Quyền Bính

Chương 151.1: Máu chảy hồ Tương Dương

Chương 151.1: Máu chảy hồ Tương Dương
Xa Quốc rất hài lòng, không ngừng khen ngợi Sở Lạc, Sở lạc tự nhiên cao hứng. Hai người lại bày bố phòng thủ một phen, cảm thấy cho dù là ngàn vạn tinh binh hay là một con chuột cũng không thể chui vào. Lúc này mới yên lòng thiết yến linh đình.
Hai ngày vô sự, đến đêm mùng sáu, hai người đang uống rượu, liền nghe thám báo báo cáo, phía nam hồ giống như có hội họp gì đó.
Xa Quốc cảm thấy khó hiểu hỏi:
- Lão ca, bên hồ không phải là cấm địa hay sao? Như thế nào lại hội họp hát hò à?
Sở Lạc cũng buồn bực nói:
- Mặc dù hai năm nay cũng hơi nới lỏng, cũng có người vụng trộm xuống nước đánh cá. Nhưng gióng trống khua chiêng thế này đúng là lần đầu.
Y quay đầu nói với thám báo:
- Tiếp tục dò xét, nếu không có chuyện gì thì đuổi đi.
Thám báo lĩnh mệnh đi, hai người lại uống rượu. Xa Quốc tích cực kết giao, vốn hai người không hợp nhau lắm, trở thành bạn rượu. Cả hai lại đều là sâu rượu, thoáng cái tìm được đối thủ nên vô cùng vui vẻ. Cứ xong công việc hàng ngày là tụ tập uống thả cửa.
Lại nói, tửu lượng Sở tướng quân có phần kém Xa tướng quân một chút, mỗi lần uống là đều gục, toàn là Xa tướng quân đưa hắn về phòng. Cũng may chênh lệch không lớn, không ảnh hưởng tới hứng thú của hai người.
Qua nửa canh giờ, trời đã tối đen, thám báo kia trở lại bẩm báo:
- Bên kia là Di Lặc giáo tổ chức sinh nhật Phật mẫu, tụ tập ba bốn vạn người. Có có dân chúng từ bốn phương tám hướng còn đi về đó.
Sở Lạc nghe vậy thì đứng ngồi không yên, trầm giọng nói với Xa Quốc:
- Việc này có chút quái, ta phải đi xem.
Xa Quốc vuốt cằm nói:
- Đúng vậy, trong thời điểm như thế này cẩn thận thì tốt hơn, nơi này có huynh đệ trông coi, không cần lo lắng.
Sở Lạc đứng dậy chắp tay nói:
- Vậy xin nhờ ca ca.
Nói xong liền tới hậu đường mặc giáp trụ.
Chờ khi hắn võ trang đầy đù xuất hiện ở bờ sông, mấy ngàn binh sĩ đã xếp thành hàng trên mười chiếc thuyền “ tiên đăng”.
Sở Lạc cũng không lên thuyền đó mà đi đến tàu chỉ huy. Mấy chiếc “ Xích Mã “ dưới được hộ vệ nhanh chóng rời quân cảng.
Quân thuyền thẳng tiến. Dưới ánh trăng non chiếu sáng mặt hồ, Sở lạc đứng ở đầu thuyền có thể thấy ánh lửa mơ hồ ở phía nam. Gió mang theo tiếng người huyên náo, hắn liền mệnh lệnh đổi lấy thuyền nhẹ, lặng lẽ tới gần.
Tiếng vang ngày càng rõ rang, Sở Lạc ở đầu thuyền nghe rõ mấy vạn người niệm “ Thích Già đang suy, Di Lặc hưng thịnh! Cực Lạc tịnh thổ, đang ở nơi đây”.
Một lát sau, có một nam tử mặc quần áo quái dị đứng lên đài. Hô lớn:
- Cung nghênh thái tử.
Đám người rối loạn, sau đó là tiếng khóc, tiếng dập đầu liên tục. Sở Lạc hơi khó hiểu hỏi phó tướng bên cạnh:
- Những người này làm sao vậy?
Phó tướng cũng không chắc chắn nói:
- Chắc là kích động!
Đnag nói chuyện, mấy vạn người đã quỳ xuống, đầu cúi sát đất, lặng ngắt như tờ. Hai người vội vàng tập trung quan sát.
Chỉ thấy một đám cầm pháp trượng, bảo kiếm, búa các loại vũ khí, khiêng một chiếc kiệu nhỏ từ xa mà đến, chốc lát liền tới đài.Đám người kia cung kính đặt kiệu ở giữa đài, rồi đứng quanh bảo vệ.
Một người trung niên mặc kim quang long lánh quỳ bên kiệu như thấp giọng trò truyện cùng người trong kiệu. Nói một hồi, y liền đứng dậy cao giọng nói:
- Long Hoa thái tử điện hạ có chỉ…
Mọi ngươi dưới đài nín thở chờ pháp chỉ của phật tử.
-Hôm nay sinh nhật Phật mẫu điện hạ đại thánh đại năng, từ bi muôn dạng. Thái tử điện hạ vì dân bôn ba, việc quấn người, không quay về ngày khánh sinh của phật mẫu, áy náy vô cùng. Cho nên ngài ở tại hồ Tương Dương này, triệu tập tín đồ đệ tử, hướng phật mẫu điện hạ, chúc thọ….”
Mọi người trên đài dưới đài đều hướng phía nam hô “ chúc thọ”
"Sống lâu muôn tuổi . . ."
"Sống lâu muôn tuổi . . ."
Sở tướng quân đang nghe lén bị chọc giận, cuộc đời này hắn không chịu được khi nhìn thấy người ta quỳ về phía nam. Y nổi trận lôi đình nói:
- Đi….
Thuyền nhỏ nhẹ nhàng lượn trên mặt hồ, biến mất trong bóng đêm, chỉ để lại rung động trên mặt nước.
Một lát sau, mặt hồ đã yên lặng lại nhộn nhạo, ngày càng kịch liệt, cuối cùng ròa một tiếng, mấy cái đầu người thò ra khỏi mặt nước, thì ra dưới nước nó người.
Mấy người kia nổi lên mặt nước, miệng hớp vài hớp không khí mới. Lại nhìn mặt bọn hắn đều dùng nước thuốc thoa lên, căn bản không nhìn ra mặt thật, Đợi một lúc, mấy người bơi về bờ hồ. Tiến vào đám cỏ lau mới mở miệng nói chuyện.
Một người mặc áo da cá mập thấp giọng nói:
- Thật nguy hiểm, sao lại đụng phải thuyền thủy quân?
Một người đàn ông gầy gò nói:
- Cử hành lớn như vậy, tự nhiên nhiều người xem náo nhiệt.
Một người còn muốn nói xen vào, một người chính giữa, bộ dáng như thủ lĩnh nói:
- Đừng lên tiếng.
Mấy người liền im lặng. Đợi bọn họ yên tĩnh, người nọ thấp giọng nói:
- Điện hạ đích thân tới, nếu chúng ta còn không cứu được Chu đại nhân, thì cứ chờ bị chuyển đến nông trường cả đời đi.
Đây chính là tiếng của Trầm Băng – đứng đầu tình báo phủ long quận vương.
Nghe hắn nói thế, mấy người đều nghiêm chỉnh lại, người nói chuyện đầu tiên kia thấp giọng nói:
- Nghe động tĩnh vừa rồi, không phải là cỗ kiệu kia sao?
Trầm Băng lắc đầu, nói khẽ:
- Trước khi đối mặt, không ai biết chính xác chuyện gì sẽ xảy ra.
Bọn hắn một đường theo Tần Lôi lên phía Bắc, chiều nay mới tới bờ hồ, căn bản không kịp tìm hiểu tình huống. Sau khi bố trí sơ qua, liền lặn xuống hồ Tương Dương chờ cơ hội.
Xuôi theo đường đi của bọn họ, một con thuyền lớn sơn đen, lẳng lặng tuần tra trong bong đêm. Nếu không phải phát ra tiếng nước, một chút ánh đèn hơi hắt ra, con thuyền này sẽ như hòa làm một với màn đêm.
Theo ánh đèn, có thể thấy một đám hắc y vệ, mang theo một hộp đựng thức ăn tiến vào buồng nhỏ trên tàu. Đợi đến khi rèm buông xuống, một chút ánh sáng cũng không thấy nữa.
Hắc Y Vệ đặt hộp xuống, lấy ra thịt bò thịt dê, đậu hũ … các lọai thức ăn không cần đun nóng, bắc bếp lên, đảo qua một chút. Sau đó y mới cung kính với một thanh niên cũng mặc áo đen:
- Vương gia! Kính mời điện hạ dùng một ít đi.
Thanh niên này chính là Tần Lôi, hắn gật đầu nhưng không đụng đũa Chỉ quay sang nói với bọn Thạch Cảm:
- Ngươi nói bọn hắn đã vào vị trí của mình chưa?
Thạch Cảm thầm nghĩ, ta không rời ngài một tấc, ngài không biết ta làm sao biết được. Nhưng y cũng không dám nói thẳng mà chỉ nói khẽ:
- Chắc không có vấn đề.
Lúc này vệ sĩ bên ngoài vào bẩm báo:
- Các giáo đồ bắt đầu du hành dọc bờ sông.
Tần Lôi nghe xong, chậm rãi nhai một mảnh thịt bò:
- Xem ra cô đoán không sai, những kẻ này toan tính không nhỏ a.
Thạch Cảm hơi không tin nói:
- Ngài nói là bọn họ nhằm vào thủy quân hồ Tương Dương? Đây không phải là lấy trứng chọi đá hay sao?
Tần Lôi uống một hớp rượu, thoải mái híp mắt nói:
- Chính là như vậy. Nhưng lấy trứng chọi đá còn có thể nghe thấy tiếng vang. Không phải sao?
Hắn không tin một đám người đến đây là vì phật mẫu khánh sinh, tất nhiên là có mưu đồ.
Thạch Cảm không nghi ngờ phán đoán của Tần Lôi, lo lắng:
- Có cần báo cho thủy quân hồ Tương Dương?
Tần Lôi lắc đầu, chăm chú ăn bữa tối, hắn thật sự có chút đói bụng.
Tần Lôi tin tưởng Bá Thưởng nguyên soái nhất định có bố trí, một người có thể đứng cùng với thái úy, thậm chí khiêu chiến thống soái hoàng gia. Suy nghĩ của lão hiện tại mình không thể với tới.
Cho nên, lo tốt cho mình là được rồi.
Đang ăn, vệ sĩ báo lại, phát hiện bọn người Chu Quý bị trói gô, lẫn lộn trong đội ngũ, sẽ hành hình lúc du hành cao triều nhất để trợ hứng.
Tần Lôi nghe xong, cười nói:
- Đây cũng là thể nghiệm khó có.
Thấy sắc mặt đám thị vệ ngơ ngác hắn mới pha trò:
- Để cho bọn họ chuẩn bị đầy đủ một chút, như vậy tỉ lệ sống của Chu Quý sẽ cao hơn.
Đội ngũ du hành đốt đuốc, vây quanh kiệu nhỏ, ca hát gào thét, vô cùng hưng phấn mà đi dọc bờ hồ, nhìn xa giống như môt còn rồng lửa đang đi quanh hồ Tương Dương.
Không phải ai cũng hưng phấn, ít nhất là khi bị trói. Bọn Chu Quý có thể nói là không hưng phấn.
Chu Quý đang thể nghiệm cảm giác khó quên nhất của cuộc đời, bị một đám dân đen lôi đi. Gã nhìn bầu trời đêm , không khỏi có chút ai oán. Chỉ sợ đây là lần cuối cùng nhìn bầu trời đêm của mình, ông trời tại sao không vẽ sao ra nhiều một chút…
Y chưa từng nghĩ tới mình sẽ đụng phải đám truy binh lại đần như vậy, bản thân y đã hô :
- Trình đại nhân, ngươi nấp cho kĩ, ta đánh lừa truy binh.
Như vậy chẳng phải là nói cho chúng biết chỗ đó còn người ẩn nấp sao? Ai biết được bọn này bỏ dễ chọn khó, tự nhiên không để ý tới Trình Tư Viễn dưới đống củi, đuổi y qua tám con phố. Nếu mình không đau chân, lũ đần này coi như công toi. Nếu hắn biết Trình Tư Viễn đưa cứu binh đến, trong mội tâm có lẽ ít bực tức hơn chút ít.
Đang nghĩngợi lung tung, đội ngũ tự dưng dừng lại. Y cũng bị ném xuống đất. Chẳng để ý tới đau đớn trên người, Chu Quý thầm than: “đã xong, bọn chúng định bắt đầu rồi.” Đợi cả buổi cũng không có ai để ý đến hắn, ngược lại vô số đôi chân lướt qua bên cạnh. Chu đại nhân ngã chổng vó không khỏi bị đạp mấy đạp, đau đến nỗi mặt hắn vặn vẹo. Nếu không phải trong miệng bị nhét vải, hắn đã kêu như heo rồi.
Vì để vui vẻ khi hành hình, hắn bị cho uống nước thuốc đặc chế, dù đau đớn thế nào cũng không ngất được. Chu đại nhân đáng thương bị đạp liên tục. Cho dù uống thuốc, đầu óc cũng bất tỉnh.
Ngay lúc hắn đang khám phá hồng trần, đột nhiên phát hiện đầu cùng chân của mình bị người ta nhấc lên, nhanh chóng chạy về phía sau. Cho dù toàn thân hắn vẫn đau nhức, nhưng vẫn muốn nói: “ Huynh đệ, lỏng tay, ngươi kẹp ta không thở được rồi.”
Nhưng đám vệ sĩ đang chạy như điên, hiển nhiên quên gỡ mảnh vải bịt trong miệng hắn.
Có người chú ý tới màn này, định tiến lên ngăn cản, vừa quay người chỉthấy sau lưng mát lạnh, lảo đảo ngã xuống, máu tươi tuôn ra. Cảnh tượng như vậy xuất hiện liên tiếp xung quanh bọn Chu Quý, đám hắc y nhân đánh lén xong liền vây xung quanh, bảo vệ yđi ra ngoài.
Việc nhỏ này không hề ngăn cản người của Di Lặc giáo chạy về phía trước, bởi vì xung đột đã đến hồi gay cấn.
Các tín đồ muốn du hành được một vòng thì phải đi qua khu vực phòng thủ của thủy quân hồ Tương Dương. Sở thống lĩnh sẽ không đồng ý, chưa nói tính tính tình hắn vô cùng ác liệt, lúc này ra lệnh đuổi.
Binh sĩ võ trang đầy đủ tiến lên, đao thương sáng loáng, từng bước áp sát. Trong ấn tượng của bọn hắn, đám dân đen kia sẽ lùi từng bước rồi chạy trối chết…

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất