Quyền Bính

Chương 177: Rượu mừng

Chương 177: Rượu mừng
Không cần suy tính nhiều, trong chiến dịch lần này, “ Bạch y phệ nhân ma” đã có tác dụng rất lớn. Ngày sau cái tên này dùng để dọa hài tử đang khóc ở khu Giang Đông, làm cho tay chân của giáo đồ Di Lặc tay chân như nhũn ra, chưa giao thủ, chiến lực mười phần chỉ còn sáu.
Bất tri bất giác, Sở Thiên Quân là người đứng đầu trong đội tiên phong, đã cách hai vị Hộ pháp Đại vương chưa tới hai mươi trượng.
Thời điểm này, giáo đồ Di Lặc công thành cũng nhao nhao lui lại, bảo vệ hai vị chủ tướng lui về sau, lại điên cuồng hùng hổ vọt tới Đông Lộ bộ quân. Những kẻ kiên trì chưa chuồn mất này, đều đã bị Di LẶc giáo tẩy não triệt để, hoàn toàn tin tưởng tà thuyết của Công Lương Vũ, cho nên không hề sợ chết. Thậm chí còn có loại tư tưởng chết sớm sớm siêu sinh, chết muộn phải chịu tội.
Phải thừa nhận áp lực hai cánh đột nhiên gia tăng. Mà sức công kích của tiên phong cũng trì trệ.
Tần Lôi đứng trên xe, cùng Tần Hữu Tài, quát Chưởng Kỳ Quan:
- Nguyệt!
Chưởng Kỳ Quan kinh hãi nghĩ bụng: “Phải biết rằng áp lực của hai cánh lúc này quá lớn, nên co rút lại đổi thành thế trận phòng ngự mới đúng chứ. Vị Vương gia kia không biết có biết chỉ huy hay không, lại để cho hai cánh dùng sức tiến công. Yển Nguyệt trận so với Trùy Hình trận còn hung hiểm hơn, sẽ không hại chết mọi người chứ?”
Nghĩ vậy, y không tự chủ liếc Tần Hữu Tài, thấy Tần Hữu Tài liếc mắt nhìn lại, lúcnày mới nuốt nước miếng xuống, thu hồi lá cờ Trùy Hình hình trận trong tay, lại rút từ sau lưng ra một lệnh kỳ, dùng sức phất lên. Trên lá cờ kia có hình trăng non, lập tức một đội trống xuất hiện sau lưng y. Tám mặt trống cùng nhau gõ vang, tiếng trống hùng tráng vang khắp chiến trường, truyền vào lỗ tai mọi người. Những tay trống này không hiểu trận hình, chỉ biết là khi cờ xí biến hóa liền theo đồ án mà gõ nhịp trống cố định, cũng không có nhiều phiền não.
Trên chiến trường đều liều mạng tranh đấu, hơi chút sơ sẩy liền ngã xuống chết tại chỗ. Cho nên không thể chú ý hết thế cục trên trận, chỉ cần nghe nhịp trống quen thuộc, liền hành động như phản xạ có điều kiện.
Đội tiên phong một mực ương ngạch bỗng từ từ chậm lại. Thuẫn binh vọt tới trước, Phác đao binh thủ hộ hai bên, Trường thương binh không ngừng đâm ra từ phía sau, ngăn giáo quân Di Lặcở bên ngoài, không cho đến gần.
Mà ở trong Trùy hình trận, hai cánh vẫn bị đè nén, lúc này phóng thích toàn bộ chiến lực ra. Mạch đaobinh mặc trọng giáp, không hề e sợ đao kiếm của địch nhân, điên cuồng mà múa Mạch đaotrong tay, lực chém cùng số lần chém tăng lên gấp đôi.
Trong chiến đấu, nếu thực lực hai bên không đối xứng, loại uy lực này một khi bùng phát, lấy hung bạo trụ hung bạo rõ ràng có hiệu quả, trong nháy mắt công xa năm trượng. Dừng một chút, vốn hai cánh cung có chút căng thẳng lại biến thành thế chủ động công kích, đem toàn bộ áp lức đổ vào đội tiên phong.
Hơn một ngàn thanh Mạch đao một khi phóng ra ngoài, Trùy hình trận sát thương bạo phát vô số lần. Cả trận nhìn như một con cua lớn, chăm chú kẹp nát địch nhân, chỉ là chính giữa lại thừa nhận sự bộc phát của địch nhân trước khi chết. Trong nháy mắt, hai cánh đổi chỗ công thủ. Đám giáo đồ Di Lặc lao vào chính giữa, áp lực thoáng cái đổ lên đầu đội tiên phong. Làm Sở Thiên Quân – mũi tên của quân tiên phong cũngtrở thành kẻ chịu áp lực lớn nhất.
Không kịp nghĩ có phải Long Quận vương đang trả thù mình trước trận bất kính với hắn không, Sở Thiên Quân chém giết không ngừng. Giáo đồ Di Lặc đã chiếm hết tâm trí gã, cự chùy trong tay giống như sao băng, cuốn lấy kẻ địch ba mặt xông tới.
Đứng ở góc độ Tần Lôi có thể thấy rõ ràng, tiểu Sở đáng thương phảng phất như đá ngầm trong sóng lớn, nhiều lần bị đánhthẳng vào, thậm chícòn bịchôn vùi trong sóng triều, nhưng chỉ một lát lại quật cường hiện ra.
Cũng may Trương Tứ Cẩu kinh nghiêm phong phú đã sớm dự liệu được điểm này, ra lệnh trận hình co rút lại, gia tăng độ dày, lại phái người bảo vệ hai bên cho Sở Thiên Quân, lúc này mới miễn cưỡng ổn định trận hình.
Trương Tứ Cẩu biết rõ, chỉ cần giữ vững vị trí, lực sát thương của đội hình sẽ được phát huy vô cùng tinh tế. Đợi đến lúc áp lức buông lỏng, cũng là lúc địch nhân triệt để thất bại. Y tranh thủ thời gian quan sát thế cục trong trận, hô lớn với Sở Thiên Quân:
- Hiện tại toàn quân đều nhìn vào ngươi rồi, kiên trì thêm nửa phút! Chúng ta sẽ thắng!
Sở Thiên Quân chính là mệnh môn của trận chiến này, chỉ cần gã có thể chịu đựng, đội tiên phong có thể chịu đựng, lực sát thương của hai cánh cũng có thể phát huy không kiêng nể gì.
Một loại hạnh phúc khi được tin cậy, được ỷ lại xông lên đầu, Sở Thiên Quân cảm giác mệt nhọc bị quét sạch. Như người sói, gã tru lên một tiếng, đại chùy trong tay múa tới mức nước dội không lọt, lập tức khiến cho trận hình hơi có chút bấp bênh một lần nữa kiên cố trở lại.
Hai người đứng trên chiến xa ở hậu trận cũng đã mất đi vẻ thoải mái lúc đầu, sắc mặt chăm chú nhìn tiến triển của trận chiến. Tần Lôi lặng lẽ ra lệnh hắc giáp kỵ binh chuẩn bị xuất kích. Chỉ cần chiến trận có xu thế sụp đổ, hắn sẽ không chút do dự xông vào, cứu vãn trận chiến, không lo lắng vấn đề thương vong nữa.
Nguyệt trận chính là đem toàn quân triển khai thành hình cung giống như trăng lưỡi liềm nên mới có tên như vậy. Vị trí lớn nhất là chỗ lõm của mặt trăng. Lúc tác chiến chú trọng công kích cánh. Dùng độ dày đặc của vòng cung để ngăn cản quân địch. Chỗ trũng của trăng lưỡi liềm nhìn như bạc nhược yếu kém lại ẩn chứa hung hiểm, là nơi có đại tướng dũng mãnh nhất trận, chỉ sử dụng khi có binh cường tướng mạnh.
Đó chính là Nhâm Thị vệ trưởng theo Tần Lôi từ đầu, hiện đã thành Ngự lâm Hiệu úy do Thiết Ưng dạy. Đối với quân Di Lặc giáo, Trấn Nam bộ binh có thể xem là cường binh điển hình. Nhất là hai cánh Trọng giáp binh, trong tay là Mạch đao đắt đỏ mà uy dũng. Cho nên hắn tin tưởng, đội quân này mạnh nhất là hai cánh.
Mà Sở Thiên Quân đang đùa nghịch đại chùy trước mắt cũng chẳng khác nào hạc giữa bầy gà. Tuy còn chút non nớt, nhưng khi phối hợp với lão binh Trương Tứ Cẩu, hai người một già một trẻ, một mạnh mộtổn, cộng lại cũng có thể xem là một dũng tướng.
Đã có binh cường tướng mạnh, Tần Lôi cũng có tiền vốn để dùng Yển Nguyệt trận. Mà lúc đó khí thế Di Lặc giáo đang thịnh, nếu như dùng Viên hoàn trận để tránh đi, sẽ khiến cho giáo quân Di Lặc bùng lên như một mồi lửa, càng điên cuồng mà công kích Trấn Nam quân. Do đó không bằng phát huy ưu thế hai cánh, lấy hung bạo trị hung bạo, mạnh mẽ thổi tắt mồi lửa Di Lặc giáo, khiến bọn chúng suy yếu như cũ. Tuy có chút thương tổn nhất thời, nhưng theo đại cục, lại vô cùng có lợi.
Đó là những lời sau này Tần Lôi nói với Tần Hữu Tài. Còn suy nghĩ trong lòng hắn, vĩnh viễn không có người ngoài biết. Đây là một cảnh làm dáng, hoặc là nói hắn tự mình dẫn quân Bắc phạt, vốn là một hồi triệt để thanh tẩy chính trị. Hắn muốn thể hiện vũ lực mạnh mẽ đối với thân sĩ phía Nam, muốn dân chúng phía Nam xem mình như chúa cứu thế, hắn còn phải dùng máu tưới của Di Lặc giáo để trấn nhiếp thế lực đang âm thầm phản đối. Nói tóm lại, hắn muốn lực lượng phía Nam phục tùng ý chí của hắn. Hắn muốn trở thành kẻ thống trị thực tế ở phía Nam. Hắn muốn cắm rễ ở hai tỉnh phía Nam. Có như vậy, đến khi khải hoàn về triều, Chiêu Vũ Đế sẽ không tiếc lực mà bảo vệ hắn, từ đó có thể sống sót trong thời kỳ dễ bị giết nhất.
Mà hết thảy kế hoạch của Tần Lôi, đều xây dựng trên việc phỏng đoán tâm ý của Chiêu Vũ Đế. Thông qua một thời gian giao tiếp, hắn biết vị hoàng đế này là một người chấp nhất tới mức cố chấp. Người như vậy khi cómục tiêu chuyên chú, có thể bỏ qua tất cả nghi kỵ trong lòng.
Tính cố chấp của Chiêu Vũ Đế được di truyền từ mẫu thân của y. Quyền hành của đại hoàng tộc – đây là chấp niệm của hai mẹ con. Vì mục tiêu này, y có thể ẩn nhẫn vài chục năm mới đột nhiên làm khó dễ, đoạt lại một nửa đất đai. Bọn ho bố trí mấy chục năm, bất tri bất giác đưa địch nhân vào bẫy. Nhưng những cái này đều thuộc về âm mưu, với tư cách hoàng thất, nếu chỉ dùng thủ đoạn vụng trộm, có thắng cũng không anh hùng, căn bản là không làm cho sĩ tộc trong thiên hạ tâm phục.
Tâm không phục thì sẽ bất kính, bất kính thì sẽ sinh loạn.
Cho nên hoàng thất càng cần phô trương trí tuê, đường đường chính chính, đánh bại địch ngay dưới ban ngày ban mặt, vô luận là trên triều đình hay là trên chiến trường, chỉ có ưu thế áp đảo mới làm cho những kẻ dã tâm bừng bừng an phận.
Hoàng gia rất cần một đại diện chính nghĩa, một lưỡi dao sắc bén đại diện cho hoàng quyền vượt mọi chông gai, quét sạch chướng ngại. Cho nên Tần Lôi đoán chắc Chiêu Vũ Đế nhất định tha thứ, thậm chí là mừng rỡ khi hắn thể hiện uy phong.
Nếu như lúc đó Tần Lôi vẫn không thể trưởng thành, trở thành một cây đại thụ có thể chống lại mưa sa bão táp, hắn sẽ tìm một nơi thanh sơn thủy tú để mà chôn mình.
Cho nên hắn muốn thể hiện ra khí thế trước nay chưa từng có, khí thế phật cản giết phật, vượt khó tiến lên, quyết không lùi bước. Hắn không thể lui, chỉ có tấn công. Trong chính trị muốn ra vẻ ta đây, thì phải có khảo lượng trên chiến trường.
Lựa chọn lần này của hắn là chính xác. Yển Nguyệt trận không hổ là sát trận đối với kẻ yếu. Giáo quân Di Lặc mềm yếu vô lực, cho dù thấy được mệnh môn của trận pháp, lại không có năng lực công phá nó. Ngược lại bị chém giết điên cuồng.
Không đến một phút đồng hồ, hai vạn Di Lặc giáo quân xông lên liều chết chỉ còn một nửa, còn lại hoàn toàn đã sụp đổ. Mặc dù không chạy tán loạn, nhưng vừa đánh vừa lui, không tạo thành áp lực gì cho Trấn Nam quân.
Tần Lôi ngồi trên chiến xa, lập tức thấy được tinh thần của địch nhân đã mất, là thời điểm cho bọn hắn một kích cuối cùng. Hắn gật đầu với Thạch Cảm, ý bảo Hắc giáp binh xuất kích.
Một tiếng huýt sáo vang lên, Hắc giáp kỵ binh chờ đã lâu ở hậu phương ngay ngắn đeo mặt nạ, kiểm tra một chút vũ khí ở yên ngựa. Một tay nắm yên ngựa, một tay cầm liên nỗ, đợi mệnh lệnh công kích cuối cùng.
Đội kỵ binh chỉ có ngàn người này không dám nói là đệ nhất thiên hạ, nhưng sự đắt đỏ thì không phải bàn nữa. Trước tiên nói về chiến mã, ngựa lấy từ nông trường Bắc Sơn trước kia đã sớm bị loại, toàn bộ đổi thành chiến mã từ thảo nguyên Trầm Lạc và Quách Lặc Nhĩ. Thể trạng của loài ngựa này tuy không bằng ngựa Bắc Sơn, nhưng thân hình tráng kiện, tứ chi kiên cố hữu lực, sức chịu đựng cùng tải trongh đều vô cùng xuất sắc. Trải qua huấn luyện, trên chiến trường không sợ hãi, dũng mãnh vô cùng, chính là chiến mã tốt nhất mà Tần Lôi tìm được, giá cả tự nhiên xa xỉ.
Lại nhìn giáp của kỵ binh, hiển nhiên phỏng chế theo Minh Quang Khải, công nghệ phức tạp, vật liệu lựa chọn hà khắc. Nhẹ hơn một phần ba so với Minh Quang Khải, nhưng lực phòng ngựa lại không chút thua kém, hơn nữa diện tích phòng hộ lại rộng, khi mặc vào thì thư thái, hoạt động càng tự nhiên. Giá cả không thể so với áo giáp của Thạch Mãnh.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất