Quyền Bính

Chương 155: Khói lửa Giang Bắc

Chương 155: Khói lửa Giang Bắc
Trong phòng chỉ có Tần Lôi, hắnđang co ro nằm ở ghế thái sư, đang nghêu ngao một bài hát khó nghe. Thạch Cảm nói khẽ:
- Vương gia, Vân Y cô nương đã đến.
Tần Lôi ngẩng đầu lên, cười cười. Nhưng nụ cười này đập vào mắt Vân Y lại thật đáng giận. Tần Lôi cười tủm tỉm nói:
- Vân Y ở chỗ giặt quần áo có vui không?
Mặt Vân Y không chút thay đổi nói:
- Để vương gia phải quan tâm, Vân Y rất vui vẻ.
Tần Lôi gật đầu, cười nói:
- Vậy là tốt rồi, tránh người khác nói cô vương chiếu cố không chu toàn.
Vân Y hơi run người, không nói tiếp.
Vẻ mặt Tần Lôi buồn bực:
- Vì sao ngươi không nói gì? Trách ta chưa bao giờ nghe ngươi nói chuyện à?
Vân Y mím chặt môi, không biết trả lời cái tên điên này như thế nào.
Tần Lôi ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt buồn vui lẫn lộn kia rồi nói khẽ:
- Nói một chút quá khứ của ngươi chứ?
Hai tay Vân Y nắm chặt, tới mức phát xanh. Nàng cúi đầu, suy nghĩ rất lâu mới ngẩng đầu lên nhìn Tần Lôi,:
- Vương gia muốn biết gì cứ hỏi, nô tỳ không gạt ngài là được.
Thái độ của Vân Y đúng là khiến Tần Lôi hơi bất ngờ, nhưng cũng không hỏi nhiều, nghiêm mặt nói:
- Có thể nói cho bổn vương biết, tên của ngươi là gì không?
- Kiều Vân Thường.
Vân Y thản nhiên nhìn về phíaTần Lôi.
Tần Lôi vuốt cằm nói:
-Di Lặc giáo có một phật nữ, hình như cũng tên này.
“Đúng là ta.” Sắc mặt Kiều Vân Thường hết sức bình thản.
Tân Lôi lại hỏi:
“Quan hệ của ngươi cùng Công Lương Vũ thế nào?”
“Hắn là sư huynh của ta.” Thần sắc Kiều Vân Thường có chút buồn bã.
“ Có thể nói cho ta lại lịch thật của hắn không? “Tần Lôi híp mắt hỏi.
“Người nước Sở. Cũng là Quỷ Cốc môn hạ như ta.”
Tân Lôi nói khẽ: “Ta muốn kĩ hơn.”
“Ta cũng không biết. Sư huynh rất thần bí chưa bao giờ nói một số chuyện. Nhưng tại nước Sở, hắn chắc chẳn có thế lực rất lớn.”
Tần Lôi híp mắt nói: “Nói vậy thì ngươi cũng là gián điệp bí mật của Nam Sở?”
Vân Thường lắc đầu nói: “Không phải, ta chính là người Nước Tần, làm sao có thể làm cẩu cho Nam Sở.”
“Vậy tại sao lại làm việc vì Công Lương Vũ?”
“Hơn nửa năm trước, sư huynh tìm ta, nói hắn có một việc thiện, có thể trợ giúp rất nhiều khổ dân. Hắn mờita vào kinh, cũng tiện chiếu cố ta. Vì vậy mà ta mới đi rời khỏi Quỷ cốc, làm phật nữ Di Lặc giáo.”
Tân Lôi nhẹ nhàng nói: “Sau đó thì sao?”
Vẻ mặt Vân Thường như đang nhớ lại: “Mới đầu vẫn rất tốt. Ta tổ chức dân chúng nghèo khổ, mỗi người góp một số tiền nhỏ tới chùa, nhà ai gặp khó khăn thì có thể dùng số tiền này để giúp đỡ.”
Tần Lôi hiều kì nói: “Biện pháp này là ngươi nghĩ ra? Xem ra người Quỷ Cốc môn rất lợi hại.”
Vân Thường có chút hổ thẹn nói: “Ta học y thuật, biện pháp này là trước kia ân sư nói qua.”
Tần Lôi khen: “Lệnh sư thật có đại trí tuệ.”
Vân Thường có chút kiêu ngạo nói:”Trên đời này nói mưu kế, ai mà chẳng biết nam Quỷ Cốc bắc Thần Cơ.”
Tần Lôi cười ha ha nói: “Bổn vương hơi đi lạc đề rồi. Vân Thường ngươi nói về chính đề đi.”
Miệng Vân Thường vểnh lên, đưa câu chuyện lại chuyển về Di Lặc giáo:
“Nhưng về sau sư huynh trở về, hắn lại bảo ta tuyên dương cái gì mà “Thích Già sắp chết, Di Lặc đang lên”. “Vì phật xả thân, chết cũng vui cười” các loại. Ta không đồng ý nên xảy ra xungđột.”
Thần sắc Vân Thường tức giận nói: “hắn giả ý giảng hòa. Bỏ thuốc mê vào rượu của ta, lại không biết ta chìm đắm trong thuốc từ nhỏ, sức chống sự mạnh hơn người bình thường rất nhiều. Nên mặc dù trúng kế của hắn, ta vẫn chạy thoát. Sài thúc đuổi giết tới bờ sông, ta lại bị dược lực phát tác, mắt thấy muốn ngất đi. Liền nhảy xuống sông, muốn chết cũng bảo vệ sự trong sạch.”
Rồi lại có chút bất dắc dĩ nói: “Lại bị vương gia cứu được.”
Tần Lôi nghe nàng nói như vậy, không khỏi vui vẻ: “Được cô vương cứu, ngươi không vui à?”
Vân Thường có chút bi ai nói: “Ta biết sư huynh làm như vậy, Di Lặc giáo tất nhiên sẽ trở nên cực kỳ nguy hiểm, gây họa cho Đại Tần. Vân Thường làm việc trợ Trụ vi ngược, làm thế nào còn có mặt mũi gặp gia hương phụ lão?”
Tần Lôi cười nói:”Cho nên ngươi sửa lại tên? Tự nguyện với phụ giặt quần áo?”
Cái miệng nhỏ nhắn của Vân Thường khẽ nhếch, thầm nghĩ, sao lại có đồ vô sỉ như vậy? Rõ ràng là ngươi chọc ghẹo ta, đưa đến chỗ giặt quần áo hay sao? Sao lại thành ta tự nguyện rồi?
Tần Lôi khôngphát giác gì nói: “Có tâm hành thiệndù không thiện cũng có thưởng, vô tâm làm ác dù ác cũng không phạt. Không cho ngươi tự trách nữa. Hơn nữa ngươi vẫn còn cơ hội sửa chữa sai lầm…”
Hai mắt Vân Thường lần đầu tiên có sự khác lạ, vui vẻ nói: “Thật sự?”
Tần Lôi cười gật đầu: “Đến lúc đó cô sẽ bảo ngươilàm thế nào.” Sau đó hắn lại hỏi: “Vân Thường, còn có một việc, các ngươi đưa cô tiểu cung nữ đi đâu rồi?”
Vân Thường ngượng ngùng nói: “Sư huynh mang đi, hắn không nói ta cũng không biết.”
Tần Lôi bực mình nói: “Làm sao cái gì ngươi cũng không biết? Trách không được để người ta đùa bỡn xoay vòng vòng.”
Vân Thường ấm ức nói: “Người ta cảm thấy thú vị mới xuống núi cùng sư huynh, nào hiểu được mấy thứ này… của các ngươi?”
Tần Lôi khua tay nói: “Tốt rồi tốt rồi, trở về giặt quần áo của ngươi đi, đến lúc dùng đến ngươi thì ta sẽ đến gọi.”
Vân Thường nghĩ sau khi mình biểu lộ thân phận, có lẽ Tần Lôi sẽ trói mình lại… có lẽ Tần Lôi sẽ xem mình như khách quý, không cho nàng quay lại cái chỗ đó.
Nàng ấp a ấp úng nói: “Vương gia, có thể đổi việc cho ta không?”
Tần Lôi ngạc nhiên nói: “Người ta nói ngươi rất hay ca hát. không phải ngươi rất vui vẻ sao?”
Lần này đến phiên Vân Thường hiếu kì : “Vương gia, ngài nhìn qua ta làm việc à?”
Tân Lôi nói lỡ miệng nên lúng túng: “nghe nói, là nghe nói.”Hắn vội vàng hỏi: “Tại sao lại muốn đổi việc hả?”
Vân Thường duỗi ra đôi bàn tay nhỏ bé, đặt trước mặt Tần Lôi, nói khẽ: “Tay nhăn lại rồi…”
Tần Lôi tóm tay nhỏ của cô nương, xoa bóp, Cẩn thận quan sát nói: “Vẫn rất nhẵn mịn đấy.”
Mặt trứng của Vân Thường xấu hổ đỏ lên. Rút bàn tay nhỏ bé vềđang chực khóc: “Vậyngài chờ tay ta thật sự thô ráp, sau đó lại tới tìm ngài.”
Tần Lôi thầm nghĩ, “cô nhóc này chịu không được nữa rồi, cũng đáng thương, thật sự là ta thấy mà yêu ah. Khắc chế , khắc chế, đều là nghiệp chướng ah. Không làm thì xin lỗithời vận ah….”
Vân Thường vụng trộm nhìn Tần Lôi, thấy hắn nghiến răng nghiến lợi, còn tưởng hắn không vui. Nàng đang định cáo lui ai ngờ Tần Lôi quái giọng nói: “Để ta đổi việc cho cô…”
Vân Thường đã thoải mái thừa nhận, cũng không cho Chí Thiện đi ra nhận mặt làm gì. Tần Lôi lại lảo đảo trở lại thư phòng, muốn đánh tiếp ván cờ còn dang dở.
Nhưng bàn cờ này nhất thời không đánh được. Trong thư phòng có thêm hai người, là Tái Dương cùng Tần Hữu Tài. Hai người đang cùng Tổng Đốc nói chuyện phiếm câu được câu không, thấy Tần Lôi tiến đến, tranh thủ đứng dậy chào.
Giả bộ như không quen biết hắn cùng Tần Hữu Tài hàn huyên một phen, hai người nhanh chóng như hận gặp nhau muộn, có xu thế xưng huynh gọi đệ làm cho Tái Dương cùng Duyên Vũ nóng hết cả mắt.
Nói hết mấy câu linh tinh, Tần Lôi mới bắt đầu vào chuyện chính. Hắn nói với Tần Hữu Tài: “Tổng đốc đã vì quý quân mà dự trù đến hai mươi vạn lượng bạc trắng,để dư ra mười vạn cũng không khó. Cô đảm bảo sau khi bình định Giang bắc giao cho các ngươi không thiếu một lượng.”
Tần Hữu Tài tự nhiên tỏ vẻ thỏa mãn. Sau đó cung kính nói: “Vương gia, đám… quân Kinh Châu kia xử lý như thế nào?”
Tần Lôi cười nói: “Còn phải nuôi bọn họ vài ngày đến lúc đó cô sẽ có chỗ dùng.”
Tần Lôi nghiêm túc nói: “Đại nhân nói như vậy, cô sẽ kiêu ngạo.”
Bá Thưởng Tái Dươngnghe mà toàn thân nổi da gà thầm nghĩ: “Lão nhân này nhất định là chuyên nịnh nọt mà lên được Tổng Đốc?”
Tần Hữu Tài lại không phát giác gì, tiếp tục hỏi: “Xin hỏi vương gia, bước tiếp theo thuộc hạ nên làm gì?”
Tần Lôi quan sát Duyên Vũ, Khúc Tổng Đốc hiểu ý cưới nói: “Nghỉ ngơi.”
“Nghỉ ngơi?” Tần Hữu Tài cảm thấy khó hiểu.
Tần Lôi vuốt cằm nói: “Đúng vậy, nghỉ ngơi, nghỉ mười ngày tám ngày rồi nói sau.”
Tần Hữu Tài không hiểu cơ xảo trong đó, nhưng Tần Lôi đã nói vậy, hắn liền tuân lệnh.
Tần Lôi thật sự để Trấn Nam Quân ở trong núi Lý Thủy suốt tám ngày.
Trong tám ngày này thế cục phía nam trở nên kịch liệt. Di LẶc giáo khởi sự tại Tương Dương Phiền Thành, tên LongHoa Thái TửlấyPhật Di Lặc làm quốc kì, hiệu triệu giáo đồ khắp nơi khởi sự, thành lập một cực lạc tinh thổ giữa nhân gian, người người giàu có. Cái hành động này được giáo đồ hai tỉnh, thậm chí là các tỉnh xung quanh hô ứng. Bọn hắn dựng cờ hiệu “phật Thích Già suy, Di Lặc giữ thế”, khởi nghĩa vũ trang, giết quan lại, cướp bóc phú hộ, côngkích châu phủ. Mà vệ quân các nơi án binh bất động hết lần này tới lần khác, trong lúc nhất thời không có châu phủ không gặp nạn, không có đại tộc không bị cướp. Toàn bộ phía nam hỗn loạn, thậm chí có xu thế giang sơn biến sắc.
Công văn báo nguy bay đến trung đô như tuyết rơi, chất đầy ngự thư phòng. Chiêu Vũ Đế tnổi trận lôi đình, Lý Hồn cùngâm trầm, mà Văn Thừa thướng cả ngày bất động thanh sắc cũng giận không kiềm chế được.
Ba người nổi giận xong, vẫn muốn thương thảo ra đối sách. Loại chuyện này đương nhiên Thừa tướng có quyền lên tiếng nhất, Văn Ngạn Bác trầm giọng nói: “Lúc này không nên truy cứu trách nhiệm quan viên hai tỉnh, trọng yếu nhất chính là bình loạn. Vi thần cho rằng đầu tiên phải phong tỏa biên giới hai tỉnh, tránh nó lan đến những tỉnh khác. Sau đó phái binh tiễu phỉ, còn phái binh gì, thần không có chủ ý.”
Ý tứ của lão rất rõ, hai vị cứ thoái mái, ta nhìn. Quả nhiên Chiêu Vũ Đế muốn người của Lý Hồn đi, Lý Hồn muốn cho người của Chiêu Vũ Đế đi. Hai người không nhường nhau. Chợt bên ngoài có tiếng người vang lên “báo… Long Quận Vương điện hạ, Tổng Đốc Giang Bắc, Tuẩn Phủ Giang Bắc cùng nhau truyền tin tám trăm dặm.”
Lý Hồn cười ha ha nói: “Chúng ta nhìn xem ba vị này nói thế nào.”
CHiêu Vũ Đế sụp mắt, trầm giọng nói: “Tuyên!”
Liền có một tiểu thái giám bưng một hộp gỗ đóng dấu tầng tầng lớp lớp tiến vào ngự thư phòng. Trác lão thái giám tiếp nhận hộp gỗ, dâng lên trước mặt Chiêu Vũ Đế, Chiêu Vũ Đế cầm tiểu đao trên ngự án, tự tay cắt giấy niêm phong, mở hộp gỗ, lấy ra tấu chương bên trong.
Đợi hắn xem hết, trên khuôn mặt âm trầm hiện lên chút tươi cười khó nắm bắt. Y đưa thư cho lão thái giám, Trác thái giám liền cất giọng khàn khàn mà bắt đầu đọc.
Hai vị lão đại nghe xong, sắc mặt quái dị. Thì ra ba vị kia đánh cược trong hai tháng bình định Giang Đông, cònmuốn thuận tiện giải quyết chuyện quân dội. Điều kiện, là giao phó cho bọn họ , chuẩn xác là giao phó cho Tần Lôi toàn quyền quân chính hai tỉnh trong hai tháng. Nếu lúc đó không thể giải quyết ba điểm này, mặc kệ xử trí.
Lý Hồn bĩu môi nói: “Đây là lập quân lệnh trạng rồi.”
Văn thừa tướng cũng cười nói: “Ngũ điện hạ cũng có chút ít nhuệ khí ah.”
Hai người không mặn không nhạt, nhưng không ai cho rằng Tần Lôi có thể xử lý cục diện rối rắm phía nam. Nhưng dù không được thì cũng cho triều đình một thời gian điều đình, đợi thu thuế xong sẽ phát binh bình định. May mắn mà thành, thì lại có thể giải quyết vấn đề tiết kiệm quân chính.
Hai vị đại nhân vật đều cho rằng Tần Lôi không thể giải quyết vấn đề quân chính hai tỉnh. Bọn họ tin rằngtiểu tử này sẽ chém giét lung tung, bắt loạn giết loạn, làm cho phía nam mịt mù, oán than dậy đất. Như vây bọn họ sẽ trách phạt Tần Lôi Rồi trấn an địa phương, thuận tiện cải cách. Như vậy lực cản sẽ không lớn nữa.
Làm người tốt, lại có thể giải quyết vấn đề. Đây mới là mục đích mà hai người đưa Tần Lôi tới Giang Bắc.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất