Quyền Bính

Chương 158.1: Ngăn được

Chương 158.1: Ngăn được
Về tình về lý, ba người bọn họ nên hài lòng. Nhưng cả ba đều là lão già thành tinh, sao có thể không nhìn ra Tần Lôi sẽ trao quyền lên tiếng cho nhà khác, rồi để họ nghe lời ba nhà chứ không phải ủy thác trực tiếp cho ba nhà. Xem ra giống như cởi quần đánh rắm, vẽ vời cho thêm chuyện, nhưng thực tế hắn đã đoạt tuyệt khả năng ba nhà có thể chi phối tuyệt đối phương nam.
Nói ra thì phức tạp, nhưng thực ra đạo lý rất đơn giản. Nếu Tần Lôi trao hai phần quyền lên tiếng cho bọn họ, họ sẽ trở thành đệ nhất đại chưởng môn tuyệt đối. Sau này, ra lệnh quen rồi, uy vọng càng lớn, họ sẽ quên mất thực ra bọn họ là dựa vào Hoàng gia mới có được địa vị đó, sẽ hình thành quyền uy tuyệt đối, chế độ hạn chế cũng không có tác dụng.
Mà Tần Lôi trao hai phần đó cho một bên độc lập, cho dù không ảnh hưởng đến quyết sách của họ, nhưng bất cứ lúc nào cũng nhắc nhở người bên ngoài, là ba nhà này dựa vào hai phần quyền lên tiếng khác mới có thể khống chế hoàn toàn, đương nhiên cũng không thể hình thành quyền khống chế tuyệt đối.
Ba người nhìn nhau cười khổ, cũng không thể không thán phục khí độ và thủ đoạn của Tần Lôi. Đã như vậy họ còn được một tấc lại muốn một thước thì thực quá không an phận rồi. Có điều, những gì về cơ bản họ cũng đã đạt được, cả ba đều là nhân kiệt, đành đè nén sợi tơ tiếc hận xuống tận đáy lòng, đều cười nói:
- Vương gia hậu đãi, chúng ta rất hài lòng.
Thống nhất xong, bầu không khí thoáng cái hòa hoãn lại, ba người lại nói vài ba câu chuyện tào lao, biết Tần Lôi còn muốn gặp Tư gia, bèn đứng dậy cáo từ.
Tần Lôi tự mình tiễn ba người ra tận ngoài cửa lớn, tới khi không thấy đoàn xe của ba nhà nữa mới quay vào viện. Đi một đoạn, hắn thấy Duyên Vũ có vẻ muốn nói lại thôi, liền nói với Trác Văn Chính:
- Văn Chính, chỉnh sửa lại chương trình chiêu tiêu (đấu giá) lại một lượt, lát sau đưa tới thư phòng cho ta, chúng ta thảo luận một chút.
Trác Văn Chính biết họ có việc muốn nói bèn lĩnh mệnh mà đi.
Chờ y đi xa, Duyên Vũ mới khẽ nói:
- Vương gia, không biết ngài muốn xử lý Tư gia thế nào?
Tần Lôi lặng lẽ đáp:
- Đại nhân có ý gì hay không?
- Ngài muốn khiến cho lão tâm phục khẩu phục, triệt để biến thành của mình hay vẫn muốn dụ dỗ một chút?
Tần Lôi “A” một tiếng, thản nhiên nói:
- Ta thấy Tư Bắc Thanh là loại người rượu mời không uống lại muốn uống rượt phạt.
Quả thật hắn cũng nghĩ cách đánh Tư gia xuống tận địa ngục, vừa rồi có nói “Tư gia sẽ không có nhiều hơn một phần” vân vân chỉ vì để cho ba nhà kia kiêng kị, thực ra còn không định chia cho họ chén canh nào.
Hai người vừa sóng vai đi Duyên Vũ vừa nói:
- Theo vi thần thấy, ba nhà Từ Kiều Trác đều kiêu ngạo, không tránh khỏi nuôi hổ gây họa. Mà người Điện hạ định bồi dưỡng, bề ngoài vẫn phải là con cháu ba nhà đó mới có thể kiềm chế nhiều suy nghĩ bên ngoài. Cho nên…
Dừng một chút, thấy Tần Lôi không đổi sắc y mới tiếp:
- Thuộc hạ cho rằng, Vương gia cần phải dựng lên một đối thủ vừa không tạo thành uy hiếp trí mạng, vừa không dễ diệt trừ. Mà Tư gia thích hợp nhất.
QuánĐào đã nói với Tần Lôi ngăn được đạo chính là đại đạo. Lớn là một quốc gia, nhỏ là một nhà, quyền uy tuyệt đối cũng không phải trạng thái ổn định nhất, bền bỉ nhất. Chỉ có ngăn được mới có thể bảo trì việc cảnh tỉnh người đương quyền, mới có thể kéo dài được hòa bình và ổn định. Mặc dù Tần Lôi có suy nghĩ của mình, nhưng chưa bao giờ xem nhẹ tầm quan trọng của việc đưa ra hạn định.
Hắn trầm ngâm nói:
- Một sáng một tối. Giống như một cái lồng chụp lên ba nhà, quả thật cần thiết.
Nói xong, hắn lại càng xoa cằm mạnh hơn, tùy ý hỏi:
- Khúc Công, đây là ngươi xuất phát từ công tâm hay tư tâm?
Duyên Vũ chỉ thấy khâm phục, phục tùng, thậm chí cả sùng bái. Lão không dám hình dung, chỉ mười năm trước, vị Vương gia quyền khuynh thiên hạ này lại vẫn là một kẻ thân bại danh liệt. Nếu tương lai đại sự có thể hoàn thành, vô luận là tiếp tục quản một phương hay nhập chủ bộ viện thì dấu ấn của Long Quận Vương cũng không thể bị xóa mờ.
Không nghi ngờ, lão đã nhận ra, vinh nhục của mình và người thân đều ký thác trên vị Vương gia mới mười tám tuổi này, nên thản nhiên nói:
- Thuộc hạ cho rằng dựa vào bản thân và quan hệ với Tư gia, bọn họ sẽ không đổi ý, nên mới có ý này.
Hai người vừa đi vừa nói đã đến bên ngoài gian phòng mà ba người Tư gia đang chờ, Tần Lôi dừng bước mỉm cười nói:
- Cô nhớ không lầm, đại nhân đã qua tuổi tri thiên mệnh?
TầnLôi cười nói:
- Triều đình ta trí sĩ tới bảy mươi, ngươi vẫn còn có mười bảy năm hoạn lộ.
Hắn nhìn thẳng vào mắt lão, khẽ nói:
- Chỉ cần đại nhân luôn thủy chung như một, Cô cam đoan, tối đa mười năm, sẽ để ngươi làm Tể phụ triều cương.
Cả triều chỉ có hai người kia dám nói là Tể phụ triều cương. Tần Lôi nói vậy, cầu ý Lạp Long chỉ là thứ yếu, quan trọng hơn, là lần đầu tiên thể hiện ý tứ ý đồ và quyết tâm khiêu chiến bá quyền của mình với Duyên Vũ.
Nói xong, cũng không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của lão, hắn đi nhanh vào phòng. Duyên Vũ nhịn sự rung động trong lòng, đi vào theo.
Tần Lôi cố ý nhỏ giọng nói nhỏ bên ngoài là nhắc nhở người trong phòng mình đã tới, đừng để thất lễ.
Quả nhiên, hắn vừa vào đã thấy ba người nhà Tư gia theo thứ tự tuổi tác mà quỳ quay về phía bắc. Tần Lôi không đổi sắc đi tới bàn bát tiên trước mặt họ, ngồi xuống, nhìn phục sức của Tư Đam Thành ở chính giữa, chỉ thấy y khoảng chừng bốn mươi tuổi, phong tư đẹp đẽ, đôi mắt xếch đầy bình tĩnh, thực sự không phải nhân vật bình thường.
Thấy Tần Lôi nhìn mình, Tư Đam Thành cũng biết rõ chuyện này có cửa ra rồi, thâm tâm không khỏi âm thầm cảm kích Duyên Vũ, kéo phụ thân và đệ đệ dập đầu với hắn. Tư Đam Thành vẫn quỳ dưới đất chắp tay nói với Tần Lôi:
- Đam Thành vì tư mà quên công, xin Vương gia trách phạt.
Tần Lôi nhẹ nhàng hỏi:
- Tư đại nhân có việc tư gì?
Tư Đam Thành không đổi sắc mỉm cười đáp:
- Kỳ thật cũng là việc công. Vi thần tới xin thú tội.
Tần Lôi thản nhiên hỏi:
- Có tội gì?
Tư Đam Thành nhìn phụ thân bên trái, lại nhìn tiểu đệ bên phải, dập đầu nói:
- Hàn gia có ba đại tội. Thứ nhất, đệ đệ Tư Đam Tử tin nhầm tà giáo, đến nay chấp mê bất ngộ, thậm chí có hành vi gần địch. Thứ hai, phụ thân thần vì cưng chiều ấu đệ, biết chuyện không báo, có tội bao che. Thứ ba, hạ quan Tư Đam Thành không dám can phụ thân, tội bất hiếu.
Tần Lôi mỉm cười với Duyên Vũ bên cạnh:
- Quả nhiên không hổ là Tuần phủ một tỉnh. Từng câu sâu sắc, lại miêu tả một cái tội hời hợt.
Tần Lôi quay đầu, quét mắt qua vẻ mặt như nhận mệnh của Tư Bắc Thanh, cười nói:
- Từ lão gia tử, xin đứng lên, Cô xá cho cái tội bao che con của ngươi.
Tư Bắc Thanh cũng không nghĩ Tần Lôi lại tha tội cho mình, vội dập đầu tạ ơn:
- Tạ Vương gia khai ân. Tạ Vương gia khai ân.
- Thương thế của ngươi sao rồi?
Tần Lôi có vẻ áy náy:
- Đúng vậy, sau này bổn vương mới biết đã ngộ thương lão gia tử. Thực xin lỗi.
Nghe được Tần Lôi đích thân xin lỗi, Tư lão gia tử lập tức cảm thấy bực bội đọng sâu trong lòng đã tiêu đi không ít, ngượng ngùng nói:
- Lão hủ già nên hồ đồ rồi. Tới lúc lão đại quay về nói rõ mới biết đường mà quay lại. Còn phải đa tạ Vương gia khoan dung độ lượng.
Đối với những đại gia chủ như bọn họ mặt mũi quan trọng hơn tất cả, lúc ấy Tần Lôi cào mất mặt mũi của lão, lão liền muốn chết muốn sống, thậm chí còn chuẩn bị liều một trận cá chết lưới rách. Lúc này Tần Lôi lại trả cho lão mặt mũi, lão đầu cũng không còn oán khí gì nữa.
Tư Đam Thành vẫn quỳ ở đó nhưng thấy được thái độ khiêm nhường của mình đã nhận được thiện ý đáp lại.
Đầu tiên Tần Lôi tha cho lão gia tử nhà mình là muốn nói hắn không muốn làm gì tổn hại đến mặt mũi Tư gia, nhưng vẫn để mình quỳ ý là nếu mình không có chừng mực, hắn sẽ đánh cho Tư gia rơi xuống vực.
Y liếc phụ thân bên phải, Tư Bắc Thanh hiểu ý gật đầu, chắp tay nói với Tần Lôi:
- Vương gia ưu ái như thế, Tư gia ta cũng nên đưa ra chút thành ý mới phải.
Ý của lão là, chúng ta đưa ra một cái giá rất lớn, nếu ngươi đắc tội với con ta thì miễn đi.
Tần Lôi nhìn lão gia tử đang đau lòng, gật đầu thoải mái nói:
- Không dám không dám.
Tư Bắc Thanh cắn răng:
- Hàn gia nguyện đưa quyền hoạt động trên nam vận hà cùng hai triệu lượng hoàng kim đổi lấy một cổ phần danh nghĩa của nha môn sau này!
Đến nước này Tần Lôi không giữ nổi vẻ bình thản nữa, nhe răng hỏi:
- Cái gì?
Lão gia tử đã từng nói với Tần Lôi nếu không tính đến giá trị của kênh đào, Tư gia sẽ bắt đầu với khoảng bốn mươi triệu lượng bạc. Mà con đường lớn nam bắc kênh đào cho dù không ở trong thời kỳ đỉnh phong cũng có thể đem đến được hai triệu lượng bạch ngân cho Tư gia.
Mà trong thâm tâm Tần Lôi, bốn phần quyền lên tiếng đó, nếu có thể bán lấy ba – bốn mươi triệu lượng bạc đã rối rít đa tạ rồi. Hiện giờ Tư Bắc Thanh nói, muốn dùng kênh đào này chồng thêm một nửa gia sản, đổi lấy một phần quyền nói chuyện có giá trị tối đa mườitriệu lượng bạch ngân, hắn không thể không kinh ngạc.
Tư Bắc Thanh cũng rất cao minh, lời đã nói cũng không hối hận. Lão ha ha cười nói:
- Qua chuyện này lão hủ cũng hiểu được một điều. Tuy kênh đào này tốt nhưng nếu hậu nhân bất tài cũng sẽ bị người ta ngấp nghé, thậm chí còn mang đến họa diệt tộc. Đến lúc đó lại thành tai họa.
Tần Lôi nghe vậy mặt mo đỏ lên, không phải chính mình là kẻ ngấp nghé đó sao? Hắn cười khan:
- Lão gia tử nhìn nhận vấn đề thực thấu triệt. Bội phục bội phục.
Dù sao hắn cũng được xếp là một trong ba cao thủ da mặt dầy nhất ở Trung Đô, nháy mắt đã khôi phục sự bình thường, cười với Tư Bắc Thanh:
- Khí độ của lão gia tử thật tốt. Không biết còn có yêu cầu gì khác?
Tư Bắc Thanh thấy Tần Lôi xấu hổ, trong lòng thấy thoải mái nhưng cũng không dám quá mức, kinh cẩn nói:
- Hàn gia không cầu gì khác, chỉ nguyện Vươnggia có thể cảm thấy hàn gia có quyết tâm sửa chữa, cùng với…
Lão nhìn Tư Đam Thành, thấy y gật đầu mới phủi tay áo, một lần nữa quỳ xuống nói:
- Hàn gia hèn mọn cầu xin thành tâm quy phục.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất