Quyền Bính

Chương 149: Thái độ của Bá Thưởng Biệt Ly

Chương 149: Thái độ của Bá Thưởng Biệt Ly
Tần Lôi gọi Tái Dương ở bên ngoài vào, khiêng lão nguyên soái tới phòng ngủ. Rồi đi theo Thạch Cảm đến cạnh một cái lều vải nhỏ ở phía trước nằm ngủ.
Nằm ngủ trên một chiếc phản hẹp, Tần Lôi có cảm giác không quen cho lắm. Nương theo những tiếng binh đao đang mơ hồ vọng lại từ trận chiến Giang Đào, hắn kìm nén sự hỗn loạn trong lòng, rất nhanh đã đi vào giấc ngủ.
Trong giấc mơ, hắn dường như tận mắt nhìn thấy nguyên soái Bá Thưởng thống lĩnh thiên quân vạn mã vượt qua sông lớn, tiến công như bão táp, chà đạp lên đội quân Nam Sở yếu nhược, thẳng tiến tới Kinh Thành mới dừng lại. Đại quân bao vây lấy đô thành Nam Sở, chiến kỳ che lấp cả mặt trời, trống trận nổi lên.
Bên ngoài những tiếng ồn ào vang lên ngày một rõ hơn, khiến Tần Lôi bừng tỉnh giấc. Tiếng trống trận trong giấc mộng dường như vẫn còn vang vọng rất rõ, Tần Lôi cố tập trung tư tưởng suy nghĩ lắng nghe, và không khỏi cười phá lên, hóa ra là trong quân doanh đang tụ họp.
Cho dù đã tỉnh giấc, Tần Lôi lại không tiếp tục nằm nữa. Tối qua khi ngủ hắn không hề thay y phục, dù sao thì cũng tiết kiệm đượcviệc mặc cái áo Vương phục. Tần Lôi đối với việc mặc mấy cái thứ áo này đúng là có chút phiền não, Nhược Lan không ở bên cạnh, ngay cả việc cởi đồ cũng không muốn nhắc tới.
Gọi Thạch Cảm đem chậu nước tới, rửa qua mặt mũi, Tần Lôi liền đi ra phía ngoài trướng. Hắn liền chạm mặt với hiệu úy Tái Dương, tối qua do sắc trời đã lờ mờ, hơn nữa sức tập trung của Tần Lôi dồn hết về phía lão nguyên soái Bá Thưởng. Hôm nay hắn mới phát hiện ra tên tiểu tử này lại trẻ tuổi như vậy, Tần Lôi không khỏi lên tiếng hỏi:
- Tiểu Tái à, ngươi họ gì vậy?
Sắc mặt của tên hiệu úy Tái Dương trầm lại, thầm nghĩ, “chưa thấy loại Vương gia nào đểu giả như vậy. Còn trẻ tuổi, mà đã có những hành vi bất thiện”. Y trầm mặt lại nói:
- Mạt tướng họ Bá Thưởng.
Tần Lôi vô tư đáp lại:
- Bá Thưởng…Tái Dương, ngươi và Bá Thưởng Tái Nguyệt có quan hệ như thế nào?
Bá Thưởng Tái Dương vẻ bất lực nói:
- Chính là muội muội của mạt tướng.
Mới sáng sớm ra đã gặp phải chuyện này, trong lòng tiểu tướng quân có chút buồn bực.
Tần Lôi đột nhiên tỏ ra nghiêm nghị:
- Đừng để cái họ trở thành gánh nặng cho chính mình, mà hãy coi đó là một vinh dự.
Bái Thưởng Tái Dương bỗng nhiên ngẩng đầu lên, chỉ thấy Tần Lôi đang nhìn nhìn về phía mình, ánh mắt sáng rực như chiếu thẳng tới tâm gan, không hề có ý trêu trọc gì.
Tần Lôi đã nói trúng ý. Mười bốn tuổi Bá Thưởng Tái Dương đã theo cha tới trấn thủ biên thùy. Chúng tướng xung quanh rất lo lắng cho độc đinh của dòng họ Bá Thưởng, giống như là một đám gà mái vây chung quanh. Bảo vệ che chở cho gã dưới đôi cánh của mình. Họ không dám để cho gã đối mặt với nguy hiểm. Tâm trạng của lão nguyên soái cũng hết sức rối bời, một mặt muốn để rèn giũa tôi luyện cho gã, để sau khi trưởng thành sẽ trở thành vị hảo hán đầu đội trời chân đạp đất, đem lại ánh hào quang cho dòng họ Bá Thưởng. Mặt khác lại lo sợ nếu chẳng may có điều gì xảy ra, thì việc hương khói của dòng họ Bá Thưởng sẽ bị đứt gãy, phụ sự kỳ vọng của cha anh đã ủy thác.
Đã hai năm trôi qua rồi, mà Bá Thưởng Tái Dương vẫn bị giam lỏng trong quân doanh, không được lên tiền tuyến. Không lập được công trạng. nhưng lại được phong cho là Thường Thắng Bá, kiêm giữ chức hiệu úy cảnh vệ cho Bá Thưởng nguyên soái.
Cái danh vọng không tốn sức mà có được thì chẳng có gì là cao sang hiển hách, ngược lại đã trở thành vết nhơ không thể gột rửa của Bá Thưởng Tái Dương. Thậm chí gãcòn không muốn nói tới dòng họ của chính mình. Cho nên khi Tần Lôi hỏi chuyện đó, thì liền khiến cho gã bực bội trong lòng. Tiếp tục hỏi càng khiến cho nhuệ khí của gã mất đi. Cái sự thay đổi tâm lý thất thường này, tất nhiên không thể qua khỏi cặp mắt của Tần Lôi được.
Tần Lôi thấy gã trầm mặc không nói , vỗ vỗ bờ vai của gã , chỉ về phía bờ sông. Nói khẽ:
- Ngươi có bằng lòng đi cùng ta một chút không?
Bá Thưởng Tái Dương gật gật đầu, không nói một lời liền theo sau Tần Lôi.
Ra khỏi doanh trại. Từng nhóm binh sĩ luyện tập đi ngang qua hai người. Nhìn thấy Bá Thưởng hiệu úy, tất cả đều chỉnh tề hành lễ. Ngược lại Bá Thưởng Tái Dương chỉ đáp lễ một cách câu nệ, nói đúng hơn là không đủ tự tin vào chính mình.
Đợi đi được đoạn xa, Tần Lôi đột nhiên hỏi:
- Ngươi có biết tại sao bọn chúng lại hành lễ đối với ngươi không?
Bá Thưởng Tái Dương tỏ vẻ không muốn nói chuyện, miễn cưỡng nói ra:
- Bởi ta mang họ Bá Thưởng.
Tần Lôi gật đầu nói:
- Tối qua khi uống rượu cùng phụ thân ngươi, ông ấy đã nói rất nhiều.
Bá Thưởng Tái Dương gật đầu, tỏ vẻ đã biết chuyện này.
Tần Lôi hướng ánh mắt của mình về phía sông lớn mênh mông, dưới chân là đám đất màu đỏ. Hắn cúi xuống lấy tay nắm đất màu đỏ máu, nói khẽ:
- Giờ ta mới biết, đất ở đây đã nhuộm máu tươi của hơn mười tám vạn tướng sĩ bất khuất kia, chính là những vị trưởng bối anh linh đã bảo vệ cho ngươi.
Nghe Tần Lôi đề cập tới dòng tộc của mình, làm cho sống lưng của Bá Thưởng Tái Dương lạnh toát lên, hơi thở trở nên dồn dập.
Tần Lôi lại hướng ánh mắt về phía sông lớn mênh mông, chậm rãi nói:
- Nơi này đã được các anh linh của dòng họ Bá Thưởng phù hộ. Những linh hồn đó muốn ngươi kế thừa sự nghiệp của dòng họ Bá Thưởng, hơn thế nữa cũng muốn ngươi kế tục nối tiếp ánh hào quang cho dòng họ Bá Thưởng. Có phải điều đó đã trở thành gánh nặng khiến cho ngươi cảm giác rất khó thở, mâu thuẫn triền miên.
- Có phải ngươi luôn cảm thấy mình chỉ là cái bóng núp sau cha anh mình, có phải trong lòng luôn nghĩ rằng suốt đời này không thể thoát ra khỏi cái quan niệm đó?
Bá Thưởng Tái Dương như cảm thấy mình đứng trước mặt Tần Lôi hắn chẳng còn có bí mật nào cả, mỗi một câu đều như soi tỏ tâm gan. Rốt cuộc, cái vẻ mặt ngụy trang của gã đã bị lột bỏ, sự kiên định của gã đã bị đánh nát, căn nguyên nguồn bệnh sau bao nhiêu năm dằn vặt gã đã bị Tần Lôi đưa ra ánh sáng.
Nước mắt không thể kìm nổi cứ ào tuôn, vị thống soái hiệu úy trẻ tuổi đã được một lần thổ lộ hết tâm gan của chính mình, Tần Lôi đứng lẳng lặng một bên lắng nghe, đợi đến khi Bái Thưởng hiệu úy ngẩng đầu lên, khàn giọng hỏi:
- Xin Vương gia hãy chỉ dạy bảo cho ta, phải làm như thế nào?
Tần Lôi cười ha ha, làm kinh động đến đám ngỗng trời xung quanh, rồi chỉ vào con sóng mãnh liệt trên mặt sông, cất cao giọng nói:
- Hãy xem đây giống như bức tranh non nước, trời cao rộng lớn,nhâm quân rong ruổi. Bậc cha chú rồi ắt sẽ cũng già đi, tương lai sẽ thuộc về những người trẻ tuổi chúng ta.
Nói xong hắn giơ tay phải lên nói:
- Đến lúc đó, trời đất này sẽ nằm trong tay chúng ta, ý chí của chúng ta chính là ý chí của đất nước; tương lai của chúng ta chính là tương lai của đất nước này.
Bá Thưởng Tái Dương cảm thấy trong lồng ngực mình dường như có ngọn lửa đang âm ỉ muốn đốt cháy đi những muộn phiền, chỉ muốn cho nó tràn ra bên ngoài.
Tần Lôi xoay người lại, bình tĩnh nhìn Bá Thưởng Tái Dương, nói một cách chậm rãi:
- Lúc mà cần ngươi tiếp nhận lấy bảo kiếm, ngươi có dám nói: bản thân mình đã chuẩn bị sẵn sàng rồi hay không?
Giống như một tiếng sét giáng vào nội tâm của Bá Thưởng Tái Dương, xóa tan nỗi u ám trong lòng hắn. Trên con đường đi tới tương lai, lần đầu tiên hiện ra một cách rõ ràng trước mặt gã. Bá Thưởng Tái Dương rút thanh bảo kiếm bên hông ra, cắm xuống đất, quỳ xuống. Trầm giọng nói:
- Tạ ơn điện hạ đã chỉ cho ta thấy sai lầm. Tái Dương nguyện đi theo ngài, để thực hiện ý nguyện của điện hạ, để có thể kéo dài ánh hào quang của gia tộc mình.
Tần Lôi nghe xong, sắc mặt sầm xuống, thầm nghĩ: “Hỏng rồi hỏng rồi, đi quá xa rồi.” Đối với người trẻ tuổi có thể dung ý chí để cổ vũ tình thần, chính vì thế mà Tần Lôi mới nói những lời lẽ như vậy. Hy vọng sẽ giúp cho gã thoát khỏi sự thống khổ, cũng là giúp cho lão đại nguyên soái một chuyện tốt, để sau này khi đối đầu với phủ Thái úy còn có được sự trung lập cần thiết.
Hiện tại xem ra, hiệu quả của cách vừa rồi đã có chút…vượt qua giới hạn mong muốn. Làm cho nhiệt huyếtcủa tên tiểu tử này sôi trào, lại còn có ý nghĩ sẽ đi theo phò trợ Tần Lôi. Trong lòng Tần Lôi thầm cười khổ “Lão đây muốn tên tiểu tử ngươi làm gì?” Hắn liền trầm ngâm nói:
- Ha ha…ta rất vui khi ngươi lại có thể nghĩ được như vậy. Nhưng nhà ngươi lại là tướng lĩnh của Trấn Nam quân, không phải muốn đi đâu là có thể đi được.
Bá Thưởng Tái Dương lại không thèm để ý tới điều đó, quỳ xuống bên cạnh nói:
- Chỉ cần Vương gia gật đầu. Mạt tướng sẽ tự ra đi.
Hãy nói đi. Vương gia thoải mái nói đi.
Tần Lôi thầm nghĩ. “Tương lai phía trước của ta còn đầy rẫy những hiểm nguy đang rình rập. Những thứ khác không cần nói, cảnh chém giết sớm muộn sẽ xảy ra đối với bản thân. Điều đó lão nguyên soái cũng đã biết. Ông ấy không đời nào để cho độc đinh của dòng tộc đặt vào vị trí nguy hiểm như vậy được, ông ấy muốn ôm cháu của đứa con trai độc tôn của mình. Nếu như ta không đồng ý, thì những lời nói vừa rồi cũng bằng không. Không bằng hãy làm một việc tốt, để cho tên tiểu tử này nhớ tới mình là được rồi.”
Hạ quyết tâm, Tần Loi liền trang trọng gật đầu, trầm giọng nói:
- Nếu như phụ thân ngươi đồng y. Ta sẽ thu ngươi làm hổ tướng. Hãy đứng dậy đi.
Bá Thưởng Tái Dương đứng dậy hưng phấn:
- Thật tốt quá, ta nhất định có thể thuyết phục được cha ta.
Đột nhiên nhớ mục đích đến tìm Tần Lôi, y vỗ mạnh lên đầu một cái nói:
- Thôi chết, xem đầu óc ta lẫn mất rồi, suýt nữa thì làm hỏng chuyện lớn. Cha ta mời Vương gia tới tham quan phòng tuyến ven sông, chắc là phụ thân ta đang nóng ruột lắm rồi. Chúng ta đi nhanh thôi, điện hạ.
Tần Lôi cười khổ nói:
- Mau mau dẫn đường.
Đợi đến khi đến đại doanh bên sông, lão đại nguyên soái không còn dấu vết gì của việc say rượu tối hôm qua. Cũng không còn thấy bất kỳ dấu hiệu nào của sự buồn rầu, chỉ cười mời Tần Lôi lên chiến xa. Hai người không hề đề cập đến chuyện đêm hôm qua.
Chiến xa chạy nhanh về phía một công trình xây dựa ngọn núi bên cạnh dòng sông, có mấy tên tướng lĩnh sớm đã đứng đó đợi, trong đó có một tên râu ria quăn xoắn Tái Hữu Đức. Lão nguyên soái nói với một tên tướng lĩnh trung niên gầy gò:
- Sở Phá. Ngươi lên xe, chút nữa giảng giải cho Vương gia hiểu về tình hình cụ thể của thủy quân chúng ta.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất