Quyền Bính

Chương 181.1: Nguyện cầu dưới sao băng

Chương 181.1: Nguyện cầu dưới sao băng
Thi Vận cầm chặt tay nàng nói:
- Hành động của muội ngày càng giống ca ca muội. Mắt híp như mắt mèo con ấy.
Vĩnh Phúc khẽ chớp hàng mi, cười vô tư:
- Muội muội giống ca ca là lẽ đương nhiên, còn tỷ tỷ, đừng có đánh trống lảng nữa.
Thi Vận cườigiảo hoạt nói:
- Ca của muội đã từng nói, nói ra sẽ không linh nữa.
Vĩnh Phúc cả giận nói:
- Không nói thì không nói.
Rồi nàng lại ranh mãnh nóitiếp:
- Còn nói muội chứ. Tỷ tỷ chả câu nào tránh được ca của muội, xem ra ba ngày một câu chuyện của ca camuội rất có tác dụng.
Thi Vận làm sao mà chống lại được cái kiểu trêu chọc này, má phấn nhất thời ửng hồng như trái đào, hai tay ôm lấy gò má, thốt lên thật nhỏ:
- Đâu có...
Nhưng tâm tư của nàng thì sớm đã như bay đâu mất, chắc quá nửa là về phương nam rồi.
Từ sau khi Tần Lôi xuôi về phương nam, việc sử dụng hệ thống bồ câu đưa thư đã được thành lập, bảo đảm liên lạc hàng ngày với Quán Đào ở kinh đô. Trong chuyện này cũng có lúc lấy chuyện công làm chuyện tư gửi chút thư riêng nhờ Quán Đào chuyển giúp. Ngoài việc thi thoảng giúp Thạch Mãnh gửi cho Trang Điệp Nhi, đại đa số đều là “Kính trình Lý tôn sư. Hậu học mạt Tần Lôi bái thượng”.
Từ khi Tần Lôi biết được cuốn “tân tam quốc chí” vốn là cuốn sách Thi Vận đã đọc khi mười bốn tuổi, hắn bèn nghiêm túc muốn bái Thi Vận làm thầy dạy chữ. Ban đầu Thi Vận không đồng ý, bởi vì người đương thời bốn tuổi vào học, học viết theo mẫu chữ tiên sinh dạy. Lớn tuổi như Tần Lôi bây giờ, dù sao cũng học chữ mười mấy năm rồi, thật sự không có thiên phú. Gã lười biếng nhất trần đời này, lại có thể học được đống chữ đó sao?
Nhưng cuối cùng không chịu nổi sự nhõng nhẽo đòi hỏi của Tần Lôi, Thi Vận miễn cường đồng ý xem trình độ của hắnthế nào. Kết quả nàng lập tức giật nảy mình khi thấy đó là kẻ viết chữ tồi nhất thiên hạ, Tần Lôi còn hồi tưởng viết lại câu chuyện về những năm tháng của mình ở Tề quốc không được mọi người chào đón thế nào, bị người ta ức hiếp thê thảm ra sao, cuối cùngcũng khiến cho Thi Vận tỉ trong phút yếu lòng, thu nhận cái tên đại đệ tử khai sơn quan môn lòng dạ khó lường này.
Tuy Tần Lôi có mục đích đen tối, nhưng thực sự cũng chăm chỉ luyện chữ. Nếu không tương lai đi đến đâu, người ta xin đề cái chữ, lưu một câu vân vân cũng ngại không dám. Vì thế hắn cũng coi như nghe lời theo Thi Vận học viết ngang dọc phẩy mác.Ban đầu, đây cũng là cách duy nhất để hắn có thể tiếp cận con gái nhà người ta. Nếu không như vậy, mỗi lần hắn tới cung Vĩnh Phúc, Thi Vận cũng đều kiếm cớ cáo lui, khiến hắn cảm thấy không vui.
Chỉ là hắn không ngờ được Thi Vận còn là một thầy giáo nghiêm khắc,cách mấy hôm lại sắp xếp bài học, cho dù xuôi nam cũng đưa cho Tần Lôi một đống mẫu chữ cho hắn học viết. Nàng còn nói là đợi sau khi về kinh sẽ kiểm tra, khiến cho Tần Lôi chỉ biết kêu khổ.
Nhưng thêm cái danh thầy trò, cách ba năm hôm Tần Lôi lại có thể lấy danh nghĩa báo cáo bài học để viết thư cho Thi Vận.Còn nội dung bức thư thì người ngoài không được biết,nhưng dù sao cũng không thoát được “Nam hữu kiều mộc, bất khả hưu tư. Hán hữu du nữ, bất khả cầu tư” các loại lời lẽ mạnh bạo..
Vĩnh Phúc nhìn Thi Vận ngây người, vừa vui mừng vừa hâm mộ, lại quay ra nghĩ đến mình, cả đời cũng không có tư cách hưởng thụ cái cảm giác đó, rồi lại tự thương hại cho mình.............
Không nói chuyện hai cônương xuất thần ở kinh đô nữa,chúng ta quay lại năm người đàn ông mặc quần cộc trên hồ Tương Dương.
Sau khi Tần Lôi dọa “còn không ước nữa thì sẽ không linh nữa đâu”, Mã Nam liền cướp lời nói:
- Ta muốn ở lại thành nam giúp Vương gia làm chuyện gì đó, ta không muốn hồi kinh.
Thạch Dũng hiếu kỳ nói:
- Lão Mã, sao ngươi không muốn về kinh?
Mã Nam ngoái đầu nhìn lại, nói với Thạch Dũng:
- Ta cảm thấy ở kinh thành quá áp lực, cứ phải cẩn thận từng tí một, nói chuyện cũng không dám nói to. Ở phương nam thật tốt, thích cười thì cười. Hơn nữa nhà ta có sáu huynh đệ, không thiếu người chăm sóc mẹ già.
Rồi hắn quay đầu lại giải thích với Tần Lôi đang nhắm mắt:
- Ta chỉ nghĩ có vậy, đương nhiên còn phải xem vương gia sắp sếp thế nào.
Nói xong hắn vỗ ngực bảo đảm:
- Nếu có trở về, ta cũng sẽ chăm chỉ làm việc, không để vương gia lo lắng.
-
Tần Lôi vẫn nhắm mắt nhưcũ, chỉ khẽ vuốt cằm nói:
- Người tiếp theo.
Thạch Dũng liền nói tiếp:
-Ta cũng nói một chút, ta muốn làm lính,nhưng lại không muốn vào quân của người ngoài. Ta muốn làm quân đặc chủng mà Vương gia nói.
Tần Lôi gật gật đầu , nói khẽ:
--Người tiếp theo.
Thạch Mãnh nhéo cái bụng đang kêu ầm ầm rên rỉ:
- Các người đều muốn đi, ai cũng đi hết thì lấy ai ở bên cạnh nghe vương gia sai phái, thật không trượng nghĩa chút nào. Ta sẽ theo vương gia hồi kinh, chẳng đi đâu hết.
Loại người giả vờ chính đáng như y lập tức bị Mã Nam vô tình vạch trần:
- Ta thấy thằng nhỏ của ngươi không nỡ rời xa vợ mới là thật.
Thạch Mãnh nấc một cái, yếu ớt nói:
- Ngươi ghen à...
Mã Nam cũng không cãi lại, xoay người, ra sức ấn cái bụng tròn vo của Thạch Mãnh, bất ngờ nhấn ra hai cân nước. Ban nãy Thạch Mãnh bị xoay vần trong nước không còn chút sức lực, chỉ có thể hừ hừ chịu đựng.
Khi bên đó ầm ĩ, Tần Lôi quay đầu nhìn về phía thị vệ của mình, nhẹ giọng hỏi:
- Thế còn ngươi?
Thạch Cảm không lưỡng lự nói:
- Ta không muốn thay đổi, Ta muốn bảo vệ Vương gia an toàn.
Tần Lôi gật gật đầu , mỉm cười nói:
- Ngươi đã suy nghĩ kĩ rồi chứ, sau lần này, muốn thay đổi cũng khó.
Thạch Cảm ngu ngơ cười nói:
- Để bất cứ ai bảo vệ vương gia, ta cũng không yên tâm.
Tần Lôi cười cười, không nói thêm gì nữa .
Đêm càng khuya càng mát. Mấy người liền đứng dậy chuẩn bị về nhà. Trong lúc mặc quần áo, Thạch Mãnh lại chạy lên nhỏ giọng hỏi:
- Vương gia, người ước điều gì vậy?
Tần Lôi thấy ba người nữa cũng hiếu kì nhìn mình, thì cười nhẹ, chậm rãi khoác áo choàng lên. Tới lúc này hắn mới ngáp:
- Cô vương hi vọng ngày mai thời tiết tốt, về nhà ngủ thôi, ngày mai còn córất nhiều việc phải làm.
-
Tâm nguyện của Tần Lôi là có thể lấy được người vợ ngoan hiền Thi Vận. Đương nhiên là hắn không thể nói cho người ngoài nghe rồi.
Mấy người liền vây quanh Tần Lôi tiến vào khoang thuyền. Hôm nay Tần Lôi sẽ ngủ trên thuyền. Thạch Mãnh vẫn hơi không cam lòng hỏi:
- Vấn đề mộc mạc vậy sao?
Mã Nam bất đắc dĩ thở dài:
- Cứ nói con gái khi yêu thường ngu ngốc.Ta thấy đàn ông kết hôn rồi còn ngu hơn.
Nói xong gã lôi Thạch Mãnh lại, không cho y tiếp tục vặn vẹo vương gia.
Sáng sớm hôm sau, Tần Lôi lại trở về quân doanh, Sở Lạc đã tỉnh dậy, mà Xa Quốc nằm bên cạnh gã vẫncòn đang mê man. Tần Lôi nhẹ nhàng an ủi Sở Lạc vài câu, để gãyên tâm dưỡng thương, nói cho gã biết tướng Tần Hữu Tài đã lĩnh năm nghìn quân bộ tiếp nhận phòng ngự thủy trại Tương Dương.
Hắn lại dặn dò Tần Hữu Tài thêm lần nữa, dùng đống mạt cưa như núi trong bến tàu, phế liệu gỗ trộn lẫn với dầu, đốt sạch những thi thể bên ngoài thành, để tránh dịch bệnh phát sinh. Sau đó hắn mới dẫn quân đội rời khỏi doanhtrại như chốn địa ngục trần gian này.
Vừa ra khỏi doanh trại không được bao xa, hắn liền thấy một kị sĩ lao tới. Trang phục của viên kỵ sĩ đó tả tơi, vết thương chồng chất, trên lưng căng phồnggiống như khoác cái tay nải. Trong tay cầm một cây gậy lớn màu hồng đậm.
Trương Tứ Cẩu nhìn thấy, như trút được gánh nặng nói:
- Tiểu Sở đã về rồi!
Con chiến mã cũng thương tích chồng chất kia ngày càng tiến lại gần đội ngũ, thân hình người kị sĩ trên ngựa cũng ngày càng rõ rệt, không phải là Sở Thiên Quân một đêm không về thì còn có thể là ai? Thấy thần tượng của bọn họ quay về, mọi người vui mừng hoan hô. Có người thấy lại hoảng hốt nói:
- Sở công tử bị thương rồi!
Trương Tứ Cẩu vội vàng dẫn hai đội nghênh đón,y giờ đã được chính miệng vương gia công nhận là Đại Tần đệ nhất quan trưởng, có huy chương đồng chứng nhận, uy tín trong quân đội còn cao hơn cả giáo úy bình thường.
Ba người bọn họ lại gần, mới phát hiện Sở Thiên Quân cực kì thê thảm, khắp người không chỗ nào lành lặn, có những vết thương dài đến hơn thước, thịt bay phần phật, sâu thấu xương, trên lưng trên đùi còn cắm tên, đếncả chiến mã của hắn, cũng bị trúng hai tên ở mông. Cả người cả ngựa trên dưới loang lổ vết máu, chẳng khác gì vừa mới leo từ trong huyết trì địa ngục lên.
Sở Thiên Quân thờ ơ với sự chào hỏi ba người, đi thẳng qua về phía người đàn ông đang mỉm cười với mình.
Hắc y vệ vừa định tiến lên ngăn cản, bị Tần Lôi nhẹ giọng kêu dừng lại, hơn một trăm kị sĩ áo đen mặt nạ đen áo giáp đen đồng loạt tránh đầu ngựa ra, nhường cho Sở Thiên Quân một lối đi rộng bảy thước.
Sở Thiên Quân ghìm chặt ngựa bên ngoài lối vào, khàn khàn giọng quát:
- Khởi bẩm vương gia, Sở Thiên Quân thập trưởng quân bộ Đông doanh trấn Nam Quân đã đem đôi thủ cấp của địch thủ về.
Vừa nói y vừa cởi hai cái đầu treo bên hông xuống, giơ lên cao. Tới giờ đám đông mới nhìn thấy, cái giống như tay nải đó chẳng qua chỉ là hai cái đầu người tóc buộc gộp lại với nhau.
Tất cả im lặng, yên lặng đến mức cả tiếng phì phì phát ra từ mũi ngựa cũng có thể nghe rõ ràng. Một lát sau, tiếng hoan hô như biển gầm ầm ầm vang lên! Đám binh sĩ giơ cao binh đao trong tay lên, ra sức gào thét. Trong quân xưa nay tôn trọng kẻ dũng mãnh, sự anh hùng can đảm đơn thương độc mã truy sát hơn vạn địch bạ trận lấy đầu tên đầu sỏ này, lại càng là đối tượng được đám quân nhân sùng bái.
Hơn nữa hẹn ước trước của hắn với Tần Lôi, không thể xem là trái với quân kỷ,. Đương nhiên, cho dù có thật sự trái với quân kỉ, Tần Lôi cũng sẽ nghĩ cách giải vây cho hắn. Ngàn quân dễ có, một tướng khó cầu. Đặc biệt là trong cái thời đại này, một viên mãnh tướng không chỉ có tác dụng nâng cao lực sát thương đối với quân đội chiến đấu mà quan trọng hơn là sự cổ vũ và lực đẩy đối với đám sĩ tốt, điểm này không thể đo đếm được.
Vì thế Tần Lôi trang trọng nhìn hắn, cất cao giọng nói:
- Tiến lên!
Sở Thiên Quân liền đi dọc theo lối đi mà hắc y vệ nhường cho, thúc ngựa tiến về phía Tần Lôi.
Đợi y đi vào lối đi, hắc y vệ đồng loạt rút đường đao bên hông ra, cầm thẳng đứng trước ngực, tôn kính cúi chào y.
Sở Thiên Quân cảm thấy một luồng nhiệt huyết sôi sục trong lồng ngực, cái đau đớn khắp người dường như tạm thời biến mất, thậm chí hắn còn có thể nghe thấy nhịp tim của chính mình. Y tin rằng, cho dù là năm mươi năm sau, y cũng không thể nào quên được cảnh tượng ngày hôm nay, đây là thời khắc vinh quang nhất trong cuộc đời này.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất