Quyền Bính

Chương 170: Lửa trong thành rực cháy (1)

Chương 170: Lửa trong thành rực cháy (1)
Mặc dù hiện giờ Tứ Thủy được làm chủ sự lục phẩm, lại càng có thêm nhiều sự ủng hộ hơn, nhưng cũng không thể chỉ trong một thời gian ngắn biến sáng kiến của Tần Lôi thành sự thật. Ví dụ như mông hãn dược lần này, cho dù hòa lẫn vào trong rượu mạnh, vẫn còn chút vị chát chát, chỉ có thể chờ những kẻ kia uống say đến mức không phân biệt nổi rượu và nước đái ngựa, bọn họ mới dám đưa lên.
Quả thật những người kia đã không phân biệt được rượu và nước đái rồi, nhận vò và cứ tiếp tục uống ừng ực, không một ai phát hiện ra có mùi lạ. Điều này cũng khiến cho nỗi lo trong tâm bọn họ nhẹ đi, hai tay cầm sẵn chuôi đao cũng chậm chậm buông ra.
Cùng là uống rượu, nhưng tửu lượng bên ngoài thành rõ ràng ít hơn nhiều. Thịt lợn thịt dê ăn sạch sẽ, bọn họ nguyên một đám say bét nhè, không lâu sau lần lượt ngã vật ra đất ngáy ro ro.
Thấy Tần Lôi và Tần Hữu Tài đổ mồ hôi, Tần Hữu Tài cũng thấp thỏm hỏi:
- Không phải chỉ là giả vờ say rượu sao? Một đám xú tiểu tử này diễn đạt đến vậy sao?
Tần Lôi nhìn tường thành tối om phía xa xa, khẽ cười nói:
- Yên tâm, trong vòng một dặm bên ngoài doanh trại Cô đã bày cảnh giới, trừ phi những kẻ kia có thiên lý nhãn, nếu không sẽ không nhìn được đâu.
Lúc này Tần Hữu Tài mới thả lỏng tâm tình, cùng Tần Lôi đối ẩm mấy món điểm tâm củ lạc, thủ lợn, đậu phụ, măng sợi. Còn bọn họ uống gì thì không ai biết.
Một lát sau, có Phó tướng của Tần Hữu Tài tới, mặt mày hớn hở bẩm báo với Tần Lôi:
- Khởi bẩm Vương gia, có mười lăm đội báo danh tham gia đội tiên phong.
Gã nói tiếp với vẻ không tin được:
- Trương Tứ Cẩu cũng báo danh.
Tần Lôi cười tủm tỉm hỏi:
- Y báo danh thì có gì ngạc nhiên?
Phó tướng giải thích:
- Lão Trương này là lão binh, từ xưa tới nay tấn công luôn ở đằng sau, rút lui lại chạy đầu tiên. Nếu không phải năm đó đã tham gia chiến đấu bảo vệ Thủy thành, Đại soái lại truyền lệnh rõ ràng ưu tiên người lớn tuổi, chỉ cần y không muốn đi, chúng ta cũng không thể đuổi y, chứ từ lâu đã muốn đá y về ôm cháu trai rồi.
Tần Lôi hiếu kỳ ra lệnh:
- Gọi lão Trương đến. Cô muốn tâm sự với y.
Chỉ chốc lát sau, Trương Tứ Cẩu được Phó tướng kia đưa tới. Tần Lôi vẫy tay gọi y lại, cho y ngồi xuống bên cạnh. Y u ám ngồi xuống. Nhìn khuôn mặt đầy dấu vết năm tháng lại càng in đậm thêm lịch sử tang thương.
Tần Lôi cười nhìn y, nhẹ giọng hỏi:
- Lão Trương, nghĩ thế nào mà đi cướp danh tiếng với người trẻ tuổi hả?
Sắc mặt Trương Tứ Cẩu hơi buồn, ngượng ngùng nói:
- Ta cũng bắt đầu hối hận.
Tần Hữu Tài bên cạnh nghe vậy gằn giọng mắng:
- Ngươi dẹp cái trò diễn binh lính càn quấy đó đi. Thành thật trả lời câu hỏi của Vương gia.
Tần Lôi đã sớm phát hiện vị Tần Tướng quân này thích dựng râu trừng mắt, quả thực cũng hơi thô bạo. Nhưng lão binh như Trương Tứ Cửu vài chục năm qua cũng không chịu rời đại doanh ẩm ướt đơn sơ của Trấn Nam quân, nhất định có lý do của y. Nếu không có được sự tôn trọng cao, nhất định y sẽ không dễ dàng thổ lộ nội tâm.
Tần Lôi hắng giọng, ngăn Tần Hữu Tài đang muốn nổi bão lại, hòa nhã nói với Trương Tứ Cẩu:
- Nhưng Cô có làm gì đâu? Lại khiến cho lão Trương ngươi hối cải?
Trương Tứ Cẩu gãi gãi hai gò má, vẫn không nhanh không chậm đáp:
- Cầu Vương gia thưởng cho ngụm rượu. Ta là con sâu rượu, chỉ có thể dùng rượu để hạ.
Thì ra lão binh tặc này nhìn thấy bầu rượu trên bàn, tâm lý bất ổn. Tần Lôi và Tần Hữu Tài liếc nhau, cười lên ha hả, khiến cho Trương Tứ Cửu ngơ ngẩn không hiểu. Tần Hữu Tài cầm bầu rượu lên, đặt trước mặt y, cười nhạo:
- Có một bầu đã thưởng cho ngươi rồi đấy. Ngoài sâu rượu, tốt nhất là đánh nốt những tâm địa gian xảo khác đi.
Trương Tứ Cẩu đỏ mặt, một tay cầm bầu rượu, một tay mở nắp, đưa lên mũi hít hà, ngẩn ra. Y đưa bầu rượu tới bên miệng, nếm nếm thứ bên trong, lại nhăn nhó khổ sở. Thì ra là một bình nước trà.
Y đặt bầu rượu xuống, bịch một tiếng quỳ sụp:
- Tiểu nhân đã trách oan Vương gia và Tướng quân rồi. Tiểu nhân xin chịu tội.
Dứt lời, bang bang bang dập đầu lạy ba cái liên tiếp.
Tần Lôi cười mắng:
- Bảo sao người ta nói: lão binh du, lão binh du, quang côn tâm hắc kiểm bì hậu (lão binh lão binh, lưu manh đen tối da mặt dày). Tứ Cẩu, ngươi thực sự là lưu manh đấy.
Tần Hữu Tài cũng cười nói:
- Ba cái khấu đầu muốn chuộc hết tội ngỗ nghịch với thượng quan? Không dễ dàng như vậy.
Trương Tứ Cẩu ngồi thẳng người, cười nói:
- Tướng quân đại nhân như đại thụ che trời. Tiểu nhân chỉ như cọng cỏ dưới đất. Ngài sẽ không chấp nhặt đâu.
Tần Hữu Tài nghiêm mặt hỏi:
- Ngươi ví bổn Tướng quân là đại thụ. Vậy Vương gia thì sao?
Sắc mặt Trương Tứ Cẩu ngây ngô vô tội;
- Là mặt trời!
Hai người Tần Lôi cười đến ngửa tới ngửa lui, cười chảy cả nước mắt. Thật lâu sau, Tần Lôi mới dùng tay áo lau khóe mắt, vui vẻ hỏi:
- Tứ Cẩu, chuyện ngươi vào đội tấn công là có người hãm hại hả? Là ai? Nói ra, Cô làm chủ cho ngươi.
Tần Hữu Tài cũng cười ha ha:
- Đánh chết ta cũng không tin ngươi có thể chủ động yêu cầu vào đội tấn công. Trừ phi mặt trời mọc đằng tây.
Trương Tứ Cẩu mặt mày đỏ bừng, hơi xấu hổ nói:
- Không phải tiểu nhân lãng tử quay đầu sao.
Tần Lôi khoát khoát tay, ngắt tiếng cười của Tần Hữu Tài, hỏi Trương Tứ Cẩu quỳ dưới đất:
- Ngươi nói thử xem trong nội tâm ngươi nghĩ thế nào? Chỉ cần có lý, Cô và Tần Tướng quân xin lỗi ngươi.
Trương Tứ Cẩu ngẩng lên nói:
- Thật ạ?
Tần Lôi gật gật đầu, mỉm cười nói:
- Cô Vương không bao giờ nói dối.
Trương Tứ Cẩu đắn đo cả buổi, mới dập đầu với Tần Lôi:
- Cầu Vương gia để cho tiểu nhân đánh xong một trận mới nói.
Tần Lôi kỳ quái hỏi:
- Sao lại thế?
Trương Tứ Cẩu ngu ngơ cười:
- Nếu tiểu nhân chết ở đây, nói gì cũng không có ý nghĩa. Đám nhóc kia đều là gà con, còn nhiều thứ cần dặn dò.
Tần Lôi gật gật đầu, thả cho y đi. Hắn vẫn nhìn theo bóng y cho tới khi biến mất, mới quay đầu nói với Tần Hữu Tài:
- Có tài. Một lão binh là một bộ sách. Tuy trên sách có nhiều chỗ hỏng, nhưng vẫn là tài phú. Nếu ngươi muốn thủ hạ dưới trướng mình mạnh hơn, bản thân nhẹ nhàng hơn một chút, thì đối xử tử tế với những lão binh này đi.
Tần Hữu Tài như có điều gì suy nghĩ, gật gật đầu, chìm vào trầm tư.
Thấy y bắt đầu suy nghĩ, Tần Lôi vui mừng gật đầu. Nếu hắn biết lúc này trong đầu Tần Hữu Tài đầy những dự tính Trương Tứ Cẩu sẽ nói thế nào, không nghe lọt nửa lời mình, không biết sẽ có cảm giác thế nào? Chắc chắn sẽ úp cả đĩa đậu hũ vào mặt y…
Hai người cứ như vậy trò chuyện, câu được câu mất, tới khi đồ ăn nguội hết, Trầm Băng từ trong bóng tối đi ra, quỳ xuống trước mặt Tần Lôi:
- Vương gia, bên kia đã chuẩn bị xong.
Tần Lôi gật gật đầu, hỏi:
- Giờ nào rồi?
- Canh ba rồi.
Trầm Băng đáp.
Tần Lôi quay sang, nói với Tần Hữu Tài phấn chấn tinh thần:
- Bí mật tập hợp đội ngũ đi.
Tần Hữu Tài chắp tay thưa vâng, liền đi mời các Phó tướng các Giáo úy tập hợp. Bọn họ đã sớm biết tối nay có việc, nói rằng gối giáo chờ sáng cũng hơi quá, nhưng người nằm dưới đất không có ai ngủ. Giáo úy nhẹ giọng gọi Bì úy, Bì úy nhẹ nhàng gọi Đội trưởng, đội trưởng gọi Ngũ Thập trưởng, Ngũ Thập trưởng gọi lính của mình. Không tới một khắc, hơn một vạn binh sĩ đã nghiêm túc xếp thành hàng, lẳng lặng đợi lệnh của Thống soái.
Tần Lôi đã mặc giáp trụ chỉnh tề đứng trước mặt đội ngũ, trong bóng tối chỉ có thể nhìn thấy vô số cặp mắt sáng lấp lánh hưng phấn, nghe được từng tiếng thở dồn dập. Hắn biết bọn họ đều đang căng thẳng. Hắn cảm thấy cần khiến cho họ bình tĩnh lại, hạ giọng cười hỏi:
- Các đầu bếp, có nghe ra được Cô là ai không?
Trả lời hắn là mấy tiếng cười khẽ, cũng có người âchỉnh tề thấp giọng trả lời:
- Vương gia thiên tuế!
Tần Lôi cười hắc hắc:
- Xem ra nhân duyên của Cô Vương cũng không tệ lắm. Các ngươi ăn no hết chưa?
Lại là tiếng cười khẽ, ỷ vào đêm tối, có người lớn gan đáp:
- Nước thịt đều đã no đủ cả.
Tiếng cười lại càng lớn.
Tần Hữu Tài trừng mắt, muốn quát lớn, Tần Lôi kéo bả vai y, ý bảo y đừng lên tiếng. Giọng nói trầm thấp mà đầy từ tính của hắn tiếp tục vang lên:
- Cô muốn hỏi các ngươi một chút, khẩu hiệu của Trấn Nam quân là gì?
- Xuôi nam! Xuôi nam! Xuôi nam!
Một vạn người trăm miệng như một cùng hô lên, tuyđều cố gắng hạ giọng, lại càng có thêm phần sức mạnh chấn nhiếp nhân tâm.
Tần Lôi nói tiếp:
- Đúng, các ngươi là thiết quân được lập ra để tiêu diệt Nam Sở. Mặc kệ người khác nói lần này bắc thượng đã bất cẩn bao nhiêu, nhưng đối với các ngươi, đây chẳng qua chỉ là một lần luyện binh nho nhỏ đầu tiên.
Khi Tần Lôi đưa ra mục tiêu cao hơn, những binh sĩ này đột nhiên nghĩ rằng: Chúng ta muốn là quân đội hùng mạnh tấn công Nam Sở. Đám giặc cỏ này là cái khỉ gì. Cảm giác khẩn trương lo lắng tan sạch, cảm thấy thư giãn hơn.
Tần Lôi tiếp tục nói:
- Nhưng đao thương của địch nhân không quan tâm mục tiêu của các ngươi hùng vĩ đến mức nào. Chỉ cần các ngươi mất tập trung một khắc, đao gỉ kiếm cùn của bọn chúng sẽ chém vào cổ các ngươi, chặt đứt khí quản của các ngươi, máu tươi phụt ra ngoài, vất vả hít thở không được bao lâu, tất cả máu sẽ chảy hết. Các ngươi sẽ phải ngã vào cái cống ngầm hôi thối không chịu nổi này vĩnh viễn, không một ai nhớ tới.
- Mà những người tập trung hết sức sẽ sống sót, đủ tư cách nhận được huy hoàng thuộc về mình. Nếu là ta, chết cũng phải chết oanh oanh liệt liệt!
Rốt cuộc, không khí trở nên trầm ổn, thay thế cho cảm giác thư giãn vừa rồi.
- Các đầu bếp, vì tương lai có thể chết huy hoàng, trật tự lên đường…
Hơn một vạn người trầm mặc quay người, sắp thành hàng, theo đội trưởng của mình từng nhóm bước nhanh về phía cửa doanh.
Tần Hữu Tài đứng bên cạnh Tần Lôi, từ trong tâm cảm thấy khâm phục một cách khó tả. Mặc dù đã biết Vương gia rất thành thạo việc hành quân chiến đấu, nhưng tuyệt đối không ngờ được, hắn có thể căn cứ vào đối thủ khác nhau mà điều tiết tâm tính binh sĩ thuộc hạ. Đối thủ lần này chỉ là đám nông dân võ trang, lại không biết tính toán, chỉ cần có thể phát huy chiến lực bình thường, căn bản không cần phải lo lắng. Tình hình này, nếu khiến cho đội ngũ hưng phấn, sẽ dễ tạo ra rất nhiều tổn thất không cần thiết. Còn nếu không nói lời nào, mặc kệ cho bọn họ tự mình làm, nhất định sẽ vì không đủ hưng phấn mà không hoàn thành toàn diện và tốt nhất mục tiêu chiến đấu.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất