Quyền Bính

Chương 170: Lửa trong thành rực cháy (2)

Chương 170: Lửa trong thành rực cháy (2)
Tần Lôi đã kích phát ra sự cao ngạo của binh sĩ, lại bỏ đi cái tâm cao ngạo của bọn họ, để bọn họ phải chiến đấu với một sự hưng phấn vừa phải, giữ bình tĩnh vừa đủ. Đây mới đúng là trạng thái chiến đấu mà trận chiến này cần có. Phải biết rằng, những binh sĩ này mới theo hắn không đến bốn ngày, năng lực nắm chắc lòng người này, Tần Hữu Tài mới chỉ thấy được ở người xưa.
Y cũng hiểu vì sao lần trước Tần Lôi phải hạ nhục tiểu Sở trước mặt mọi người. Đơn giản là vì, từ sau lời hắn nói người ta sẽ nghe.
Tần Lôi không thể biết trong thâm tâm Tần Hữu Tài mình đã có tư cách so sánh đặt ngang những yêu tinh như Văn Trang Bá Thưởng. Hắn hết sức chăm chú nhìn theo đội ngũ trong bóng tối, không quay đầu lại, nói với Tần Hữu Tài:
- Để cho đội ngũ tản ra theo từng đơn vị là đội. Hiện giờ đi quá đông sẽ kinh động địch nhân.
Tần Hữu Tài vội làm theo. Tần Lôi phân phó Đội trưởng thám báo Hứa Điền bên cạnh:
- Mang một trăm Hắc y vệ dẫn đường phía trước. Cô đã phân phó những quân quan kia, tất cả nghe lời các ngươi.
Hứa Điền lĩnhmệnh mà đi.
Trong bóng đêm, đội ngũ trầm mặc đi về phía trước khoảng bốn dặm. Cho dù đêm tối cũng có thể nhìn thấy rõ ràng hình dáng bức tường thành cao lớn. Hắc y vệ dẫn đường phía trước giơ tay lên. Ưu điểm của đội hình rời rạc lúc này mới thể hiện. Quân Trấn Nam sau lưng lặng yên không tiếng động ngừng lại rất nhanh, không có bất kỳ va chạm nào, không có bất kỳ tạp âm nào.
Hứa Điền mang theo vài người nhẹ tay nhẹ chân đi tới dưới thành, liên tục gọi ba tiếng “cục cục cục”, ngay sau đó, bên trong cửa thành cũng có tiếng đáp lại. Chốc lát sau, vang lên tiếng trục cổng thành quay két két.
Giữa trời đêm yên tĩnh, thanh âm này chói tai dị thường. Nhưng đối với đội ngũ đang chờ tấn công ngoài kia lại giống như tiếng trống trận thúc quân. Bọn họ nhao nhao rút kiếm, nâng trường thương, đều nhìn vào bên trong đội ngũ – chính là Long Quận Vương trong quân – linh hồn đại não của cả đội quân.
Thạch Dũng chửi một tiếng trách mấy ngày không tra thêm dầu cho trục cửa, Tần Lôi hung hăng vung tay, Trương Tứ Cẩu bên cạnh hắn dẫn đội cảm tử lặng lẽ xông lên thật nhanh. Con trai của Sở Phá cũng trong số đó.
Sau khi đội tiền quân này xông lên, hai cánh kia cũng bám sát lấy khe hở giữa hai cánh cổng thành càng lúc càng lớn mà đánh vào.
Tiếng cổng thành mở ra vẫn kinh động đến hộ giáo quân tuần tra gần đó. Chúng bí mật men theo tiếng động mà tới trước cổng thành. Tới đó mới thấy, cổng thành lớn nên đóng thật chặt đã mở ra được khoảng năm ngón tay.
Trong bóng tối đột nhiên có vài bó đuốc được đốt sáng, không đợi hai mắt họ quen được với ánh sáng này, bó đuốc bị tắt phụt, sau đó, một loạt tiếng xé gió dày đặc rít lên, sau đó là tiếng phốc phốc phốc của tên nỏ cắm vào da thịt cùng tiếng kêu gào thảm thiết.
Tiếng kêu gào thê lương giống như một tín hiệu vọng tới hơn mười tòa nhà trong thành. Lửa lớn hừng hực cháy lên. Trong đêm, gió phương nam thổi cho ngọn lửa bén mồi thành một mạch, biến tòa thành lớn thành một chậu than lớn.
Trong thành sáng rực như ban ngày.
Rất nhiều người bị thiêu cháy trong giấc mộng, hoặc bị hít khói đặc mà chết. Đương nhiên, không thể cả mười vạn giáo chúng đều xui xẻo như vậy, vẫn có rất nhiều người trốn thoát. Mọi người thoát ra khỏi biển lửa, chạy ra đường, thần trí hoảng sợ. Lại kinh hoàng phát hiện mình đang đưa thân vào một biển lửa còn lớn hơn.
Nhận ra điều này, họ càng thêm sợ hãi. Bọn họ khóc lóc kêu la hô hoán, nhưng vẫn không tìm thấy bóng dáng đám thủ lĩnh bình thường vẫn diễu võ giương oai, đành chạy loạn như ruồi không đầu. Không ít người hoảng hốt chạy bừa, một lần nữa bị biển lửa vây quanh, không có lối ra.
Lúc này từ phía thành nam có tiếng kêu lớn, vô số binh sĩ hoảng hốt từ cửa nam trốn ra. Bọn họ hô to:
- Không xong, Long Ma Vương đã giết tới. Chạy mau…
Những đầu lĩnh vệ sĩ và thủ hạ kia nhao nhao xông vào trong huyện nha, thấy tất cả đều đang say thành bùn nhão. Lúc này Khấu Định đang luống cuống chân tay hô lớn:
- Các ngươi còn chờ gì nữa. Chờ đại hỏa thiêu chết các đại vương, hay chờ Long Ma Vương ăn tươi nuốt sống các Vương gia! Còn không cõng người đi theo ta!
Nói xong cõng một người chạy ra ngoài. Mọi người thấy y hành động cũng không nghĩ gì nữa, liền cõng thủ lĩnh của mình, đi theo Khấu Định ra ngoài huyện nha.
Một đường chạy như điên, ra tới cửa bắc, Khấu Định đặt người trên lưng mà không ai biết là ai xuống, lớn tiếng nói:
- Các huynh đệ cứ rút trước. Ca ca cản phía sau cho mọi người!
Những người này nghe tiếng gào thét càng lúc càng gần, chỉ sợ không có ai cản bớt thế công của địch, nghe vậy bỏ lại một tràng tiếng khen:
- Trung nghĩa!
- Hán tử!
Rồi nhanh như chớp chuồn ra Mạch Thành.
Chỉ còn lại Khấu Định và mười thủ hạ thân cận. Những người này nhìn nhau cười cười, hô lớn về phía cửa thành:
- Đại vương có lệnh, tất cả mọi người rút lui về cửa bắc. Các huynh đệ, nhanh lên!
Tiếng gọi này như tiếng thần tiên cứu mạng, dẫn toàn bộ giáo chúng đang sứt đầu mẻ trán hoang mang lo sợ chạy về phía bắc. Quả nhiên, hướng thành bắc thế lửa có ít hơn một chút, tuy cũng nóng rực khó chịu nhưng cũng không đến mức không có đường ra.
Rất nhanh, có người chạy tới cửa phía bắc, thấy những người kia vẫn đang hô hào, không khỏi cảm kích:
- Huynh đệ, không cần hô nữa. Mọi người đều nghe được rồi. Đi nhanh đi.
Mười người đứng đầu không để ý vẫn cầm giấy cuộn lại thành loa, đặt bên miệng hô lớn:
- Vương gia có lệnh…
Tinh thần này đã kích động tới không ít giáo dân thuần phác, muốn ở lại cùng hô hào với bọn họ.
Những người hô hào vừa dừng lại, một người đầu lĩnh có vẻ muốn ở lại giúp một tay xúc động nói:
- Không cần kêu nữa, mọi người đều nghe được rồi. Các huynh đệ rút trước đi, chúng ta cản phía sau.
Giúp một tay lại không chịu đi, cũng không nên ở lại cùng bọn họ cản đường. Người thủ lĩnh dần dần muốn phát điên. Nếu không phải có tiếng đồng bạn lớn tiếng hô lớn bên cạnh:
- Chúng ta là thân binh của Đại Vương. Đại vương dặn chúng ta ở lại để cản lại phía sau cho mọi người. Lão nhân gia lại không có ai bảo vệ. Các huynh đệ, các ngươi đi bảo vệ Đại Vương giúp ta. Bái thác!
Mười người đang kêu gào thiếu chút nữa cùng quỳ xuống.
Người tới giúp cảm động sự trung nghĩa của họ, nghĩa vô phản cố, quay lưng chạy như điên về phía ngoài thành theo hướng họ chỉ. Chạy thật xa rồi, những người kia còn nghe có tiếng đứt quãng:
- Hảo huynh đệ. Chúng ta chờ bọn họ quay về…

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất