Quyền Bính

Chương 152: Di Lặc giáo phản

Chương 152: Di Lặc giáo phản
Ai ngờ Di Lặc giáo đồ căn bản không thể phỏng đoán theo lẽ thường. Đối mặt với lưỡi đao, bọn họ không sợ, ngược lại lại cuổng hỉ hô to:
- Phật tử vạn tuế, luôn vui vẻ cười.
Các loại lời điên cuồng, cùng với tốc độ cũng tăng lên, làm cho các binh sĩ sợ tới mức nhanh chóng lui về phía sau.
Sở Lạc ở trên thuyền thấy cảnh này, tự nhiên nổi trận lôi đình. Tướng quân từ biển máu chui ra, không kiêng kị máu tương của người khác. Y nắm chặt áo choàng, lạnh lùng ra lệnh:
-Bắn tên!
Phó tướng bên người hỏi:
- Có thể làm lớn chuyện hay không?
Sở Lạc vẫnlạnh lùng lặp lại:
- Bắn tên!
Phó tướng không nghi ngờ quyết tâm của tướng quân nữa. Y cầm lấy còi, lấy hơi rồi thổi lên một hồi còi ba dài hai ngắn.
Đám “tiên đăng” lập tức xuất hiện trên mặt hồ, binh sĩ trên thuyền nhao nhao gỡ trường cung, giương cung lắp tên, nhắm ngay Di Lặc giáo đồ đối diện.
Một loạt âm thanh thê lương vang lên, phảng phất như âm thanh đòi mạng.
Ngay sau đó, những mũi tên như vô cùng vô tận bay lên, rơi vào người các Di Lặc giáo đồ.
Trong bóng tối nhìn không nhìn thấy máu tươi, nhưng tiếng tên găm vào thịt cùng với âm thanh thảm thiết vang lên liên miên không dứt. Nhắc nhở mọi người đây là một cuộc giết chóc.
Mũi tên không ngưng bay tới, tách thủy quân Tương Dương cùng Di Lặc giáo đồ một đoạn ba trượng. Nhưng máu tanh không làm cho Di Lặc giáo đồ sợ hãi mà còn kích thích cuồng tính của bọn họ. Họ còn hô lấy một câu “ Luôn luôn vui cười” rồi lao thẳng vào các mũi tên. Nếu như có một đôi mắt nhìn thấy bọn họ sẽ hoảng sợ khi phát hiện, những giáo đồ đó ngã trên mặt đất mà không lộ ra thống khổ hay sợ hãi, thậm chí còn có một sự hạnh phúc cùng giải thoát.
Sống có gì vui, chết có gì buồn…
Cho dù đêm tối giảm mạnh sự kích thích của máu tươi, nhưng mùi máu tươi vẫn như đang nhắc nhở đám cung thủ mình đang làm gì, trong lúc nhất thời chân tay họ chậm một chút. Chính một chút đó, các giáo đồ liền lao tới, sự điên cuồng của bọn hắn sớm làm các binh sĩ sợ vỡ mật, trường thương đâm ra cũng không có lực.
Mà các mũi tên ngừng bay tới làm đám bạo dân tăng thêm khí thế, thậm chí bọn họ còn dùng thân thể kẹp lấy trường thương. Giáo đồ phía sau liền tiến lên đẩy binh sĩ ngã nhào xuống đất.
Binh sĩ dứt khoát ném đi trường thương, chạy về phía doanh trại, thậm chí còn hận cha mẹ sinh ra chỉ có hai chân. Phía sau bọn họ, Di Lặc giáo đồ đuổi theo không bỏ.
Thủ vệ doanh thấy rõ nếu như cho những người này chạy vào, cửa doanh sẽ không kịp đóng. Không kịp mềm long, hắn vung rìu chém đứtmột sợi dây thừng bên cạnh.
Dây thừng đứt , cùng lúc đó, cửa doanh đã mất đi giá đỡ, rơi xuống, chặn đứng các binh sĩ ngoài cửa.
Đám binh sĩ liều mạng đập vào cửa doanh, khóc thét, khần cầu, tức giận mắng mỏ… cũng có người quay người dập đầu, xầu xinDi Lặc giáo tha mạng.
Các giáo đồ điên cuồng la hét “ giết một người là một bồ tát, giết mười người là mười bồ tát” gần như phát điên, căn bản không để ý tới bất kì ai cầu khẩn, ngược lại giống như ác lang cắn xé. Rất nhanh, cửa doanh đã không còn một binh sĩ có thể đứng.
Sắc mặt viên hiệu úy tái nhợt, tức giận mắng:
- Bắn, bắn chết bọn súc sinh này.
Hắn quên mình cũng là đồng lõa.
Ngắn ngủi dừng lại, rồi các mũi tên lại rơi xuống như mưa. Thời điểm này Xa Quốc cũng dẫncung thủ doanh lên tường, dưới hai phe giáp công, uy lực không chỉ là gấp đôi, lập tức quét sạch batrượng quanh doanh trại.
Phái cuối đội ngũ chợt vang lên tiếng pháp loa, giáo dân đang lao lên liền lập tức chạy trở lại. Mấy vạn người liền chuyển hướng, như thủy triều lui trở về.
Cung thủ trên đầu thành, trên chiến hạm cũng ngừng xạ kích, sắc mặt bọn hắn trắng bệch nhìn nhau, không thể phân biệt đây là ác mộng hay là một hồi giết chóc.
Sở Lạc thấy Xa Quốc trên tường, không khỏi khẩn trương, nhưng lúc đó tình thế nghiêm trọng, cũng không quản được. Giờ phút này thấy kẻ địch thối lui, không để ý Xa Quốc mời, hắn nhảy lên một thuyền xích mã, lệnh quân sĩ nhanh chóng trở lại doanh trại.
Mắt thấy đã đến bến tàu, không chờ thuyền dừng hẳn, hắn liền nhảy vọt lên bờ, nhưng vì quán tính quá lớn, hắn lảo đảo vài cái. Hắn cũng không kịp giữ hình tượng, những giáo dân kia, giống như xông vào phủ đệ của mình…
Xuyên qua hai bức tường, cuối cùng đến hậu viện. Thấy của phòng vẫn đóng, trong long hắn thoáng bình tĩnh, lúc này mới bất an đẩy cửa, cửa mở, hắn không khỏi ngây ngốc tại chỗ.
Trong phòng hỗn độn, ván giường cũng bị nhấc lên, chiếc tủ cũng bị hủy hoại.
Tần Lôi đứng ở đầu thuyền, nhìn Di Lặc giáo đồ chạy toán loạn, nói khẽ:
- Phát tín hiệu!
Theo tiếng vang, một đốm sáng màu xanh lam bay lên trời.
Trong đêm đen, một đội kị binh ăn mặc còn đen hơn cả bóng đêm, như hắc báo đang kiếm ăn lẳng lặng chạy rất nhanh.
Đột nhiên một đóa pháo hoa xanh biếc xuất hiện trên trời đêm.
Thủ lĩnh kị binh kéo mặt nạ xuống, khàn giọng:
-Xuất kích!
Hơn ba trăm kị binh trong chốc lát ầm ầm chuyển động. Giống như một con báo đen rình rập đã lâu, nay lao về phía con mồi là chiếc kiệu nhỏ ở giữa loạn dân.
Chạy nước rút, kị binh xếp hành hình mũi khoan đã có đủ xung lực. Trong nháy mắt đã đến đám loạn dân, đám loạn dân vừa tỉnh táo lại, đâu có dũng khí ngăn cản sự tấn công mạnh như vậy. Bọn họ sợ hãi chạy tứ phía, nhưng đêm tối người lại nhiều, có người ngã, một khi bị ngã, sẽ bị vô số người chà đạp, sau đó lại trượt ngã, lại càng nhiều chà đạp…
Trong lúc nhất thời, hắc kỵ binh chưa tới nhưng giáo dân Di Lặc tử thương vô số, kêu rên khắp nơi.
Hắc y vệ đã giành được bờ sông, tâm tình sắt đá.Bọn họ không bị thảm kịch trước mặt dao động, ngược lạicòn lao tới với tốc độ thật nhanh. Dưới dẫn dắt của bọn hắn, hắc y thiết kỵ như là đâm vào đậu hũ. Bất luận Di Lặc giáo đồ nào nếu như bị đụng phải, nếu không bay ra ngoài thì là thành thịt nát tại chỗ.
Kị binh áo đen đi tới đâu không hề gặp được ngăn cản, thậm chỉ sau khi xông vào vài chục trượng tốc độ cũng vẫn không hề thay đổi
Đám quái khách bảo vệ quanh kiệu cũng phát hiện đám sát thần này đang nhào về phía mình. Bọn họ hét to:
- Bảo vệ phật tử! Bảo vệ phật tử!
Nhưng thanh âm này nhanh chóng bị chôn vùi trong đám Di Lặc giáo đang như ong vỡ tổ. Đối với họ bây giờ chỉ có một suy nghĩ– chạy khỏi địa phương quỷ quái này, càng xa càng tốt. Họ đâu còn nghe được gì khác, cho dù có nghe thấy, cũng bị dòng người ngăn trở, không thể đi bảo vệ phật tử điện hạ.
Mắt thấy đối phương càng ngày càng tới gần, người trung niên kim quang lóng lánh kia quát to một tiếng:
- Chạy a!
Rồi dần đầu chạy về phía hồ, đám quái khách cũng bảo hộ kiệu nhỏ đi theo sau.
Kị binh xuyên qua dòng người, thấy cỗ kiệu chạy về phía hồ nước cũng không đuổi theo, ngược lại còn giảm tốc độ. Giống như đàn sói xua đuổi bầy cừu.
Quái khách áo bào vàng dẫn đám người chạy bán sống bán chết. Mắt thấy đã thấy bên hồ, y không khỏi mừng thầm. Trong bụi lau bọn hắn có giấu mấy chiếc thuyền nhỏ, chỉ cần lên thuyền, dựa vào bóng đêm bọn hắn có thể bó trốn mất dạng.
Đột nhiên từ trong bụi lau bay ra hàng loạt tên nhỏ, nhất thời quật ngã bảy tám tên quái khách, thoáng cái làm ngừng bước chân của bọn hắn. Tên mặc kim bào nằm rạp xuống đất, biết mình đã trúng mai phục. Quay mặt nhìn đámkị binh áo đen đã đuổi tới, hắn nghẹn ngào nói:
-Ta đầu hàng, ta đầu hàng!
Thấy lão già kim bào đầu hàng, đám quái khách kia cũng liên tục hô to tha mạng. So với đám giáo dân không sợ chết kia chênh lệch cực lớn.
Thủ lĩnh kị binh khinh bỉ nhìn đám người đang quỳ rạp, như thể nhìn mười mấy con chó ghẻ:
- Tất cả xếp hàng, hai tay để sau ót, từng kẻ bước tới chịu trói.
Đám quái khách ngoan ngoãn nghe theo, từng kẻ một bị trói. Một phút sau, trên bãi cỏ chỉ còn có cỗ kiệu kia.
Trong bụi lau lộ ra tám tay nỏ, mặc áo da cá mập, cầm đầu chính là Trầm Băng. Đám quái khách thấy trong bụi lau chỉ có mấy người như vậy, thầm nghĩ nếu lúc này tiếp tục xông tới … tất cả không khỏi chán nả vô cùng. Thẳng đến khi nhìn thấy nhiều cung thủ nỏ thủ trong bụi lau đi ra, trong nội tâm mới khá hơn một chút.
Trầm Băng cầm một cây trường thương, đẩy rèm kiệu ra. Ngay lập tức sắc mặt hắn tái nhợt, đâm một cái vào vật trong kiệu rồi lập tức quay người đi ra.
Thủ hạ xung quanh nghe được tiếng đất cát vụn thì vô cùng hiếu kỳ, đợi cho Trầm Băng đi xa, liền cùng nhau tiến lên xem cho rõ rang. Chỉ thấy một pho tượng bằng bùn nát vụn ngồi trong kiệu, miệng như cười nhạo tất cả người ngoài kiệu.
Trầm Băng đi đến chỗ thủ lĩnh kị binh, thấp giọng nói vài câu. Thủ lĩnh kỵ binh gật đầu, phân phó thủ hạ dắt qua một con chiến mã. Trầm Băng lên ngựa, chạy về phương bắc. Thủ lĩnh kị binh đánh hiệu, liền có hơn trăm kị binh theo sát Trầm Băng.
Trầm Băng rời đi không lâu,thủ lĩnh kị binh phân phó thủ hạ bắn ra một viên pháo hoa, cũng màu xanh.
Nhìn thấy pháo hoa, Tần Lôi biết hành động thuận lợi chấmdứt, nhưng không bắt được hòa thượng Chí Thiện. Hắn thở dài, quay người trở về buồng nhỏ trên tàu. Hiện tại chỉ có thể trông cậy vào Trình Tư Viễn đi Phiền thành về có thể mang chút gì đó hữu dụng.
Thạch Cảm thấy Tần Lôi không hào hứng, nói khẽ:
- Giờ sửu rồi, Vương gia nên đi nghỉ thôi.
Tần Lôi lắc lắc vò rượu, nghe âm thanh “ lục ục”. Liền dốc ngược vò, vừa vặn đủ một chén. Khẽ nhấp một cái, Tần Lôi buồn bã nói:
-Di Lặc giáo đã đến tình trạng không phản không được. Nếu như không nhanh chóng bắt được đầu lĩnh của bọn chúng, phía nam sẽ thành một vũng bùn lầy. Những gì chúng ta làm cũng mất đi ý nghĩa.
Thạch Cảm khẽ nói:
- Chúng ta muốn động thủ trước sao?
Tần Lôi hàm súc mười phần cười cười:
- Để hắn cùng đám tiểu lâu la cứ cảm thấy thoải mái một chút, Không cho đám thân sĩ phía nam cảm thấy đau đớn, bọn chúng sao có thể nghe lời.
Thạch Cảm nhận ra sát ý trong lời vương gia, hơi há mồm, nhưng vẫn không nói gì.
Tần Lôi vẫn chẹp miệng uống rượu, phảng như đó là quỳnh tương ngọc dịch. Hắn khẽ nói:
- Lần này Di Lặc giáo lan rộng, thật ra không trách được ai. Nếu quan viên triều đình cũng thân sĩ địa phương không chèn ép dân chúng quá mức, cũng chẳng có đất cho yêu nhân làm loạn.
Lần đầu tiên Thạch Cảm nghe thấy như vậy thì ngạc nhiên:
- Chẳng lẽ nói quan viên thân sĩ gây nên cục diện hôm nay hay sao?
Tần Lôi vuốt cằm nói:
- Đúng vậy, bọn hắn phải trả giá cho hành vi của mình, oán khí của dân chúng cũng phải được giải phóng.
Đặt chén xuống, Tần Lôi do dự nói:
- Xong lần này, phía nam là của chúng ta.
Lại cười hắc hắc:
- Nếu chuyện không tốt …
Thạch Cảm đáp lời nói:
- Thì sẽ như thế nào?
Tần Lôi đứng dậy ha ha nói:
- Phía nam đại loạn mà thôi.
Nói xong hắn đi đến giường nằm xuống, nhắm mắt:
- Như vậy lão tử thảm rồi…
Rồi ngủ mất.
Khi Thạch Cảm đánh thức hắn, thuyền đã cập bờ.
Sắc trời đã hơi sáng. Tần Lôi thấy bọn Trầm Thanh, Hứa Điền, Trình Tư Viễn trên bờ liền mỉm cười nói:
- Khổ cực các vị rồi.
Mấy người khom lưng thi lễ nói:
- Vương gia vất vả.
Tần Lôi đạp ván gỗ đi lên bờ, cười nói:
- Trên mặt đất vẫn thoải mái a. Trên nước đung đung đưa đưa, muốn ngủ cũng không được.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất