Quyền Bính

Chương 149.1: Thái độ của Bá Thưởng Biệt Ly

Chương 149.1: Thái độ của Bá Thưởng Biệt Ly
Sở tướng quân nắm tay tuân mệnh, liền nhảy lên chiến xa, đám tướng lĩnh còn lại cưỡi ngựa đi theo. Chiến xa chậm rãi tiến về phía cổng thành. Sở Phá liền bắt đầu giải thích:
- Thành Giang Bắc của chúng ta được xây bằng đá xanh, thành cao ba trượng, diện tích 800 mẫu, được đại soái chỉ định xây dựng trên nền móng đã bị đốt của tường thành cũ. Đây là nơi đóng quân của thủy binh, nơi thao trường luyện tập của binh sĩ…
Tần Lôi quan sát một cách kỹ càng cái Thủy trại, chỉ nhận thấy rằng phía Nam hẹp phía Bắc rộng, địa hình hiểm trở. Cửa của Thủy trại, đê chắn sóng, tường thành, vọng gác, vọng phóng tiễn, tất cả tạo thành một vòng tròn, giống như đại hán đang duỗi hai tay ra ôm lấy căn cứ Thủy quân ở giữa.
Toàn bộ Thủy thành, ngoại trừ phần bờ, thì giống như một quân cảng rộng lớn, có thể thả neo được hàng trăm đội thuyền lớn nhỏ. Sở Phá giảng giải từng loại chiến hạm cho Tần Lôi, trong đám đó loại chiến thuyền lớn nhất là chiến thuyền chủ lực có năm tầng “Lâu thuyền”; có hình thế vững chắc kiên cố, lại cũng là loại chiến thuyền có thể công kích “chiến”; những loại thuyền cỡ nhỏ hơn có tính năng tấn công tiên phong “Mở đường”; loại chiến thuyền nhỏ hơn nữa nhưng lại có tốc độ di chuyển rất nhanh đó là “xích mã”; ngoài ra còn có loại chiến thuyền vừa có thể chở được ít binh lính như “thuyền trinh sát”. Tất cả tạo thành một hệ thống thủy quân hoàn chỉnh.
Tần Lôi hơi tò mò hỏi:
- Nhiều thuyền thả neo ở đây như vậy, làm thế nào có thể phòng bị được khi bị quân địch đánh úp bất ngờ?
Sở Phá trầm giọng nói:
- Thủy trại của chúng ta được xây dựng ở giữa hai dãy núi, dựa vào bè gỗ được gắn với nhau bằng móc xích để phong tỏa mặt sông. Hơn thế nữa dưới nước lại được bảo vệ bằng lớp cọc bọc sắt nhọn hoắt ở đầu, thì có thể phòng bị được đám Quỷ nước của nước Sở.
Tần Lôi cau mày nói:
- Thứ cho ta mạo muội hỏi một câu, vì sao thủy quân của Đại Tần ta lại như giữ thế thủ, đã thấy các tướng lĩnh kỷ luật nghiêm minh, lại có sự luyện tập, về binh lực chắc không thua kém gì so với Sở quân.
Sở Phá quan sát lão nguyên soái, nhìn thấy Bá Thưởng nguyên soái vuốt râu gật đầu, lúc này giải thích để Tần Lôi cởi bỏ sự hoài nghi trong lòng:
- Nguyên nhân chính là do vùng thượng lưu Ba Thục đã bị quân Sở chiếm đóng, do đó chúng ta đã không thể chiếm được thế thuận lợi.
Tần Lôi cũng không tỏ vẻ giả bộ, nói một cách thản nhiên:
- Ta không hiểu cho lắm về thủy quân, xin tướng quân giải thích thêm.
Sở Phá nhận thấy Tần Lôi không giống như các vị Vương gia khác không hiểu cũng cố tỏ ra mình hiểu biết, cung kính nói:
- Điện hạ sống ở phương Bắc, không am hiểu về thủy chiến là chuyện không có gì là lạ. Thật ra nguyên nhân chủ yếu là do thuyền dựa vào sức gió để di chuyển, căn cứ ở thượng du hạ du vốn đã là chuyện không công bằng. Đối với thượng du chỉ cần xuôi theo dòng nước, giương buồm lên là thuyền chạy, rất thuận tiện mau lẹ; Trong thủy chiến ngoại trừ bắn đá, phóng lao, cho thuyền đâm trực diện, tiếp mạn thuyền rồi xông lên giao chiến, thì việc những chiến thuyền chiếm giữ ở thượng du sẽ nắm được ưu thế nhiều hơn, thắng nhiều hơn là thua.
Sợ Tần Lôi không tin, y liền đưa ra hai ví dụ:
- Năm đó khi hủy diệt nước Ngô, Tùy diệt Trần, đều là chiếm thượng nguồn trước, sau đó xuôi theo dòng nước, và chiến thuật đó vẫn đã rất hiệu quả tới nay. Cha con Tào Tháo hai lần vượt sông Hoài Nam, đều trắng tay rút lui.
Tần Lôi đã có vẻ hiểu ra được sự việc, khẽ nói:
- Chính là việc chiếm cứ “địa thế thuận lợi” Nam Sở có ưu thế. Không phá được điểm này, thì rất khó có thể công phá được vùng sông lớn mênh mông này. Thật vậy sao?
Sở Phá gật đầu nói:
- Điện hạ anh minh. Nếu không phải năm đó thừa dịp quân Nam Sở đại bại, giúp chúng ta giành lại quân cảng Giang Bắc này, chiếm được cứ điểm hiểm yếu, thì cái con sông lớn này đã biến thành sông đào bảo vệ thành của nước Sở.
Lúc này lão nguyên soái cười ha ha nói:
- Người nước Nam chẳng qua lợi dụng được thủy thế, ta không phải không có cách để phá điểm này.
Tần Lôi nghe vậy mừng lớn nói:
- Lão nguyên soái mau nói ra đi, trong lòng ta đang ngứa ngáy lắm rồi.
Lão nguyên soái cười thần bí nói:
- Ta có loại bảo thuyền, gọi tắt là “thuyền ca nô” chính là cách dùng mái chèo luân phiên thay thế nhau chèo, lên xuống mặt nước tốc độ như một. Có thể triệt tiêu được hoàn cảnh xấu.
Tần Lôi hoàn toàn bị lôi vào câu chuyện, vội vàng nói:
- Có thể cho Bổn vương tham quan được không?
Sợ lão nguyên soái không đồng ý, hắn còn nói thêm:
- Bổn vương thề sẽ không nói điều này cho bất cứ ai biết.
Bá Thưởng Biệt Ly vuốt nhẹ râu cười nói:
- Không phải là lão thần không muốn cho Điện hạ chiêm ngưỡng, mà thực sự là thuyền này không có ở đây.
Lão cũng không hề có ý trêu đùa Tần Lôi, thậm chí còn nói rất thành khẩn:
- Thứ nhất, số lượng thuyền này vẫn chưa đủ, còn đang tiếp tục được đóng thêm, thứ hai, trước khi khai chiến, những chiến thuyền này có tính chất tuyệt mật. Lão phu chắc chắn không dám mạo hiểm đưa chiến thuyền này ra sông lớn ngay.
Tâm niệm của Tần Lôi thay đổi rất nhanh, cười nói:
- Chắc chắn là đang ở trong một cái hồ lớn nào đó ven bờ rồi.
Lão nguyên soái cũng cười nói:
- Không dám dấu diếm Điện hạ, đúng là như vậy.
Không biết tại sao, một cái bóng màu trắng vội vụt lên trong đầu, Tần Lôi thất thanh nói:
- Không phải là hồ Tương Dương đó chứ.
Bá Thưởng Biệt Ly kinh ngạc nói:
- Tại sao lại nói như vậy?
Tần Lôi trầm giọng nói:
- Ta ở kinh thành đã lùng bắt một tên thủ lĩnh gián điệp của Nam Sở, khi đến nơi này thì bị mất tăm tích.
Bá Thưởng Biệt Ly như hơi loạng choạng, rồi đứng vững lại, gượng cười nói:
- Không cần phải vội, ở đó ta có hơn 5000 thủy binh đóng quân, phòng bị nghiêm ngặt, không thể nào xảy ra vấn đề gì được.
Nói là như vậy, nhưng lão cũng không dám coi thừng lập tức truyền lệnh đi:
- Phát lệnh cho tướng quân trấn thủ Tương Dương, để đề phòng mức cao nhất.
Lão rút bên hông phải ra một tấm lệnh bài hình cá, trầm giọng dặn dò:
- Xa Quốc dẫn hai doanh thủy quân hỏa tốc về phía Bắc, bao vậy chặt lấy hồ Tương Dương cho đến khi Vương gia bắt được tên gián điệp Nam Sở mới thôi.
Sau khi đã dặn dò xong mọi chuyện, lão nguyên soái cũng chẳng còn hứng thú đi chơi, liền lệnh cho các tướng lĩnh thao luyện, và đưa Tần Lôi quay về.
Trên đường đi cả hai người đều hơi trầm mặc. Đợi tới khi về trong lều trại, binh sĩ đã lùi ra, lão nguyên soái mới mở lời:
- Vương gia có biết tại sao lại sắp xếp nửa ngày đi thị sát?
Tiền Lôi nhắm mắt lại nói:
- Bạc.
Bá Thưởng nguyên soái gật đầu nói:
- Vương gia anh minh, tài trí quả thực rất khác người. Không sai, chính là bạc. Lão phu cần một lượng bạc lớn để có thể chế tạo đóng mới thêm thuyền chiến nhằm khắc chế hạm đội quá mạnh của quân Sở.
Tần Lôi nói khẽ:
- Ngài cũng biết mục đích của ta tới đây rồi đó, ta cũng biết cách nghĩ của ngài. Thế nhưng…
Hắn mở mắt ra nói:
- Cái thời dùng biện pháp vơ vét của cải đã qua lâu rồi. Triều đình đã quyết tâm xóa bỏ phương thức đó.
Bá Thưởng nguyên soái vuốt râu, vuốt cằm nói:
- Đúng vậy, tiếp tục như vậy, lão phu chỉ còn cách cởi giáp về làm tá điền, về nhà chờ ôm cháu thôi.
Thậm chí lão còn châm chọc:
- Nếu là như vậy, lão phu sẽ vận động sớm hơn một chút, để cho những miếng mỡ mà Thái úy đại nhân cho ta bớt đi.
Tần Lôi tức giận nói:
- Ngươi, ngươi không cảm thấy xấu hổ hay sao? Đi theo ta mà lúc thì khóc lóc lúc thì gây chuyện, sau đó lại còn kéo ta đi thăm quân cảng. Lẽ nào ngươi nghĩ ta lại rảnh rỗi, muốn diễn kịch cho ta xem sao?
Thiếu chút nữa là lão già này đã nhổ chòm râu đi, nhe răng nói:
- Bàn về điều kiện nhá, đương nhiên là ta đã đưa ra một cái giá cao ngất ngưởng, điện hạ lại trả một cái giá quá rẻ. Nếu không làm cho sự việc này trở nên nghiêm trọng, thì sao có thể bán với cái giá tốt được.
Tần Lôi khinh miệt nói:
- Chỉ dựa vào ngươi một lão già với bộ xương lom khom kia, thì đáng giá bao nhiêu.
Vừa nói vừa giơ năm đầu ngón tay ra.
Bá Thưởng nguyên soái lắc đầu nói:
- Không được, con số này thủ thành thì quá đủ, nhưng tấn công thì không đủ.
Vừa nói, lão giơ bảy đầu ngón tay ra, nói:
- Phải thêm hơn hai mươi vạn lượng bạc nữa, thiếu một số, thì ta sẽ bỏ lại cho ngài đống hỗn loạn này, hồi đô để bế cháu.
Tần Lôi trầm ngâm nói:
- Bảy mươi vạn lạng bạc cũng không có gì là nhiều. Nếu như nguyên soái có thể đồng ý với ta thêm một điều kiện nữa, ta sẽ chuyển cho ngài một trăm vạn lượng bạc, mà còn là mỗi năm.
Lão nguyên soái cười híp mắt nói:
- Xem ra điện hạ có toan tính không hề nhỏ chút nào.
Tần Lôi trầm giọng nói:
- Giúp ta quét sạch phía Nam con sông.
Lão nguyên soái nghẹn ngào cười nói:
- Điện hạ đang nói đùa hay sao? Hẳn là những con rận trên người ngài chắc cũng không nhiều lắm?
Tần Lôi cười ha ha nói:
- Nếu không phải như thế, thì ta mỗi năm lấy đâu ra một trăm ngàn lượng bạc để cung cấp cho ngươi?
Hắn xua hai tay lên, nói một cách lưu manh:
- Ngài có thể đi dò hỏi xem, Vương gia ta đang nợ ở ngoài hơn ba trăm ngàn lượng bạc đây này.
Bá Thưởng Biệt Ly tỏ ra buồn bực nói:
- Hóa ra Vương gia có quá nhiều rận mà không bị cắn, nợ nhiều rồi mà không phải lo lắng.
Tần Lôi lắc đầu nói:
- Những người có tuổi như ngươi không thể hiểu được, người ta gọi đó là thiếu nợ để kinh doanh.
Bá Thưởng Biệt Ly nhịn không được phá lên cười:
- Qủa là không thể hiểu nổi. Nếu lão phu có khoản nợ lớn như vậy thì sớm đã nhảy xuống sông để quyên sinh rồi.
Nói rồi nghiệm giọng lại:
- Vương gia, hãy đưa ra một con số cụ thể đi.
Tần Lôi thả lỏng lòng, cảm kích nói:
- Cảm ơn nguyên soái đã tín nhiệm.
Bá Thưởng nguyên soái giơ tay ra ngăn cản nói:
- Chúng ta bình đẳng trong buôn bán, không phân biệt già trẻ. Không ai phải đa tạ ai cả.
Nói rồi, lão lấy giấy bút ra, viết thành hai bản, rồi điểm chỉ lên đó. Ước định sau khi bình loạn, Tần Lôi lập tức phải đưa cho Trấn Nam quân ba mươi vạn lượng bạc. Sau khi khống chế được phía nam con sông một tháng. Sẽ giao nốt bảy mươi vạn lượng bạc còn lại. Sau này chia hai lần mỗi năm và giao trước cuối tháng hai tháng tám, mỗi lần Tần Lôi phải giao năm mươi vạn lượng bạc. Nếu như chậm trễ, sẽ tính lãi theo tháng, cũng có nghĩa là, kể từ giờ phút này, đến khi phá tan quân Sở, thì mỗi năm Tần Lôi phải chu cấp cho Trấn Nam quân một trăm vạn lượng bạc.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất