Quyền Bính

Chương 177.1: Rượu mừng

Chương 177.1: Rượu mừng
Vũ khí của Hắc giáp kỵ binh cũng nhiều lần thay đổi, cuối cùng xác định là hai cái liên nỏ đặc chế, một dao găm phòng thân, cùng với Hoành đao.
Hai loại vũ khí chủ công này, Hoành đao làm trên cơ sở của trường đao, trên thân đao lại tăng thêm đường cong, như vậy rất thuận lợi khi dùng hai tay nắm vào, cũng không dễ dàng hư tổn.
Bây giờ không thông dụng Lưu hành kích, thường dùng giáo sắt, lợi dụng lực xung kích chiến mã tạo ra, không chém, bổ, móc mà đơn giản lấy tốc độ rồi xuyên thấu. Đồng thời tránh khỏi việc dễ bị quay đầu. Lúc công kích đội ngũ tiên phong dùng giáo sắt mở đường, hai bên thì dùng Hoành đao củng cố thành quả chiến đấu.
Theo âm thanh dồn dập, bộ binh bắt đầu giục chiến mã, chậm rãi gia tốc, đợi đến lúc vào chiến trường, tốc độ đã lên tới mức cao nhất. Giáo đồ Di Lặc vừa nhìn thấy một con ác long xuất hiện ở phía trái mình, còn chưa kịp phản ứng, con ác long kia đã phun ra nọc độc chết người.
So với trường tiễn thì nhỏ hơn, nhưng trí mạng hơn, trong chốc lát đem toàn bộ cánh quân bên trái khoét ra một lỗ thủng lớn. Các kỹ sĩ thu hồi tên nỏ, lấy giáo xuống, dùng khí thế trước nay chưa từng có xông vào trận địa địch nhân. Bọn họ dễ dàng xuyên thấu đội hình rời rạc của Di Lặc giáo. Như gió cuốn mây tan mà san bằng tất cả địch nhân.
Một nghìn Hắc giáp binh đánh vào giác quan người ta, trở thành cọng cỏ cuối cùng đè bẹp con lạc đà. Giáo quân Di Lặc rốt cuộc không chịu nổi, nhao nhao ném vũ khí, hốt hoảng bỏ chạy.
Tần Lôi từ sau trận địa hét lên một tiếng:
-Tổng tiến công!
Chưởng Kỳ Quan cao giọng đáp:
-Tuân mệnh!
Nói xong lấy một lá cờ lớn màuđỏ rực, hai tay vung lên một cách mạnh liệt.
Bắt đầu phản công.
Trống trận dồn dập mà kiên quyết vang lên, thúc giục tất cả mọi người tiến về phía trước, lại tiến lên!
Sở Thiên Quân mang theo đội quân tiên phong giết về phía giáo quân Di Lặc. Đội Mạch đao ở hai cánh cũng bỏ áo giáp nặng nề xuống, mặc quần áo nhẹ xông tới.
Trong thành, Sở Lạc cùng Xa Quốc nhìn thấy cảnh tượng này, tự dưng vui mừng khôn xiết, đợi đúng lúc đó tổ chức tất cả kỵ binhmở cửa thành, giết ra ngoài, hai người nhìn nhau cười ha ha.
Xa Quốc cười to nói:
-Mang rượu tới!
Thân binh mang tới túi rượu, đưa tới trước mặt Xa Quốc. Xa Quốc cười mắng:
- Ranh con, không thấy hai tay lão tử đều treo rươu sao? Đưa qua cho lão Sở đi.
Thân binh khúm núm nói:
- Tiểu nhân có thể bưnglấy, giúp tướng quân uống.
Xa Quốc nghe xong mắng to:
- Lão tử còn chưa tàn phế. Xéo đi!
Sở Lạc thấy thân binh kia cũng có lòng tốt, lấy túi rượi trong tay gã nói:
- Ca ca uống thay ngươi được chưa?
Xa Quốc gật đầu, miễn cưỡng cười nói:
-Thay ta uống nhiều một chút. Tửu lượng của ta còn lớn hơn ngươi.
Thấy thân binh kia còn đứng ở đó, y đá cho gã một cước, mắng:
-Tiểu tử, lăn ra xa.
Thân binh mang vẻ mặt ủy khuất chạy trối chết.
Sở Lạc cười ha ha nói:
-Ca ca liên thay lão đệ uống!
Nói xong y ngửa túi rượu tu ừng ực.
Đại vương hở mắt và Đại vương “bình sắt” nhìn binh lính thủ hạ tan rã, ngồi trên chiến xa giận giữ quát:
-Dừng lại, dừng lại, trụ vững cho ta!
Nhưng trên chiến trường, một khi binh bại thì không có dũng khí quay lại, không ai nghe lời hai người bọn họ,bại binh như thủy triều lướt qua hai người, bỏ hai người lại đằng sau.
Nhìn Hắc giáp kỵ binh càng lúc càng đến gần, hai người mới hồi phục tinh thần, bình sắt hét to:
-Chạy mau chạy mau!
Đám thân vệ thúc giục ngựa, chạy theo hướng đámbinh lính bỏ chạy.
Hắc giáp kỵ binh đuổi giết một hồi liền ngừng lại, chức trách cao nhất của bọn họ là bảo vệ Tần Lôi, không phải là giết địch lập công, cho nên bọn họ không dám rời xa Tần Lôi.
Lúc này Sở Thiên Quân mang theo đội ngũ chém giết tới, thấy Hắc giápbinh dừng chân, gã liền cất giọng hô lớn:
- Này, mượn con ngựa dùng tạm.
Hắc giáp kỵ binh nhìn qua thủ lĩnh, kiêm nhiệm Hắc y vệ Phó thống lĩnh Mã Khản. Gã cũng không lộ mặt nói chuyện với Sở Thiên Quân, chỉ chỉ một kỵ binh, kỵ binh kia nhảy xuống khỏi yên ngựa, đưa ngựa cho Sở Thiên Quân.
Sở Thiên Quân nói một chữ “tạ”, liền chống cái chùy sắt xuống đất, nhảy lên lưng ngựa. Gã dùng sức thúc vào bụng ngựa, chiến mã liền hướng theo hai thủ lĩnh địch mà đuổi theo.
Tần Lôi nhìn Sở Thiên Quân đang đuổi bắt người, cười với Tần Hữu Tài:
- Đánh cược, hắn có thể mang đầu hai kẻ kia quay lại không?
Tần Hữu Tài lắc đầu như trống, cao giọng nói:
- Ta không đánh cược, ta cũng không như tiểu Sở chỉ có một cây côn thịt, ta còn có đầu óc.
Tần Lôi buồn cười nói:
- Cái này có quan hệ gì với đánh bạc hay không?”
Tần Hữu Tài cười hắc hắc:
- Lòng ta nói cho ta biết, đánh cược với Vương gia, thua không thể nghi ngờ!
Hai người đi về phía Thủy thành, càng đến gần Thủy thành, mùi hôi ngày càng dày đặc, Tần Lôi nhíu mày nói:
- Phải tranh thủ thời gian xửa lý những thi thể này, nếu không thì sẽ trở thành một tòa thành chết.
Tần Hữu Tàitrải qua trận chiến bảo vệ Trung Đô, vẫn còn ám ảnh với sự khủng bố của thi độc, gã run sợ nói:
- Năm đó thành Trung Đô không biết có bao nhiêu người bị thứ này hại chết đấy.
Tần Lôi gật gật đầu, đột nhiên nhớ tới cái gì, quay đầu nhìn Kiều Vân Thường vẫn luôn ở bên cạnh mình.
Sắc mặt nàng vẫn như thường, hơi thở đều đặn, tựa hồ không bị ảnh hưởng bởi mùi tanh ngập trời này.
Tần Lôi nhìn nàng, nháy mắt mấy cái, đưa tay ra, Kiều Vân Thường mặt trắng không còn chút máu, lấy trong tay áo ra một bình sứ nhỏ, dùng giọng nhỏ tới khó nghe nói:
-Dùng móng tay lấy một chút bôi lên mũi!
Tần Lôi nửa tin nửa ngờ làm theo, lấy thuốc mỡ bôi lên mũi. Bôi thuốc vào, cảm thấy mũi mát lạnh, sau đó không ngửi thấy mùi xác thối nữa. Hắn tặc tặc nhìn Kiều Vân Thường rồi cất thuốc vào ngực.
Kiều Vân Thường không thể tưởng tượng được hắn lại vô sỉ như thế, hung hăng lườm hắn, quay mặt đi chỗ khác, không để ý đến hắn nữa. Nào biết thuốc mỡ tờ trong tay áo Tần Lôi rơi ra, tung vào tay Tần Hữu Tài, Tần Hữu Tài liền cố ý đi chậm lại, cùng đám Thạch Cảm thoa thuốc lên mũi.
Bọn họ mải bôi thuốc, chỉ còn Tần Lôi cùng Kiều Vân Thường cưỡi ngựa đi trước. Không còn ngửi thấy cái mùi khó chịu kia, Tần Lôi cũng có tâm tư nói chuyện, hắn nhỏ giọng:
- Vân Thường, có thể hỏi ngươi một vấn đề chứ?
Kiều Vân Thường gật nhẹ đầu, không nói gì.
Tần Lôi thấy nàng đáp ứng, liền dùng thanh âm nhỏ nhất nói:
- Cưỡi ngựa cả ngày, bẹn đùi bị ma sát, có bị chầy xước hay không...
Sắc mặt Kiều Vân Thường đanh lại, đảo mắt rồi liền khôi phục bình tĩnh, thản nhiên nói:
- Vì sao Vương gia lại học bọn du côn vô lại, nói ra những lời hạ lưu.
Vẻ mặt Tần Lôi vô tội:
- Chỉ là cô muốn hỏi thần y, đùi bẹn bị mài hỏng thì làm sao bây giờ?
Kiều Vân Thường bất lực thở dài, nói khẽ:
-Không cần chữa, chờ đóng vảy thì hết đau.
Sợ Tần Lôi lại hỏi mấy câu như “Vân Thường có bị chày xước không? Nàng nói ngay sang chủ đề khác:
- Những người chết này đã chết thời gian dài, không thể lại bị chuyển động, nếu không thì thi khí dưới bọn họ sẽ sôi trào, làm hại những người di chuyển.
Tần Lôi quả nhiên bị dời lực chú ý, hắn trầm giọng hỏi:
- Dùng cái thuốc mỡ kia cũng không được sao?
Kiều Vân Thường học ai đó trợn mắt một cái, làm Tần Lôi nhìn đến ngẩn ngơ, trong nội tâm kêu lên: Thật không có thiên lý, trợn mắt cũng đáng yêu như vậy, đúng lúc đó lại nghe Kiều Vân Thường nói:
-Thuốc đó là ta thu thập từ trong rừng rậm phương Namhơn ba mươi vị thảo dược mới luyện chế thành, có thể tránh hết thi độc cùng khí độc, trên người chỉ dự bị một bình.”
Nàng dừng một chút tức giận nói:
-Đoán chừng đám thủ hạ của ngài dùng hết rồi.
Tần Lôi mới biết, hóa ra mình mờ ám không qua khỏi mắt người ta. Mặt hắn không đổi sắc nói:
- Không cần khó khăn như vậy, lần sau nhớ mang nhiều mấy bình a.
Kiều Vân Thường chán nản, biết là bàn về độ dày của mặt, mình thúc ngựa cũng không đuổi kịp hắn, đành cúi đầu không nói.
Lại nói, có thể ở núi thây biển máu còn có tâm tư liếc mắt đưa tình, có thể chứng minh hai người đều không phải người thường. Hoặc là nói hai người đều không bình thường.
Thời điểm này, Sở Lạc cùng Xa Quốc đã đánh xe ra đón. Tần Lôi cũng không nói giỡn với Kiều Vân Thường nữa, tung người xuống ngựa, dẫm trên con đường lầy lội, kích động nhìn Sở thống lĩnh tiều tụy cùng Xa thống lĩnh thê thảm đang đi tới.
Sở Lạc và Xa Quốc không biết trong lòng mình có cảm giác gì, có giải thoát, có kích động, có bi thương, thậm chí có dư vị nhàn nhạt. Thấy Quận vương mặc chiến giáp đi đến, hai người nhìn nhau cười cười, ngay ngắn quỳ xuống mặt đường lầy lội, hướng Tần Lôi nói :
- Mạt tướng may mắn không nhục mệnh.
Tần Lôi gật đầu:
-Được. Tốt… Tốt!
Nói xong hắn đỡ hai người dậy, kéo hai tay Sở Lạc, áy náy nói:
- Cô vương tới chậm, để hai vị tướng quân cùng tướng sĩ trong thành chịu khổ.
Hắn không nói tới tướng sĩ thì tốt, vừa nói, mắt hai người liền đỏ lên. Lúc này Tần Hữu Tài cũng đuổi tới, vừa vặn nhìn thấy cảnh tượng đó, vội vàng nói:
- Vương gia, hai vị huynh đệ, chúng ta vào thôi, đây đâu phải là chỗ nói chuyện!
Hai người ổn định cảm xúc của mình,cảm kích cười với Tần Hữu Tài:
-Hữu Tài huynh đệ nói rất đúng, mời vương gia!
Nói xong, liền tránh ra hai bên, cung thỉnh Tần Lôi vào thành,
Tần Lôi cười to:
- Cùng đi cùng đi.
Hắn cũng không chối từ đi tới nơi kịch chiến bốn mươi ngày, chết mười mấy vạn người – thủy trại hồ Tương Dương.
Thi thể trong thành đã được dọn dẹp sạch sẽ, nhưng vết máu khắp nơi cùng đao thương kiếm gãy nhắc nhở cho Tần Lôi, tại đây là từng là một đại chiến trường.
Mọi người đều ngồi vào chỗ của mình, Sở Lạc liền báo cáo tổn thất:
- Khởi bẩm vương gia, thủy trại hồ Tương Dươngcó một vạn một ngàn ba trăm mười bảy người, trong vòng bốn mươi ngày đánh lui năm mươi bảy lần tấn công của địch nhân, giết mười vạn người , tử thương...
Nói đến đây, Sở Lạc cảm giác cổ họng của mình như bị gì đó chặn lại, hô hấp hết sức khó khăn, một chữ cũng không nói ra được.
Mới đầu mọi người đều cho là quá kích động, nhưng sắc mặt y càng ngày càng tái nhợt, mồ hôi như hạt đậu tuôn ra, mới thấy tình huống có chút không đúng.
Tần Lôi ân cần hỏi:
- Sở tướng quân, ngươi không sao chứ?
Lời còn chưa dứt, Sở Lạc phun ra một ngụm máu đen, ngã ngửa về phía sau.
Tần Hữu Tài bước nhanh tới, ôm lấy y.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất