Quyền Bính

Chương 166: Bắc phạt (2)

Chương 166: Bắc phạt (2)
Trời mùa hè, áo mỏng, thân thể nảy nở của tiểu cô nương áp sát vào Tần Lôi cả buổi đã khiến cho thâm tâm hắn ngứa ngáy. Lúc này bị Nhược Lan nhìn đầy ẩn ý, tựa như một đốm lửa rơi vào thùng dầu sôi bốc cháy bùng bùng.
Tần Lôi khẽ gầm một tiếng, ôm ngang eo Nhược Lan, vung tay ném lên giường lớn êm mềm, không chờ thân thể thon thả của cô nương rơi xuống, hắn đã nhào tới như ác lang.
Chẳng khác nào tình cảnh xa cách lâu ngày đã đợi đã chờ đã mong đã mỏi đến khô héo như đống rơm, chỉ chực chờ một đốm lửa..
Nhược Lan đã sớm không biết thiên hôn địa ám gì nữa, chỉ cảm thấy sinh sinh tử tử vô số lần, tới khi cả người đẫm mồ hôi nằm trong lòng Tần Lôi, ngay cả ngón tay cũng không muốn động. Vô hạn thỏa mãn, Tần Lôi vuốt ve cánh tay bóng loáng của nàng, hơi áy náy nói:
- Tiểu bảo bối, ta đã nói với nàng, Vân…
Không đợi tiếng “Thường” được thốt nốt ra, Nhược Lan đã nhẹ nhàng che miệng hắn. Nàng không muốn vào lúc này lại nghe thấy tên của một nữ nhân khác. Thật lâu sau mới buồn bã nói:
- Nô tỳ không biết thì hơn.
Tần Lôi căng thẳng, tìm cách nhẹ nhàng an ủi:
- Nữ nhân thiên hạ xinh đẹp rất nhiều, Cô không thể lấy hết về nhà. Yên tâm, ta không có ý gì đối với Vân Thường đâu.
Hắn muốn nói, ta sẽ không có lỗi với nàngvà Thi Vận đâu, nhưng cảm thấy mình hơi vô sỉ, bèn rướn cổ nuốt xuống.
Nhược Lan mím mím môi, cố nén nước mắt đang muốn rơi xuống, nỉ non nói:
- Nô tỳ hiểu. Trên đời này chỉ có gia tốt như vậy mới có thể che chở quan tâm một nô tỳ như thế. Nô tỳ đã thề cả đời hầu hạ ngài, không để cho ngài phải tức giận, nô tỳ càng đặt trái tim của mình vào Vương gia càng không biết đủ…
Nói xong, nàng cố sức gật đầu, hai mắt đẫm lệ:
- Gia, ngài đừng tốt với Nhược Lan như vậy. Ngài cố gắng hung dữ một chút, lãnh đạm một chút với nô tỳ, nô tỳ mới hiểu tốt xấu…
Tần Lôi lại kéo tiểu nha đầu hay suy nghĩ lung tung vào lòng, nhẹ nhàng nói:
- Biết Cô thích Nhược Lan nhất là điểm nào không?
Tuy không ngẩng đầu, nhưng đôi tai óng ánh mượt mà dựng lên.
- Cô thích nhất là Nhược Lan lương thiện, đơn thuần, không gạt ta điều gì. Đi cùng nàng không phải là một gánh nặng, có nàng ở lại đây, Cô mới không cần coi chừng tính toán mà có thể buông tay hết sức, không cần nơm nớp lo sợ cẩn thận. Nàng chính là cảng tránh gió của ta, biết không?
Tần Lôi rất nghiêm túc.
Nhược Lan đắm chìm trong cảm giác hạnh phúc ngập tràn, ôm Tần Lôi chật chặt, nỉ non gọi:
- Điện hạ, Điện hạ…
Sáng sớm hôm sau.
Cuối cùng, Nhược Lan cũng không hỏi vì sao Tần Lôi lại mang theo Vân Thường lên phương bắc, nhưng hồn ma đè nặng lòng nàng đã không cánh mà bay. Buông lỏng tâm tình, nàng lại càng thêm xinh đẹp, Vân Thường nghe nàng dặn dò một tràng cũng phải vụng trộm cười.
Vân Thường tinh thông y lý sao không biết nét phơn phớt ửng hồng kiều diễm trên đôi gò má Nhược Lan là từ đâu tới. Điều này khiến cho dù không muốn nhìn khuôn mặt tuấn tú sáng láng của Tần Lôi, nàng cũng tò mò muốn nhìn thử.
Khuyên can mãi, cuối cùng bảy cái thùng trên xe giảm xuống chỉ còn năm, nhưng cái thùng gỗ lớn kia vẫn bị Nhược Lan ương ngạnh nhét vào.
Đến khi nhìn xe ngựa đã được chuẩn bị xong xuôi, Nhược Lan lại tự tay mặc cho Tần Lôi bộ chiến giáp uy vũ màu vàng, lại choàng lên một tấm áo choàng đen thêu kim long cực lớn. Động tác của nàng vô cùng thành kính, phảng phất giống như một tiểu thê tử đưa tiễn trượng phu xuất chinh, chỉ sợ khôi giáp của trượng phu không mặc cẩn thận, không chống được lợi kiếm của địch nhân, sợ chiến bào của trượng phu buộc không chặt không ngăn được khí lạnh đêm khuya.
Mặc dù hoàn toàn không muốn, nhưng Nhược Lan vẫn phải cố nén nước mắt, mỉm cười chia tay Tần Lôi.
Hắn mang theo nụ cười chứa biết bao thâm tình này ra khỏi sơn trang Tình Thúy, cũng mang theo tất cả tình cảm của tiểu cô nương.
Đại giáo tràng thành Kinh Châu.
Lần này không có xe ngựa như trước, chỉ có đao thương mọc lên san sát như rừng. Lần này không có xe tới người đi náo náo nhiệt nhiệt, chỉ có sa trường điểm binh khắc nghiệt.
Tần Lôi mặc bộ nhung trang đặt tay lên chuôi thiên tử kiếm tỏa hào quang vàng đứng trên đài đất, bình tĩnh nhìn hơn vạn binh sĩ đang chờ xuất phát ở dưới đài. Bên kia đài đất là mấy ngàn phụ lão Giang Bắc tới đưa tiễn, trong đó có cha mẹ vợ con của họ, nhưng nhiều hơn cả là trăm họ dân chúng thân sĩ Giang Bắc. Bọn họ ngày đêm mong mỏng Giang Bắc có thể khôi phục lại sự an bình, vừa nghe tin quân Trấn Nam muốn bắc phạt, liền từ bốn phương tám hướng chạy đến tiễn đưa Vương sư.
Thật lâu, hắn mới cao giọng nói:
- Các tướng sĩ Trấn Nam quân!
- Dạ!
Dưới sự dẫn dắt của Bá Thưởng, Tái Dương và Tần Hữu Tài, hơn một vạn hán tử đồng thanh đáp lời Tần Lôi.
Thanh âm buổi sáng vang vọng tận trời, khiến cho thân sĩ dân chúng đưa tiễn cũng cảm thấy phấn chấn.
Tần Lôi thỏa mãn gật đầu, đưa tay phải ra, chỉ thẳng vào đoàn người bên dưới, cao giọng quát:
- Các ngươi biết rõ đây là ai không?
Không đợi có người trả lời, Tần Lôi đón trước, quát:
- Mười bảy năm trước, bọn họ tiết kiệm từng hạt gạo, móc ra từng đồng tiền lẻ, chỉ dựa vào sức lực một tỉnh ủng hộ cha anh bọn họ chống cự nam khấu suốt chín tháng.
Người Tần thượng võ, quân nhân phần lớn là kế nghiệp cha, cho nên trong đội Trấn Nam quân này cơ hồ mỗi người đều có cha và anh là quân nhân bỏ mình trong chiến dịch kia. Mà trong số những người đưa tiễn cũng có vô số trưởng lão đã trải qua trận chiến năm đó.
Lời Tần Lôi vừa dứt lời, một cảm giác anh em như chân tay lập tức quanh quẩn trong lòng đội quân xuất chinh. Trong số những người tiễn đưa cũng dâng thêm chút cảm giác huyết mạch tương liên.
- Nhưng bây giờ chúng ta cùng chung địch nhân -Nam Sở. Dụng tâm hiểm ác muốn dậy sóng trong cảnh nội Đại Tần. Bọn họ mượn danh tiếng của Di Lặc giáo, tà thuyết mê hoặc dân chúng, kích động giáo dân phản loạn, biến quê hương chúng ta thành địa ngục nhân gian! Chúng ta nên làm gì bây giờ?
- Bình định! Bình định! Bình định!
Khi mới nghe nói sau lưng Di Lặc giáo có Nam khấu, tướng sĩquân Trấn Nam và dân chúng Giang Bắc đang hận Nam Sở thấu xương cùng gào lên.
- Đúng! Bình định! Dùng máu của địch nhân tế điện thân nhân chết oan! Thức tỉnh dân chúng lạc đường!
Nói xong, dồn hết sức hô lớn:
- Nhổ cờ!
Dương Văn Ngôn mặc bộ ngân giáp nghe vậy hét lớn:
- Tuân lệnh!
Hai tay gã ôm chặt lấy cột cờ cao hai trượng, vừa nhấc eo liền nhổ ngu cương quân kỳ của Trấn Nam quân khiêng lên vai.
- Xuất phát! San bằng Bắc khấu!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất