Quyền Bính

Chương 166: Bắc phạt

Chương 166: Bắc phạt
Nói chuyện tào lao vài câu, Tần Lôi lái chủ đề về chiến sự hai tỉnh, hắn cười híp mắt hỏi:
- Sau khi bình định Sơn Nam, các ngươi cũng cần phải trở về. Có ý kiến gì về phương lược trùng kiến với Cô không?
Tư Đam Thành vội đặt đũa xuống, cung kính nói:
- Phương lược của Vương gia mạnh như thác đổ, mưu tính sâu xa. Thuộc hạ bội phục.
Tần Lôi cười ha ha:
- Tư phủ có chuyện gì cần nói tốt nhất là hỏi luôn đi. Chờ tới khi quay về Sơn Nam mới tính sẽ không tốt.
Tư Đàm Thành hơi ngượng ngùng:
- Quả thật có mấy vấn đề muốn thỉnh giáo Vương gia.
Tư Đam Thành nghĩ kỹ, trầm ngâm nói:
- Phương lược trùng kiến đã nói, nha môn phục hưng chia mười triệu lượng dùng cho năm năm trùng kiến Sơn Nam. Làm vậy là vì muốn dùng các loại thuế trong cảnh nội Sơn Nam. Tuân theo nha môn phục hưng, tiến hành thống nhất chỉnh lý thuế công nông thương. Vi thần lo áp dụng cái này cũng hơi khó.
Thấy ba người kia cũng gật đầu, Tần Lôi biết rõ các thủ hạ của mình đều không có niềm tin. Đảo mắt qua bốn người, hắn chậm rãi hỏi:
- Nha môn phục hưng, tiền lấy ở đâu?
Nhu Đản Thần cung kính đáp:
- Mượn.
Tần Lôi gật gật đầu, mỉm cười nói:
- Nếu là mượn, thì tức là phải trả. Các vị chuẩn bị trả thế nào đây?
Sắc mặt bốn người sầm xuống, Trác Văn Chính ngượng ngùng hỏi:
- Còn phải trả sao?
Tần Lôi hoàn toàn không buồn cười:
- Vì sao không phải trả?
Kiều Viễn Sơn đáp:
- Nha môn phục hưng này không phải chúng ta tự mở sao? Sao còn phải trả?
Trước đó vài ngày Tần Lôi đã nhận ra vấn đề này trong nha môn. Mình cẩn thận mấy cũng có sơ sót, không để ý đến bốn vị Đốc phủ cũng có cảm giác này với nha môn. Trong mắt bọn họ, nếu là nha môn, tức là thuộc về hệ thống chính vụ của hai tỉnh, cho nên tiền của nha môn phục hưng là tiền của quan phủ, làm gì có chuyện trả.
Nếu vẫn không hỏi vấn đề này, chờ tới khi Tần Lôi quay về Trung Đô, quan phủ hai tỉnh đã có được bốn phần quyền lên tiếng sẽ coi nha môn phục hưng là túi tiền của mình, tùy ý lộng hành, không cần phải trả lại. Chuyện như vậy không cần nhiều. Chỉ cần một lần, thì nha môn phục hưng do mình tân tân khổ khổ tạo dựng nên sẽ ầm ầm tan rã. Dù sao các Nghị sự sẽ không ngốc đến mức bị người ta biến thành con dê béo còn phải đau khổ kiên trì.
Tần Lôi vẫn cười mị mị nhìn Kiều Viễn Sơn, không nóng không vội hỏi:
- Kiều lão gia có thể đáp ứng không?
Sau đó hắn hỏi Trác Văn Chính:
- Lệnh tôn có thể đáp ứng không?
Đương nhiên Tư Đam Thành cũng không tránh được câu hỏi đó.
Duyên Vũ vốn tưởng rằng mình không có chuyện gì cũng bị Tần Lôi hỏi:
- Ngươi muốn chọc tức tất cả môn phiệt phía nam đến tận cùng sao?
Bốn người bị Tần Lôi hỏi á khẩu không trả lời được. Đúng thế, không ai biết tiền của mình sẽ được dùng cho quan phủ. Trong quy trình đã nói rất rõ ràng, bảy trăm ngàn lượng kia của nha môn phục hưng là thuộc sở hữu của tất cả mọi người, chỉ là bảo quản hộ các nghị sự mà thôi.
Thấy bốn người trầm ngâm, Tần Lôi gay gắt phân tích:
- Cô làm mọi thứ là vì nha môn phục hưng, là dựng nên một bình đài cho quan phủ và sĩ tộc, sớm cân đối khả năng phát sinh hiểu lầm ngăn cách giữa hai bên.
Dừng một chút, hắn nghiêm túc nói:
- Nhưng tất cả những thứ này đều phải được xây dựng trên cơ sở công bằng tin tưởng lẫn nhau. Các ngươi là quan phụ mẫu hai tỉnh, lại còn là Nghị sự lớn của nha môn phục hưng, cần phải cân nhắc cẩn thận quan hệ giữa hai bên, nếu không nha môn này sẽ trở thành đồ trưng bày, quan hệ giữa các ngươi và sĩ tộc cũng sẽ chuyển biến xấu đi.
Bốn người nghiêm nghị đồng ý. Duyên Vũ thử thăm dò:
- Vì thế chúng ta phải nghiêm túc chấp hành những điều kiện kia?
Tần Lôi gật đầu:
- Không chỉ có thế, nha môn phục hưng còn có thể giám sát mỗi khoản chi tiêu, cùng với tình hình chấp hành điều khoản cụ thể. Chỉ cần cho rằng quan phủ chi tiêu không hợp lý, thậm chí có hành vi tư lợi, bọn họ có quyền từ chối trả khoản tiền của kỳ tiếp theo.
Nhìn sắc mặt bốn người căng dần lên, Tần Lôi hiểu rõ những vị đại tướng nơi biên cương này từ trước đến nay vẫn làm việc một cách độc đoán cứng nhắc. Nên khi nha môn phục hưng bị giám sát đương nhiên không thấy thoải mái.
Tần Lôi vẫn nhẫn nại nói tiếp:
- Mỗi tỉnh đều có Ngự sử và Giám sát Ngự sử, vì sao các ngươi có thể tiếp nhận? Bởi vì bọn họ không thể vượt quyền các ngươi? Nha môn phục hưng này cũng vậy, bọn họ chỉ có thể giám sát các ngươi, chứ không thể khoa tay múa chân với các ngươi. Nếu ngay cả điều kiện này cũng không thể thỏa mãn, người ta sẽ không làm cái việc coi tiền như rác kia đâu.
Dừng một chút, hắn nghiêm khắc dặn dò:
- Cần phải nói rõ với các ngươi. Nếu không phải Cô Vương đưa ra điều kiện này, chắc chắn các hào phú kia sẽ không bỏ ra số tiền này đâu. Người ta dựa vào cái gì mà phải bỏ tiền ra cho các ngươi chà đạp?
Mấy người ngẫm nghĩ, thấy cũng có đạo lý. Nói gì thì nói, bọn họ cũng chính là đại nghị sự, không thể không xót tiền của mình được. Nhìn nhau một cái, Kiều Viễn Sơn ngượng ngập nói với Tần Lôi:
- Vương gia dạy phải. Là thuộc hạ suy tính thiếu sót rồi.
Tần Lôi vẫn muốn trấn an cánh tay trái cánh tay phải của mình, cười cười với bốn người, hòa nhã nói:
- Một bàn này của chúng ta đã chiếm cứ sáu phần quyền, có quyền khống chế tuyệt đối với nha môn phục hưng. Cho nên nha môn này không phải là tranh quyền với các ngươi, mà là muốn trích chút quyền lực dư thừa của các ngươi ra, lấy phần nhỏ nhất, là có thể ra lệnh cho thân sĩ hai tỉnh rồi. Bốn vị còn có cái gì không hài lòng?
Lúc này bốn vị Đốc phủ mới chuyển buồn thành vui, nói mấy lời nhận lỗi...
- Đã hiểu.
- Thuộc hạ ngu dốt...
Tần Lôi cũng chỉ muốn thông qua nha môn này để nắm chặt được phía nam trong tay, còn những thứ khác cứ thuận theo tự nhiên là được.
Hai ngày sau, Kiều Viễn Sơn và Tư Đam Thành đều dẫn thủ hạ về Sơn Nam. Còn năm ngày nữa là tiết Mang Chủng rồi, nếu tính không lầm, thì đã có thể trồng cây vụ hè, sau một quý thì thu hoạch xong toàn bộ.
(Tiết Mang Chủng nhằm vào khoảng mồng 5 hay mồng 6 tháng 6, khi những loại hạt giống cây có lông như đại mạch, tiểu mạch… đã chín, có thể thu hoạch để làm giống. Sau tiết này là đến Hạ chí)
Lên đường cùng bọn họ còn có đoàn quan sát của nha môn phục hưng, bọn họ sẽ báo lại tình hình ở Sơn Nam cho Nghị sự cục, để quyết định khi nào sẽ trích cấp lần mượn tiền thứ nhất.
Bọn họ đi không bao lâu, Tần Lôi cũng phải lên đường. Giai đoạn thứ hai của chiến dịch đã được triển khai, Trấn Nam quân của Dương Văn Vũ toàn tuyến vượt tới Sơn Nam, ép Di Lặc giáo tới Phiền thành Tương Dương, cùng đường với Tần Hữu Tài suất lĩnh một vạn bộ quân bắc thượng, khu trục những nơi mà giáo đồ Di Lặc giáo chiếm giữ, giải vây Hồ Thủy Quân ở Tương Dương, cuối cùng gặp Dương Văn Vũ ở vùng Tương Phàn, vây kín Di Lặc giáo.
Đêm trước khi xuất chinh, đương nhiên Nhược Lan không yên tâm, chuẩn bị đi chuẩn bị lại hành trang tùy thân cho Tần Lôi, đủ để chứa đến bảy cái hòm lớn.
Tần Lôi thấy thế than thở:
- Nhược Lan, ta đi đánh giặc, không phải dọn nhà. Không cần mang theo cả cái bồn cầu này chứ?
Nghe vậy, nàng chăm chú suy nghĩ một hồi, kiên quyết lắc đầu:
- Không được, nếu không tới nửa đêm muốn đi vệ sinh thì làm sao bây giờ? Ra ngoài càng xa, trời sẽ càng lạnh.
Tần Lôi “a” một tiếng, lại hỏi:
- Thùng gỗ kia để làm gì?
Nàng thật thà đáp:
- Bôn ba suốt cả ngày, tất nhiên toàn thân sẽ mệt mỏi. Được tắm nước nóng, đêm ngủ sẽ sâu hơn một chút.
Rồi hưng phấn nói tiếp:
- Thật ra cũng không lớn lắm đâu. Nô tỳ đã lồng chậu rửa mặt vào chậu rửa chân, lại lồng chậu rửa chân vào thùng nước, tất cả cất trong cái thùng tắm này rồi…
Lại nhìn bộ mặt ngơ ngác của Tần Lôi, nàng ngừng công việc tính toán, đôi mắt trong veo bắt đầu đỏ lên:
- Nô tỳ không đi theo bên cạnh ngài được, ngài không thể không tự chăm sóc mình.
Hắn nhẹ nhàng kéo thân thể mềm mại không xương của Nhược Lan vào lòng, nhẹ nhàng an ủi:
- Sao lại như vậy? Ta sẽ tự chăm sóc mình thật tốt. Còn nữa, không phải còn có Vân Thường đi theo sao?
Hắn không nói còn không sao, vừa nhắc tới chuyện đó, trong lòng nàng lập tức dâng lên nỗi chua xót vô hạn, đôi mắt đang ngân ngấn cuối cùng đã rơi lệ.
Hai người một đường xuôi nam, ngày đêm bên nhau, tình cảm đã sớm sâu đậm hơn trước kia. Thấy nàng rơi lệ, hắn lấy khăn tay cẩn thận lau nước mắt cho nàng, dịu dàng hỏi:
- Là ai chọc cho Nhược Lan của ta buồn vậy?
Nàng thầm nghĩ trừ tên oan gia này thì còn ai nữa. Gượng chống khỏi ngực hắn, nàng lau khô khóe mắt, nhỏ giọng nói:
- Nô tỳ không nỡ xa Điện hạ, chứ không có nguyên nhân gì khác.
Tần Lôi nghĩ lại, hiểu được rốt cuộc vấn đề ở đâu, không khỏi thầm mắng mình nói chuyện không biết lịch sự, kéo tiểu cô nương vào lòng, hòa nhã nói:
- Tiểu Nhược Lan đừng nghĩ nhiều, hành quân chiến tranh không thể mang theo nữ nhân. Đây là thiết luật, Cô không thể làm trái.
Cuối cùng nàng không nhịn được nữa, giọng nhỏ như muỗi kêu thắc mắc:
- Nhưng Vân Thường kia…
Tần Lôi cười ha ha vỗ vỗ lên cặp mông ngạo nghễ của nàng, khiến cho tiểu cô nương đỏ rực hai tai, rúc thật sâu vào lòng hắn, chút tủi thân nho nhỏ cũng tan theo mây khói. Tần Lôi mới ôm nàng thật chặt, nhẹ nhàng nói:
- Tiểu Lan Lan…
Gọi ác tâm như thế, chỉ có Nhược Lan thần hồn điên đảo vì mê dược của Tần Lôi có thể tiếp tục bình thản tiếp tục chịu đựng gian khổ mà không nổi da gà. Nàng cựa đổi tư thế dễ chịu trong lòng hắn, cái mũi nhỏ phát ra tiếng rên:
- Hm…
Tần Lôi nhéo nhéo cái mũi nhỏ của nàng, ôn nhu nói:
- Nói cho nàng nghe một bí mật động trời, chỉ có hai chúng ta biết rõ. Nàng phải giữ bí mật giúp ta đấy.
Nhược Lan vùi cái đầu nhỏ thật sâu vào ngực hắn, buồn bực nói:
- Không cần phải nói cho Nhược Lan. Gia mà nói Nhược Lan lại lo lắng, sợ nửa đêm nói mơ để lộ ra mất.
Nghĩ đến tiểu cung nữ luôn kính cẩn trước kia bây giờ đã biết nói mấy câu ngọt ngào, Tần Lôi không kìm nổi đắc ý cười hắc hắc. Đã phải đợi cả buổi tối, lại nghe tiếng cười dâm tiện của hắn, Nhược Lan không kìm nổi ngẩng đầu lên, ngước đôi mắt sâu như hồ nước mùa xuân nhìn hắn.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất