Quyền Bính

Chương 156; Vận số đã tận vẫn còn mê mang

Chương 156; Vận số đã tận vẫn còn mê mang
Thừa tướng và Thái Úy đại nhân đã có ý nghĩ này, tự nhiên muốn cấp quyền cho Tần Lôi. Giống như đưa đại đao cho một đứa trẻ ba tuổi, nhất định hắn sẽ chém nát xung quanh, cuối cùng tổn thương chính mình mới chấm dứt.
Cuối cùng, trong lòng hai người, Tần Lôi không đáng coi trọng. Huống chi trước hắn còn có Thái tử điện hạ chính thong, Đại hoàng tử dũng quản ba quân, thậm chí lão tam lão tứ cũng có tài. So sánh với mấy vị ca ca, Tần Lôi ngoài da mặt dày, ngốc lại lớn mật ra, tất cả những điểm còn lại chênh lệch rất nhều.
Với tư cách là hai đại cự đầu có thể chống lạiChiêu Vũ Đế, đúng là họ chỉ coi Tần Lôi như một quân cờ. Mà Chiêu Vũ Đế coi như hiểu rõ bản lãnh của Tần Lôi lại có ý muốn rèn hắn thành một thanh lợi kiếm bảo vệ hoàng quyền, cho nên với đề nghị của hai người chỉ nhíu mày, không phản đối.
Vì vậy, cả ba thống nhất bổ nhiệm Tần Lôi làm quyềnđốc quân chính hai tỉnh Gang Bắc Sơn Nam, chính cơ yếu vụ Khâm sai Vương, giải quyết việc quân cơ hai tỉnh, xong xuôi hồi triều . Ban thưởng thiên tử bội kiếm, dưới tam phẩm có thể tiền trảm hậu tấu.
Đợi hai lão rời đi, Trác lão thái giám đem chiếu thư vừa soạn, mời hoàng đế đóng dấu ngọc tỷ. Chiêu Vũ Đế vuốt ve ngọc tỷ trong tay, hơi do dự:
- Lần đầu tiên liền chấp chưởng quyền lớn như vậy, có hơi quá hay không?
Trác lão khẽ cười nói:
= Điện hạ khác không dám nói, nhưng lão nô rất có lòng tin với Ngũ điện hạ.
Chiêu Vũ Đế nhớ tới khi xưa Trác Ngôn đánh giá Tần Lôi: “Không phải đại hiền thì là đại gian”, vô luận là loại nào thì đều có một tính chất đặc biệt trong đó – đại năng. Hắn nghĩ tới mỗi lần tiếp xúc với Tần Lôi, cười ha ha:
- Nói không chừng đứa nhỏ này có thể làm cho bọn họ chấn động.
Di Lặc giáo khởisự đã được bảy ngày rồi, Tình Thủy Sơn Trang sắp bị người ta dẫm hỏng . Quan viên vọng tộc Giang Bắc, thậm chí toàn bộ phía nam chưa từng sinh ra cảm xúc ỷ lại một ai như hôm nay.
Vì sao? Không có hắn? Tổng độc đại nhân đã nói cho bọn họ biết, Long quân vương điện hạ đã cầu viện Trấn Nam nguyên soái, mượn binh trấn áp Di Lặc giáo.
Ngoài cửa Tinh Thúy Sơn Trang không biết có bao nhiêu trạm gác ngầm, Trấn Nam Quân tước vũ khí Kinh Châu Vệ tự nhiên không lừa được ai. Bây giờ thủ phủ Giang Bắc, không có lấy một cánh quân bảo vệ .Bọn họ giống như một đứa bé ôm vàng trên đường, lúc nào cũng có thể bị người ta cướp giật chà đạp.
Sở dĩ bây giờ còn chưa bị chà đạp. Đó là vì trên Thúy Vi Sơn có hai vạn Trấn Nam quân đóng giữ, điều này làm cho giáo đồ Di LẶc giáo sợ hãi, dù sao xung quanh có nhiều phủ thành có thể công chiếm, nên chúng buông tha phủ Kinh Châu , đợi vềsau thực lực mạnh lên, quay lại đánh.
Hơn nữa con đường thông hai tỉnh với phương bắc cũng đã bị cấm quân phong tỏa, trong lúc nhất thời Phủ Kinh Châu lại biến thành nơi ẩn núp của dân chúng Kinh Châu. Gia Tộc môn phiệt quyền thế ở Nam Sơn cũng chạy đến. Tất cả đều hi vọng được vị điện hạ cùng Trần Nam quân bảo hộ.
Toàn bộ phía nam trở nên hỗn loạn, ngoại trừ việc nói chuyện phiếm… mấy lão già cũng không tìm ra việc gì mà làm. Vương phủ ngườita cũng thật tốt, mở bốn cửa chiêu đãi, hơn nữa mỗi ngàyđều có nước trà,hầu hạ ăn uống, đến giờ cơm lại có tiệc rượu. Làm cho những lão gia bình thường khó gặp nhau tìm được việc vui. Kết quả là mỗi ngày kéo cả đàn cả lũ tới Tình Thúy Sơn Trang, nóilà chờ tin tức, một thời gian qua đi đã có xu thế thành thói quen.
Ngày hôm đó, chưa đến giờ tỵ, khách sảnh trong vương phủ đã ngồi đầy người.Mọi người ngồi chờ chỗ này, nghiễm nhiên đã thành thói quen. Đại Tần ít môn phiệt,có thể ngồi trong chỉ có bốn ghế, tám ghế còn lại thì thuộc về các đại tộc phía nam.
Về phần những gia tộc nổi tiếng một tỉnh, thậm chỉ một phủ, cũng chỉ có thể theo thứ tự ngồi ở vòng ngoài, tham gia náo nhiệt mà thôi, ngay cả cơ hội nói chuyện cũng không có.
Lúc này ba ghế đầu còn trống, chỉ có lão đầu tử của Tư gia ngồi cáighế cuối cùng, lão hơi thấp thỏm nhìnmấy ghế trống , hơi không yên lòng nghe người xung quanh nói chuyện sôi nổi.
Nghe nói vương gia cùng Trấn nam nguyên soái đàm phán không thuận lợi, lần trước đàn áp Kinh Châu Vệ, liền bị Bá Thưởng Biệt Ly dùng công phu sư tử ngoạm đòi hai mươi vạn lượng, tình huống lần này không biết phức tạp hơn bao nhiêu lần, còn không biết sẽ bị đòi tới mức nào.
Tư lão gia tử không sợ dùng tiền, Tư gia nổi danh cùng Trầm gia về thủy vận, bình thường một trăm tám mươi vạn lượng lão còn không để trong mắt. Hai mươi vạn lượng bạc khao quân lần trước, chính Tư gia một mình gánh chịu.
Lão lo là lo cái khác, tên nhi tử ngu xuẩn của mình ma xui quỷ ám thế nào lại gia nhập Di Lặc giáo, còn lấy hơn một trăm vạn lượng bạc, đổi lấy cái vị trí hộ pháp bỏ đi. Khi đó Tư lão gia tử chỉ cho là nhi tử lại làm việc hoang đường, ngoại trừ khiển trách một chầu rồi cũng không để trong lòng. Về sau Di LẶc giáo phản, đứa con kia mỗi ngày đều hô to hô nhỏ cái gì “ Di lặc đang lên” rồi đi Phiền Thành nhập bọn. Tư lão gia tử thấy Di Lặc giáo thế lớn, tuy nhốt đứa con điên trong nhà, lại dung túng người nhà qua lại với Di Lặc giáo, sinh ra ý niệm ngu xuẩn một chân đạp hai thuyền.
Lúc này người bên ngoài lại nói Di Lặcgiáo hung ác, nói bọn hắn lột da rút gân quan viên phú hộ, bôi dầu đốt lửa, chặt bỏ thi thể, còn thay nhau gian dâm nữ quyến, có người không chịu nhục tự vẫn thì bị lột hết quần áo treo lên tường, hết sức nhục nhã. Còn gia viên tài sản, cái gì có thể đem đi thì cướp sạch, không thể mang đi thì một một lửa thiêu cho xong việc. Toàn bộ phía nam đã biến thành địa ngục nhân gian, bị các vị… phật Di Lặc tùy ý giày xéo.
Nghĩ đến nhà mình cùng Di Lặc giáo có liên hệ, Tư lão gia tử làm sao còn ngồi được, cũng không đợi ba nhà phía trên tời, lão liền muốn đứng dậy cáo từ.
Lúc này, bên ngoài có tiếng hô vang lên:
- Khâm sai Long quận vương điện hạ đến…
Tư lão gia tử đã đứng dậy nhưng lại không đi được, đành phải quỳ xuống theo mọi người.
Chỉ thấy một thanh niên tuấn lãng mặc trang phục màu đen có thêu ngũ trảo kim long, eo đeo một thanh bảo kiếm màu vàng, được mọi người vây quanh tiến vào phòng khách.
“Vương gia thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế..”
Trong tiếng cung nghênh, Tần Lôi đến ngồi trên vương tọa, Tổng Đốc Giang Bắc Duyên Vũ và Tuần Phủ Giang Bắc Trác Văn Chính chia đứng hai bên, dưới bọn họ là gia chủ Từ gia Từ Sưởng, Kiều gia phiệt chủ Kiều Kỳ Bội, cùng với chưởng mônTrác gia Trác Bỉnh Thần.
Tư lão gia tử Tư Bắc Thanh nằm rạp trên mặt đất. Từ khi thấy ba vị gia chủ xuất hiện cùng Tần Lôiở đại sảnh tim lão chợt đập loạn, mồ hôi chảy xuống hai gò má.
Tần Lôi ngồi trên vương tọa thản nhiên nói:
- Thỉnh các vị đứng lên.Rồi không nói gì nữa.
Đợi mọi người đứng dậy tạ ơn, Trác Văn Chính tiến lên trước nói:
- Chư lão, nửa canh giờ trước, vương gia đã nhận được thánh chỉ của triều đình , bổ nhiệm vương gia là Quân chính vương. Khâm sai quyền đốc hai tỉnh, cũng ban thưởng Thượng phương bảo kiếm.
Vừa nói xong, trong phòng trở nên xôn xao. Mọi người vốn chỉ trông cậy vào Tần Lôi có thể mượn Trấn Nam Quân, bảo vệ bình an cho Phủ Kinh Châu. Không ai nghĩ tới mọi chuyện lại thay đổi nhanh như vậy. Đã thành Vương của phía nam. Mặc dù là “quyền đốc”. Có chuyện quan trọng phải bẩm về triều. Nhưng “quan xa không bằng thực quyền”, người ta bây giờ nắm quyền sinh sát hai tỉnh ah.
Trong lúc nhất thời, mọi người đều quỳ xuống đất, cùng cao giọng nói:
- Quả là phúc cho dân phía nam chúng ta…
Nhưng hôm này Tần Lôi là muốn xem tim đen của mọi người trong phòng. Duyên Vũ ra khỏi hàng lớn tiếng nói:
- Lại nói cho mọi người một tin tốt, Vương gia cùng Bá Thưởng nguyên soái đã bàn xong hiệp nghị, mang tới tám vạn Trấn Nam quân bình định….
Mọi người không khỏi hưng phấn, tuy mỗi ngày đều nói chuyện phiếm đến nghiện. Nhưng một ngày Trấn Nam quân không đồng ý giúp, thì bọn hắn liền không an tâm một ngày. Lúc này nghe nói Trấn nam quân xuất binh, không khí trong phòng thoáng cái sôi nổi hẳn lên.
Nhìn nét mặt hăng hái của mọi người,Tần Lôi thầm mắng, mị lực của lão tử vẫn không bằng Trấn nam Quân a. Liền nhìn lão Từ bên cạnh, hiểu ý, đứng ra cao giọng nói: “Mọi người yên lặng.”
Từ gia chính là nhà có Tam quốc công lừng lẫy, bắc có An quốc công Từ Tục, trung có Túc quốc công Từ Kế, nam là vị Kinh quốc công Từ Sưởng. Từ Tục chính là Chinh đông Nam Quân Lộ nguyên soái, Từ Kế tay nắm một trong bát đại cấm quân Thiết giáp quân, với tư cách tộc trưởng Từ gia Từ Sưởng nói chuyện vô cùng cứng cỏi.
Trong phòng lập tức yên tĩnh. Chỉ thấy Từ Sưởng chắp tay cung kính với Tần Lôi, sau đó mới nói với mọi người:
- Vương gia cùng hai vị đại nhân hết lòng lo lắng vì thế cục phía nam, dốc hết tâm huyết. Hôm nay rốt cục mời được Trấn Nam quân, khôi phục gia viên của chúng ta. Thật là đáng mừng!
Mọi người đều biết đây là lời dẫn nên tất cả lập tức hưởng ứng “đúng rồi đúng rồi, đúngvậy đúng vậy”. Tuy nhiên bọn họ lại nhanh chóng tính toán.
Quả nhiên, Từ Sưởng chuyển giọng, nói:
- Tất cả mọi người đều biết, chiến tranh chính là đánh vào thuế ruộng, Trấn Nam quân đếnthì phần thuế ruộng, chúng ta phải chuẩn bị.
Lập tức có kẻ tung hứng:
- Công gia tính toán đi,chúng ta mỗi người một phần, tốt xấu cũng gom được chỗ bạc này, đúng không?
Bên cạnh chưa có người trả lời, những người này đều thành tinh, không bao giờ buôn bán lỗ vốn. Tám vạn đại quân không phải là con sốnhỏ, còn không biết sẽ ở lại bao lâu. Gia sản của những người này tuy nhiên, nhưng miệng cơm cũng nhiều, làm sao có thể tùy tiện mà cho ra được.
Loại tình huống này Trác Văn cùng Duyên Vũ đã sớmthấy , nói cho Tần Lôi nghe. Tần Lôi lại đưa ra cáibiện pháp kì quáirồi bàn luận với hai người. Lúc đầu nghe thì biện pháp này hơi hoang đường, nhưng cẩn thận suy nghĩ lại, quả thực là như bút thần vẽ, hai người lại tin tưởng Tần Lôi nhiều hơn.
Thấy bên dưới phản ứng không nhiệt tình cho lắm, Trác Văn Chính không nhanh không chậm nói:
- Các vị, vương gia biết các ngươi cũng hơi khó khăn. Vậy thì đổi biện pháp, các vị xem có được hay không.
Mọingười nghe không phải quyên góp cũng không có hưng phấn, thầm nghĩ chẳng qua là đổi tên gọi mà thôi. Tuy nhiên trên mặt vẫn kính cẩn nói:
- Xin lắng nghe…
Khôngnghĩ tới Trác Văn Chính lại đưa ra một biện pháp vô cùng mới mẻ, do hành dinh của khâm sai, đốc phủ hai tỉnh cùng ra mặt, tổ kiến một cái tên là “Nha môn trù tính phục hưng hai tỉnh sau chiến tranh”, toàn diện phụ trách xây dựng Giang Bắc Sơn Nam sau chiến tranh. Đương nhiên, nhiệm vụ thiết yếu của nha môn này là thu lại hai phần thuế ruộng bị bớt đi. Cái “phục hưng nha môn” này rõ ràng mang tính chất của thương xã, cho phép các vị ở đây bỏ vốn, chủ quyền tương lai cũng dùng định mức biểu quyết.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất