Quyền Bính

Chương 179: Rơm rác

Chương 179: Rơm rác
Xa Quốc chán nản gật đầu. Tần Lôi rốt cuộc kìm nén không được, bước xuống nắm chặt vạt áo Xa Quốc, dùng một tay nẳm cổ y kéo lên. Nhìn khuôn mặt nhọ nhem bẩn thỉu, Tần Lôi nắm chặt tay, âm thanh lạnh lùng:
-Ngươi đang phản quốc, biết không, làm vậy và gia nhập Di Lặc giáo có cái gì khác nhau?
Hắn cảm giác, Xa Quốc đối với việc phản quốc hay không phi thường mẫn cảm, cho nên Tần Lôi cố ý chế giễu y bằng được mới thôi.
Quả nhiên Xa Quốc lắc đầu gào thét:
-Ta không phản quốc, tướng quân Đại Tần, làm sao lại phản quốc?
Tần Lôi cười nhạo nói:
- Kỹ nữ lại muốn lập đền thờ!
Xa Quốc tức giận nhìn Tần Lôi, mặt mo nghẹn đến đỏ bừng. Cơ hồ từ trong lồng ngực trực tiếp bắn ra một câu:
- Vật này nhất quyết sẽ không rơi vào tay Nam Sở Đông Tề.
Tần Lôi lạnh như băng nói:
- Chẳng lẽ ngươi mót quá không tìm thấy giấy chùi, đã đem nó lau mông rồi? Ngươi xem cô là hài tử ba tuổi sao?
Xa Quốc mím chặt môi, cự tuyệt câu hỏi có tính chất vũ nhục này. Tần Lôi đột nhiên buông tay, làm Xa Quốc không chuẩn bị mà ngã xuống đất.
Chờ y căm tức giãy dụa đứng dậy, Tần Lôi lại thương hại nhìn y, sâu kím hỏi:
- Cô nghe kể chuyện xưa, ngươi từng là tướng quân trẻ tuổi nhất Đại Tần, cũng là người cạnh tranh với Nguyên soái Trấn Nam quân, cứ như vậy mà đánh mất tiền đồ của mình sao?
Lời vừa nói ra, Xa Quốc như bị sét đánh, sững sờ đứng ở đó, đợi một lúc mới thoát khỏi tâm trạng tự thương tự trách.
Lần đầu tiên y khong né tránh nhìn thẳng vào mắt Tần Lôi, trầm giọng nói:
-Vương gia, thiên địa là ván cờ, người có tư cách đánh ván cờ này không có mấy ai. Cao quý như ngài, đê tiện như ta, cũng chỉ là quân cờ trên bàn cờ mà thôi. Nếu tới lượt chúng ta đánh, chúng ta sẽ lộ ra phong quang vô hạn, nếu không tới lượt chúng ta, hoặc chúng ta cản trở bọn họ, họ sẽ không do dự mà vứt bỏ chúng ta.
y vẫn không nhịn được mà tiết lộ với Tần Lôi – ngươi đang phong quang vô hạn – rằng nhưng trong mắt mấy vị lão đại trong triều ngươi chỉ là quân cờ chuẩn bị bị vứt bỏ mà thôi. Đơn giản là lớn hơn người khác một chút, chói mắt một chút mà thôi.
Tần Lôi tỏ vẻ như nghe không nghe:
- Ngươi cam tâm tình nguyện mặc cho bọn họ khiển?
Nghe thấy câu này, Xa Quốc chua chát nói:
- Thái độ của chúng ta, thậm chí là lý tưởng của chúng ta, vinh dự của chúng ta , chỉ cần bọn họ muốn, chẳng còn là gì nữa, bọn họ muốn ép chúng ta đi vào khuôn khổ đấy.
Tần Lôi dùng ánh mắt kiên quyết nói:
- Ngươi sai rồi, trừ phi cô nguyện ý, không ai có thể bức cô đi vào khuôn khổ.
Xa Quốc cho là hắn nói nhảm, mỉm cười:
- Vậy vì sao vương gia lại tới phía Nam ?
Tần Lôi lạnh lùng nói:
-Cô phải tìm được cơ hội cao nhất của mình.
Nói xong, hắn quay người ngồi vào chỗ, thả một câu khiến Xa Quốc đắng còn hơn thuốc:
-Cô muốn nói cho ngươi biết câu này. Cũng giống như ngươi, tự nhận là kẻ yếu vô lực, nên mới để cho những người kia lấn lướt, biến mình thành kẻ phụ thuộc.
Xa Quốc nhìn Tần Lôi không giận mà lẩm bẩm nói:
-Ta có thể sao? Chẳng lẽ trơ mắt nhìn gia tộc bị xóa tên, tộc nhân bị tàn sát lăng nhục sao? Hơn nữa gia tộc chúng ta, dấu ấn đã quá sâu, ngoài người kia, ai có thể chứa chấp chúng ta? Ai tín nhiệm chúng ta? Ngoại trừ một con đường tối đen, còn có con đường khác sao?
Tần Lôi lừa trái gạt phải, rốt cục để Xa Quốc mềm xuống.
Lúc này là thời đieme nên khích lệ, Tần Lôi lo lắng nói:
-Có bậc tiền bối đã nói qua, trên đời này vốn không có đường, vì người ta đi nhiềunên thành đường mà thôi.
( Lỗ Tấn )
Xa Quốc nghe xong, bắt đầu cân nhắc, lập tức minh mạch ý tứ của Tần Lôi. Chép miệng một chút, lại không thể không thừa nhận, lời nói mặc dù thô, nhưng cực kỳ sâu sắc.
Đúng vậy! Quy tắc đều là người định, cường quyền do người đoạt. Cho dù mọi đường đều không thông, có thể mạnh mẽ dẫm ra một đường mòn, lúc đó thì sợ gì không có đường? Mời lão tử đi, lão tử cũng không đi.
Trong kinh đã không muốn ta động tay động chân, vậy thì hãy nói xem tương lai đại lão ấy sẽ thế nào? Nếu có thể nói thật thông, thì đi cũng hắn đến tận cùng cũng chẳng sao.
Trong nội tâm Xa Quốc hừ lạnh: “Từ nay về sau, các ngươi đi đường quan, lão tử đi cầu độc mộc”.
Sau đó lại quỳ xuống, khấu đầu vái chín vái với Tần Lôi nói:
-Xin vương gia chỉ cho đường sống!
Nước kế thừa y bát của Đại Đường, tất nhiên là đã nghiên cứu sâu với quốc gia từng được vạn bang triều bái, để không dẫm lên vết xe đổ của kẻ đi trước.
Trong giai đoạn hình thành Tam quốc, hiển nhiên sẽ hình thành hệ thống chính trị Tam quốc, tạo thành ảnh hưởng to lớn, thậm chí mang tính quyết định.
Cho nên người thông minh tài trí trong thiện hạ nhao nhao đi ra biện luận giảng giải, hi vọng có thể áp đảo các nhà khác, đem quan điểm của mình biến thành một chính sách trị nước ở các quốc gia.
Trong lúc nhất thời, học thuật ở Trung Nguyên hào khí rộng rãi, có người cho rằng Đường suy vì phiên trấn cát cứ, yêu cầu các tướng quân trao toàn quyền cho hoàng đế. Có người cho rằng hoạn quan làm Đường triều diệt vong, yêu cầu bỏ chế độ hoạn quan. Nội quan toàn bộ do nữ tử làm. Còn có người cho rằng sĩ tộc quý tộc cùng sĩ tộc tiến sĩ kết bè đảng tranh giành, hư hao quốc lực, mới làm cho Đại Đường mất nước.
Tình huống lúc đó, mỗi quốc gia đều là do gia tộc nắm quyền, cùng gia tộc nắm binh thỏa hiệp liên hợp mà thành. Mặc dù hoàng đế thực lực mạnh nhất một phương, nhưng cũng không thể thắng được các gia tộc khác liên hợp, cho nên quân quyền thu về tay hoàng đế, cũng chỉ nói cho có mà thôi.
So với điều thứ nhất, điều thứ hai lại càng không có ý nghĩa. Các nước đều cấm hoạn quan không được tham gia vào chính sự, không được quản quân, không được kết giao với ngoại quan. Ít nhất hai trăm năm nay, trong tam quốc không có một hoạn quan nào có thể xưng là quyền hoạn gian hoạn.
Điều thứ ba lại được các nước coi trọng cao độ, đám đại phiệt cầm quyền tam quốc, khi giải quyết việc này, đều nghĩ đến cùng. Sĩ tộc đã cùng thứ tộc đối lập, được rồi, cứ theo chế độ không cho thứ tộc ngóc đầu, chẳng phải là xong sao?
Biện pháp này nhìn có vẻđơn giản, một lần vất vả nhàn nhã suốt cuộc đời. Hơn nữa được sĩ phu trên dưới ủng hộ. Tề quốc chấp hành biện pháp này triệt để nhất. Đông Tề thi hành đạo Khổng Minh, sĩ tộc đều là lễ nhạc gia truyền, dòng dõi thi thư, hứng thú vào đời trị quốc, chưa bao giờ thiếu nho sinh văn chương cẩm tú cùng quan văn bốc phét cho sướng mồm, cho nên dứt khoát phế trừ khoa chế, áp dụng biện pháp tiến cử, tuyển nhân tài trong sĩ tộc đến thống trị quốc gia.
Mà sĩ tộc Tây Tần tôn sùng vũ lực. Nói cách khác là không có văn hóa.Trải qua giai đoạn vũ phu trị nước, lông gà dính máu về sau, mới biết là trên lưng ngưa xây thiên hạ, lại phải dưới lưng ngựa trị thiên hạ, nên khôi phục chế độ khoa cử, song song với chế độ tiến cử.
Về phần sĩ tộc Nam Sở thì ngược lại, đọc sách nhiều, nhưng lại yêu thích văn hay, quần là áo lượt, trong chính trị cũng tin đạo của Hoàng lão (tức Đạo giáo), đối với những việc phức tạp căm thù đến tận xương tủy, cho nên cũng thi hành chính sách ấm bổ song song với khoa cử song song. Lại tuyển thêm một ít thứ tộc có tài cán để phụ trách sự vụ cụ thể.
Tuy Tần - Sở có khoa cử, nhưng dù sao cũng không phải là chủ yếu. Thêm nữa, các vị trí có tiền đồ, đều lưu lại cho con em các đại môn phiệt. Như huyện lệnh Tư Đam Thành hai mươi tuổi. Tri phủ Kiều Viễn Sơn ba mươi tuổi ... vĩnh viễn không xuất hiện trên người thứ tộc.
Điều này sinh ra một vấn đề, cho dù là trò chơi của sĩ tộc tầng trên, cũng phải tìm chút ít người ưu tú tới chơi cùng. Nhưng không có thi cử, sao có thể biết ưu khuyết của bọn họ?Chỉ có thể so sánh phẩm đức. Cho nên lúc bấy giờ, tại bất kì quốc gia nào, dù là Tần hay là Sở, đều có một luật bất thành văn – làm quan thì đạo đức phải cao thượng, nhân phẩm không một chút tì vết.
Quy tắc này mới chỉ là cánh cửa để bước vào quan trường. Về sau làm quan, lại phải khảo hạch lại, cần nhiều kiến thức cùng chiến tích. Cho nên bất luận là thiên tài như thế nào, nếu phạm phải một tí sai lầm liên quan đến nhân phẩm đạo đức, thì cả đời hắn không thể đặt chân vào quan trường. Cho dù chỉ là một ít chuyện nhỏ, cũng hủy cả cuộc đời làm quan của hắn.
Lại nói về Xa Quốc, chỉ cần chuyện này lộ ra ngoài, cho dù không có chứng cứ rõ ràng, y cũng bị cái mũ câu thông địch quốc này đè chết. Trừ phi tìm ra chứng cứ xác thực, chứng minh mình bị oan, nếu không chỉ nhận một cái công văn vô tội, sẽ không làm sĩ tộc các nơi tâm phục. Cứ như vậy, có chín phần y bị bãi quan về nhà, vĩnh viễn không bao giờ được bổ nhiệm, cứ như vậy mà nuôi chim dưỡng cây sống hết đời.
Y mới ba bảy tuổi, cách bảy mươi tuổi cáo lão hồi hương, còn nửa quãng đường quá dài.
Cho nên Xa Quốc hàng Tần Lôi, nếu là thủy trại hồ Tương Dương trước kia thì sẽ không giờ xảy ra chuyện đó. Nhưng bốn mươi ngày sống trong địa ngục, lại khiến cho y thoát thai hoán cốt, y đã có sự kiêu ngạo của mình – quân nhân trung thành của Đại Tần, vinh dự của quân Trấn Nam.
Tần Lôi cũng rõ ràng, Xa Quốc không thể tha thứ cho việc vinh dự vừa mới có của mình bị người ta chà đạp bêu xấu, chiến hỏa đã sớm rèn y trở thành một quân nhân có ngạo cốt kiên cường. Cho nên Tần Lôi mới dùng vinh dự kích y, quả nhiên trúng chỗ yếu.
Đối với việc Xa Quốc cầu kế hắn, làm trong lòng Tần Lôi cao hứng, vừa đinh nói vài lời lay động nhân tâm, đã thấy Xa Quốc co quắp, ngã xuống đất. Tần Lôi mới nhớ là tên tiểu tử này vừa uống thuốc độc. Tần Lôi để Thạch Cảm đưa hắn vào buồng trong, cũng thuận tiện nói cho Kiêu Vân Thường, xin lỗi, mang thêm phiền toái cho ngươi.
Đợi đám Thạch Cảm đi vào, Tần Lôi mới nhớ ra Bá Thưởng Tái Dương, gọi thị vệ nghe ngóng, hóa ra tên tiểu tử này trúng tên độc, đến nay hôn mê chưa tỉnh. Lúc này sắc trời bên ngoài đã tối đen, Tần Lôi sai thị vệ dẫn đường, đến chỗ của Bá Thưởng Tái Dương.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất