, coi như ước định đã đạt được. Cái phần phế ước kỳ quái này, hiện tại xem ra chỉ là lợi ích của hai bên mà thôi, hợp tác cùng có lợi cho đôi bên. Nhưng lại có phần lo lắng về đối tác, nên mới ký bản cam đoan. Hiện giờ cho thấy, Tần Lôi đang phải gánh một khoản nợ lớn, nhưng trong một vài năm tương lai nữa đây, ai biết được hắn sẽ kiếm được về bao nhiêu?
Hoặc là cả hai bên đều cùng có lợi.
Hôm nay cũng đã muộn, không thể về ngay trong ngày. Sau khi được lão đại nguyên soái chiêu đãi một đêm thịnh soạn, sáng sớm hôm sau, mới để cho hắn ra về.
Khi mà Tần Lôi đến, chỉ có ba trăm kỵ binh, nhưng khi ra về, đội ngũ đã tăng lên gấp đôi. Hơn thế nữa bên cạnh ngoài Thạch Cảm ra, thì còn có thêm một kẻ theo đuôi nữa đó chính là Bá Thưởng Tái Dương.
Nhìn Bá Thưởng Tái Dương mặt vui mừng như là mới đánh thắng trận về, Tần Lôi chỉ còn cách cười khổ. Hắn không thể ngờ rằng tên tiểu tử này lại có thể thuyết phục được phụ thân của hắn. Đi hỏi lão nguyên soái, thì Bá Thưởng Biệt Ly chỉ nói một cách thâm ý:
- Lão phu cảm thấy Vương gia nói cũng có lý.
Vì vậy mà đứa con út nhà Bá Thưởng, đã lợi dụng thân phận là quan liên lạc của Trấn Nam quân, để đường hoàng đi theo bên cạnh Tần Lôi, đồng thời “giám sát” việc thực hiện khế ước. Tần Lôi cũng rất hoài nghi, cho dù đem tên tiểu tử này bán đi, sẽ kiếm được một món tiền về cho mình. Còn việc “giám sát” một công việc đòi hỏi độ khó rất cao, thì có lẽ sẽ dùng một ai đó trong số ba trăm tên vệ binh hoặc là dùng mấy người chạy việc là được.
Đối với những gì có được trong chuyện lần này Tần Lôi cũng cảm thấy hài lòng. Đương nhiên cũng cần phải cảm ơn hai huynh đệ Hữu Tài Hữu Đức. Hai huynh đệ bọn họ đã cung cấp cho hắn biết được sở thích tính cách của lão nguyên soái, phân tích tình hình thực tế của Trấn Nam quân, thậm chí cả chuyện mâu thuẫn với Thái úy phủ, rất nhiều tài liệu cặn kẽ có liên quan tới lão nguyên soái. Chính vì vậy mà đã giúp cho Tần Lôi không phí quá nhiều sức lực mà vẫn có thể dễ dàng nắm chắc lão nguyên soái trong tay, và luôn chiếm được thế thượng phong. Do thực lực không cân đối của hai bên, cuối cùng minh ước đã đạt được, thiết lập được cơ sở vững chắc.
Trên suốt quãng đường vó ngựa không hề ngừng nghỉ, trước mặt sắp tới một trạm nước dừng chân, thì liền có một đội kỵ binh tiến lên, đó chính là đội quân thám báo đi dò đường trước.
Đội trưởng đội thám báo đã lại bên Thạch Cảm, nhẹ giọng thì thầm vài câu. Thạch Cảm gật gật đầu, để cho hắn tiếp tục đi giám sát, rồi mới quay đầu đi tìm Tần Lôi, hành lễ nói:
- Vương gia, ở phía trước có hơn tám trăm dân chúng của một thôn đang tụ hội, hình như là người của giáo phái Nhị Phật Tổ.
Tần Lôi vuốt cằm nói:
- Ngươi hãy dẫn người lặng lẽ đến đó quan sát, đừng làm kinh động đến bọn chúng.
Thạch Cảm nhận lệnh lên đường, đám người Tần Lôi xuống ngựa nghỉ ngơi. Bá Thưởng Tái Dương cũng muốn đi theo, nhưng Tần Lôi không cho phép, tên tiểu tử này chỉ còn cách tuân theo cho dù biết đó là nơi náo nhiệt, nhìn y tỏ ra rất khó chịu.
Tần Lôi cảm thấy buồn cười, nhưng lại không thèm để ý đến hắn. Một tên vệ binh đã dọn dẹp sạch sẽ một tảng đá xanh bên đường, rồi trải lên chiếc chăn chiên, mời Tần Lôi nghỉ ngơi. Tần Lôi liền gọi Bá Thưởng Tái Dương cùng đi theo.
Bá Thưởng không nhịn được nói:
- Vương gia, ngài nhiều hơn ta cũng chỉ có mấy tuổi, tại sao lại không thích những nơi ồn ào náo nhiệt như vậy?
Tần Lôi nhận lấy túi nước mà tên vệ binh đưa cho, uống lấy một ngụm. Sau đó đưa cho Bá Thưởng Tái Dương nói:
- Bổn Vương cũng thích những nơi náo nhiệt.
Bá Thưởng Tái Dương đưa hai tay ra nhận lấy túi nước, vui mừng nói:
- Vậy thì thật là tốt, chúng ta cùng đi nào. Ta chưa được thấy các giáo đồ tụ họp bao giờ.
Tần Lôi liếc mắt một cái, thản nhiên nói:
- Thiên kim công tử xin hãy bảo trọng, tánh mạng luôn phải đặt lên hàng đầu, chuyện này có liên quan đến vô số người. Không cần thiết cho lắm, thì không nên biết làm gì.
Bá Thưởng Tái Dương đau khổ nói:
- Ở đó chắc chắn không thiếu điều thú vị?
Tần Lôi điều chỉnh tư thế, để ngồi một cách thoải mái hơn. Híp mắt lại nói:
- Nhưng cũng không ít những phiền toái.
Bá Thưởng Tái Dương cắn răng nói trong mồm. Cầm lấy túi nước đi sang một bên. Chiếc tai nhạy bén của Tần Lôi mơ hồ như nghe được cái gì đó “như lão già của mình”. Hắncười nhạt một cái, rồi liền đứng dậy đi theo gã.
Cho dù có bị đánh chết Tần Lôi cũng không nói ra, bản thân bị cái hung danh Huyết Sát hăm dọa.
Ít nhất là tới trước khi được giải trừ cảnh báo, thì hắn sẽ vẫn như vậy.
Đã được một lúc, có tiếng vó ngựa dồn dập từ xa tiến tới, đánh thức nghỉ ngơi của Tần Lôi. Hắn mở mắt ra, liền nhìn thấy tên đội trưởng đội thám báo dùng tay ra ám hiệu số hai. Sau đó tay phải nắm lấy tay trái, rồi chỉ ngược lại phương hướng.
Tần Lôi gật gật đầu, rồi ra hiệu tiếp tục quan sát. Hắn đứng dậy nói với tên vệ binh bên cạnh:
- Tập hợp, đội hình công kích.
Ngay lập tức, hơn ba trăm vệ binh mặc áo đen lập tức lên ngựa, xếp thành đội hình. Bá Thưởng Tái Dương vội chạy tới hỏi:
- Vương gia, đã xảy ra chuyệ gì đó?
Tần Lôi nói qua loa:
- Thạch Cảm đã bị đám người đó đuổi bao vây chạy lên núi, ta sẽ đem người tới tiếp ứng.
Bá Thưởng Tái Dương vui mừng quá đỗi “Đúng là bản thân đã cảm nhận được sự hả hê” Nhưng y liền đổi giọng nói:
- Lẽ nào chuyện đó là thật hay sao.
Tần Lôi không thèm để ý đến hắn. Vung tay lên, trầm giọng nói:
- Mục tiêu ở phía trước, xuất kích.
Nói xong nhanh chóng cưỡi ngựa đi về phía trước.
Đám vệ binh cũng thúc vào bụng ngựa đi theo. Chiến mã lao vun vút tiến lên, vượt qua Tần Lôi, để bảo vệ cho hắn. Chỉ chốc lát đội quân đã tạo hình thế tấn công xuất kích, chỉ để lại một đám bụi đất màu vàng cho Bá Thương Tái Dương chiêm ngưỡng.
Bá Thưởng Tái Dương phủi sạch đám bụi đất bám trên người đi, rồi nói với tên quan quân bên cạnh:
- Mã thúc, thúc xem đây là hạng người gì chứ? Chỉ xem trọng cái uy phong của chính bản thân, không thèm để ý đến cảm xúc của người khác.
Mã thúc tuổi cũng đã ngoài ngũ tuần, trên mặt đã khắc sâu những nếp nhăn, nhìn Bá Thưởng Tái Dương một cách nho nhã, kiên nhẫn giải thích:
- Chúng ta đến từ những nơi khác nhau, vì vậy khi mệnh lệnh được phát ra thì phương thức tác chiến sẽ không tránh khỏi sự lệch lạc, cùng nhau tiến công thì sự hiệp đồng tác chiến sẽ không được như ý, tổn thất sẽ không nhỏ. Mặt khác đối phương lại là một đám người ô hợp. Cho nên Vương gia đã lựa chọn phương pháp này để ứng phó với bọn chúng.
Lúc này Bá Thưởng Tái Dương đã hiểu được phần nào nói:
- Vậy tại sao Vương gia không nói cho rõ ràng? Cùng lắm là nói cho ta một hai câu rồi đi cũng được.
Mã thúc nghiêm mặt nói:
- Vương gia muốn dạy cho Công tử biết được tôn ti cao thấp. Với tư cách là người cao nhất, không có nghĩa vụ phải giải thích cho hạ cấp.
Bá Thưởng Tái Dương không phải là người ngu, chỉ là trước đây được bảo vệ quá kĩ càng, không có cơ hội để học những điều này. Hắn nhe răng nói:
- Được rồi, tuy nhiên trong lòng ta vẫn còn không thoải mái, nhưng ta vẫn sẽ tha thứ cho Vương gia.
Rồi nói với Mã Thúc:
- Hiện tại chúng ta không cần phải để ý đến bọn họ nữa hãy làm việc của chúng ta thôi?
Mã thúc nhìn thấy đám người ngựa của Tần Lôi đã đi xa, không đành lòng để công tử phải chịu cục tức này ở trong lòng, liền gật gật đầu.
Bá Thưởng Tái Dương nhảy cao ba trượng, vui mừng khôn xiết gia nhập vào đội ngũ.
Tần Lôi phóng như điên nhìn thấy đám tín đồ kia, cũng chỉ là đám dân chúng mặc áo vải mà thôi. Suy nghĩ đắn đo một chút, hắn liền truyền lệnh cho binh lính bên cạnh xếp thành đội hình đi xua đuổi. Hắn không có hứng khai đao sát giới.
Đám thị vệ mặc áo đen giương sẵn cung nỏ liền thu lại, nắm chặt lấy giây cương, tăng tốc độ đến mức cao nhất.
Đám tín đồ nghe thấy tiếng vó ngựa phát ra từ phía sau, quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy một đạo người mặc áo đen ngòm, đang lao đến như kinh thiên động địa. Trong lúc tức thời không ai dám đứng lại làm vật cản đường. Rất nhanh đám người đó đã nhảy xuống hết những rãnh mương, để tránh né.
Giống như một cơn lũ màu đen tràn qua, chỉ là làm hất tung mấy tên không kịp né tránh. Bọn họ bị nhào lộn trên không mấy vòng, rồi cắm lộn người xuống ruộng nước bên cạnh.
Nhìn đám kỵ binh màu đen đã phóng đi, lúc này đám tín đồ mới bắt đầu từ dưới các mương ngoi lên trong lòng tự trách lấy bản thân. Ngay sau đó đã có người ôm đầu khóc, có người than vãn rằng:
- Nhị Phật Tổ à, con là kẻ có tội!!
Có người áo não nói:
- Vừa rồi là một cơ hội tốt để hiến thân nhưng lại bị con bỏ lỡ, không biết khi nào mới có cơ hội như thế này.
Thậm chí có người còn điên cuồng hơn, đứng giữa đường cái chỉ lên trời nói rằng:
- Nhị Phật Tổ ơi, xin ngài hãy thương xót cho con thêm một cơ hội nữa. Con nhất định sẽ không tránh né nữa. Nếu con trốn, thì suốt cuộc đời này sẽ không được hưởng cực lạc!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất