Quyền Bính

Chương 179.1: Rơm rác

Chương 179.1: Rơm rác
Mã Ngả mau chóng đón Tần Lôi vào, Tần Lôi có ấn tượng rất tốt với lão binh trung thành và tận tâm này.
Hắn cau mày, ân cần hỏi:
- Tái Dương thế nào rồi?
Mã Ngả lắc đầu nói:
- Trúng Ô đầu tiễn, nửa người đều sưng đen, đến giờ vẫn chưa tỉnh.
Tần Lôi tiến vào phòng trong, liền thấy một thân hìnhtuyết trắng cường tráng nằm sấp trên giường, phía dưới đen nhánh lại sưng vù, hắn có chút kì quái:
- Sao không cho hắn nằm ngửa ra, nằm như vậy khó chịu lắm.
Sắc mặt Mã Ngả lúng túng:
- Bẩm vương gia, công tử nhà chúng ta trúng tên ở mông, không nằm ngửa được.
Tần Lôi thầm nghĩ, hóa ra là bị bắn vào mông, trách không được phải nằm sấp như vậy. Tập trung nhìn nhìn, liền thấy mông trái sưng cao hơn một chút, Tần Lôi ân cần hỏi:
- Có thuốc hữu dụng không?
Mã Ngả gật đầu nói:
- Ô đầu tiễn là độc tiễn trong quân, thuốc giải độc vẫn phải có.
Kỳ thật Tái Dương không có vấn đề gì lớn, sau khi mê man cũng tự mình chữa trị, sao có thể lập tức tỉnh lại, Mã Ngải là quan tâm quá nên loạn mà thôi.
Ngón tay Tần Lôi đặt lên cổ Tái Dương, thấy mạch tượng của gã vững vàng, hô hấp kéo dài. Lúc này mới yên lòng, hắn lo lắng không có cách nào bàn giao cùng lão Nguyên soái.
Cùng Mã Ngả đi ra ngoài, Tần Lôi thấy lão đi khập khễnh, lại ân cần hỏi:
- Mới khỏi một chút, lạivất vảnhư vậy, sức khỏe của ngươi có chịu được không?
Mã Ngải thấy Tần Lôi hỏi mình, đương nhiên rất cao hứng, toét miệng nói:
-Không phải vương gia nói lão binh bất tử sao? Ta chính là lão bất tử, chịu được,. Không có chuyện gì đâu.
Kỳ thật vết thương trên người lão đã bắt đầu vỡ ra, đã sắp không chịu được rồi, chỉ là đang mạnh mẽ chống đỡ mà thôi.
Tần Lôi không nhịn được cười nói:
-Một lời nói tốt của cô vương, sao đến tai ngươi lại trở nên thô tục như vậy?
Nói xong hắn tỉ mỉ xem sắc mặt Mã Ngải, thấy trán lão thấp thoáng có mồ hôi, lại vén áo lão lên, lộ ra một thân máu thịt be bét.
Tần Lôi có chút trách cứ:
- Vết thương đóng vảy cũng vỡ ra, ngươi muốn chết à?
Mã Ngả mặc lại áo, ôn hòa cười nói:
- Kỳ thật ta rất chú ý, một mực không dám nhúc nhích. Chỉ là hôm nay thiếu gia trúng tên, ta nhất thời hoảng hồn, hoạt động hơi mạnh một chút. Không quan trọng đâu, nghỉ ngơi hai ngày liền đóng vảy lại thôi.
Tần Lôi sai thị vệ cầm một lọ kim sang dược đã được Tần Tứ Thủy cải tiến qua, đưa cho Mã Ngả, nhẹ giọng an ủi vài câu. Khóe mắt nhìn thấy Trương Tứ Cẩu ló đầu nhìn mình, Tần Lôi liền đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Tần Lôi vừa ra, Trương Tứ Cẩu liền đứng lên đón. Chỉ thấy chiến bào của y dính đầy máu đen. Trên mặt cũng bầm tới mức không nhìn ra nếp nhăn, Tần Lôi còn chưa kịp trêu ghẹo, đã nghe y hoảng loạn nói:
- Vương gia, không thấy tiểu Sở.
Tần Lôi a một tiếng, bảo y kể rõ đầu đuôi.
Trương Tứ Cẩu bình phục hô hấp, ảo não nói:
- Dựa theo mệnh lệnh, bọn ta truy kích mười dặm liền hồi doanh. Nhưng chờ lúc ta kiểm tra đội ngũ, thế nào cũng không thấy tiểu Sở, có người nói hắn đã sớm cưỡi ngựa đuổi tới phía trước. Ta muốn tìm, nhưng hai đùi sao mà chạy được hơn bốn chân? Liền tranh thủ về báo cáo với vương gia.
Tần Lôi gật gật đầu, thầm nghĩ tiểu tử ngốc này nhất định là đuổi theo hai tên đầu lĩnh. Loại chuyện khuyến khích thuộc hạ một mình đuổi theo đầu lĩnh địch có chút hơi… khó nói, cho nên Tần Lôi cũng không thể nói ra. Hắn cười ha ha nói:
- Có thể là sốt ruột lập công, người trẻ tuổi nha, ha ha !
Trương Tứ Cẩu không nghĩ rộng được như hắn, lo lắng nói:
- Tuy nói Di Lặc giáo đã thành bại quân, nhưng tốt xấu cũng còn mấy vạn người, mỗi người một ngụm nước bọt, có thể làm chết đuối tiểu Sở cũng không chừng
Tần Lôi không muốn thảo luận vấn đề này, qua loa nói:
-Cô thấy tiểu Sở không phải người vô phúc, yên tâm đi, hắn có thể bình an trở về.
Thấy Trương Tứ Cẩu còn muốn há mồm nói chuyện, Tần Lôi vội chuyến đề tài:
-Chưa ăn cơm phải không? Cô cũng chưa ăn, dùng bữa cùng cô đi.
Nói xong liền quay người rời đi.
Trương Tứ Cẩu thầm cười khổ: “Vị vương gia này thật nóng nảy”. Rồi chạy theo hắn.
Tần Lôi cùng Trương Tứ Cẩu đi dọc bến tàu, đi về phía hạm tàu Bởi vì khắp nơi trú quân đều có một cỗ hương vị khác thường, bọn thị vệ liền bày bữa tối cho Tần Lôi trên thuyền.
Ven đường nhìn thấy từng đội thuyền khổng lồ thả neo. Tuy nhiên không có ánh trăng, nên chỉ có thể nhìn thấy hình dáng tối om, Tần Lôi biết đây là đội thuyền mà một vạn nhân mạng Trấn Nam quân thề sống chết bảo vệ.
Nhìn qua những chiếc thuyền cao hai trượng, rộng một trượng, dài năm trượng, Tần Lôi cảm khái nói với Trương Tứ Cẩu:
- Nếu những chiếc thuyền này chạy trên sông, thật là đồ sộ nhỉ?.
Nhưng không nghe tiếng đáp lại, Tần Lôi quay đầu nhìn về phía y, chỉ thấy Trương Tứ Cẩu ngơ ngác đứng nơi đó, hai mắt đắm chìm trong những chiếc thuyền này.
Mặc dù Tần Lôi không trách tội y, nhưng cũng không có hứng thú chờ y. Cũng không quấy rầy suy nghĩ của y, rón rén đi trước.
Càng đi vào trong, không khí càng tươi mát, tuy thuốc của Kiều Vân Thường có thể làm người ta không ngửi thấy mùi gì khác thường, nhưng dù sao cũng không thể so sánh với không khí khoan khoái hợp lòng người này được. Tần Lôi tham lam hít sâu mấy hơi, cười với Thạch Mãnh:
- Mấy hôm nay sao không thấy nói chuyện? Nhớ vợ à?
Thạch Mãnh vô tội nói:
- Không có.
Tần Lôi buồn cười hỏi:
- Thế xảy rachuyện gì? Cái máy hát như ngươi không nói lời nào, cô vương không quen.
Thach Mãnh gãi đầu, thấp giọng nói:
- Trong nội tâm sợ không nói nên lời.
Tần Lôi hứng thú, nhẹ giọng hỏi:
- Nói cho cô vương nghe một chút, nói không chừng còn có thể khuyên ngươi.
Thạch Mãnh ngẩng đầu về phía Tần Lôi, vẻ mặt buồn bực nói:
-Thuộc hạ cũng không biết xảy ra chuyện gì, từ tháng trước bị người bắt ở Kinh Châu, liền mơ thấy ác mộng. Từ đó không có lấy một giấc ngủ ngon.
Thấy Tần Lôi chăm chú lắng nghe, Thạch Mãnh lại nói:
- Đặc biệt đêm nọ nhìn thấy cảnh tượng thê thảm của đám giáo đồ Di Lặc, trong nội tâm thuộc hạ như bị chèn một khối đá lớn, ngay cả hít thở cũng thấy khó khăn vô cùng.
Chờ gã nói xong, hai người cũng lên thuyền, Tần Lôi không tiếp tục để ý đến gã một mình tiến vào buồng nhỏ trên tàu.
Đêm tháng sáu mát mẻ hợp lòng người. Bọn thị vẹ cũng tháo tấm ngăn hai bên ra, để cho gió đêm thổi vào khoang thuyền.
Nhìn thức ăn được thị vệ tỉ mỉ bày ra, Tần Lôi lại không muốn ăn. Mùi trên chiến trường là một chuyện… chuyện nữa là vì Thạch Mãnh. Nhấc đũa cả buổi, rồi lại đặt xuống, Tần Lôi than nhẹ một tiếng, cầm bầu rượu nhỏ, đứng dậy đi đến mép thuyền.
Tần Lôi ngồi không nhúc nhích, tập trung tư tưởng lắng nghe tiếng nước vỗ mạn thuyền. Trong chốc lát, cảm xúc mông lung liền ổn định lại. Lúc này mới giơ bầu rượu lên, nhấp mộtngụm.
Gió đêm thổi bay tóc, Tần Lôi chống hai tay lên mạn thuyền, cảm thụ cảm giác rượu mạnh chảy vào cổ, bình tĩnh nhìn mặt hồ tối om phương xa. Hắn hiểu được suy nghĩ của Thạch Mãnh. Xuất thân của Thạch Mãnh, nói dễ nghe là gia tướng môn phiêt. Nói thẳng ra thì là gia nô của Trầm gia. Mặc dù bọn họ địa vị có hơn dân chúng thấp cổ bé họng, nhưng chỉ có hạn. Tuy bọn họ biết chữ, nhưng không tiếp thu giáo dục sĩ tộc dục từ nhỏ, căn bản là không coi dân chúng như rơm rác. Cho nên hắn không thể chấp nhận được việc ngàn vạn giáo đồ Di Lặc, kì thật là dân chúng vô tội chết ngay trước mắt, mà gã là một trong số các đao phủ.
Cho nên Thạch Mãnh do dự, mê man, bi thương. Những cảmxúc này tuyệt không nên xuất hiện trên người quý tộc, Tần Lôi lại thấy trên người Thạch Cảm.
Giết một người cần dũng khí, giết mười người cần quyết tâm, giết trăm người cần lệ khí. Mà có thể giết ngàn vạn người, nếu không phải là đồtể điên cuồng, thì không phải là người thường, Mà thời đại này, không thiếunhững kẻ không xem mạng người ra gì. Những kẻ này là sĩ tộc môn phiệt, bọn họ biến thiên hạ trở thành bàn cờ chém giết, biến dân chúng trở thành rơm rác tùy ý chém giết.
Đây không phải là một cuộc chơi, không thích chơi thì ra, hiện tại xem ra, Thạch Mãnh không có tư cách chơi tiếp. Nếu cố bắt bọn họ chơi, bọn họ đau lòng không nói, còn có thể trở thànhuy hiếp với Tần Lôi, bị địch nhân tùy thời công kích.
Để bọn họ bên cạnh mình, để làm chút chuyện bí ẩn, trên triều đình, cũng không có vị trí của họ. Nghĩ tới đây, trong lòng Tần Lôi buồn bực, lúc trước hắn hi vọng mang theo những người này cùng phát triển, cùng nam chinh bắc chiến, cho bọn họ vô thượng vinh quang, dù sao những người này cũng là những người trung thành nhất, cũng là thủ hạ tin tưởng nhất của hắn.
Ngửa đầu tu một hồi rượi mạnh, vị cay độc làm hắn ho khan kịch liệt, rất lâu mới bình phục trở lại. Vung tay ném hũ rượu ra xa, rất lâu mới nghe tiếng vật rơi xuống nước.
Tần Lôi không lạ gì bọn Thạch Mãnh, thậm chí cực kỳ hiểu bọn họ. Nếu không phải hắn đã sống qua hai kiếp đối với thời đại này luôn có cảm giác xa cách, cũng không chuyển biến tâm tình nhanh như vậy. Rất khó tưởng tượng ra, tại thời đại này hắn có thể làm được như vậy.
Kỳ thật lần xuôi nam này, hắn cũng có ý tiếp xúc cùng thế gia môn phiệt, hi vọng tìm raít người có thể dùng được, làm phong phú cho đội hình của mình, chỉ là loại chuyện này không phải mộ đinh, không thể gấp được.
Tiếng bước chân truyền đến bên tai, lại còn có tiếng thì thầm. Tần Lôi quay đầu nhìn, là Trương Tứ Cẩu, Tần Lôi gật đầu, thị vệ liền cho y tiến tới. Tần Lôi đứng dậy trở lại bên cạnh bàn.
Trương Tứ Cẩu thấy nhiều món ăn ngon như vậy, lại thấy đói rồi, nước miếngđầy miệng, khách khí vài câu, đợi Tần Lôi động đũa, y khnôg đợi thêm mà gắp một miếng thịt viên, há miệng ăn.
Tần Lôi gắp mấy gắp, liền không ăn nữa, chỉ một mực uống rượu. Trương Tứ Cẩu ăn xong thịt viên, liền xé một đùi gà quay, ăn như gió cuốn, đang ăn lại thấy Tần Lôi buông đũa.
Y nhét một miệng đầy đồ ăn, không có cách nói chuyện, đành dùng vẻ mặt hồ nghi nhìn Tần Lôi, ý nói đồ ngon như vậy sao ngươi lại không ăn?
Tần Lôi hiểu ý, cười nói:
- Trước khi ngươi đến cô vương đã ăn no rồi, những thứ này đều là để cho ngươi.
Trương Tức Cẩu liền buông lỏng người, tiếp tục gặm lấy gặm để. Cái cách ngươi buông lỏng người trước “phía nam đệ nhất nhân” này, không phải người thường có thể làm được

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất