Quyền Bính

Chương 182:Hoàng Lương khi tỉnh mộng lấy xì dầu trộn cơm

Chương 182:Hoàng Lương khi tỉnh mộng lấy xì dầu trộn cơm
Sau khi Tần Lôi tự taygắn cho một cái giống như huân chương đời trước của mình, Sở Thiên Quân liền ngã ngửa ra sau. Hắc y vệ sau lưng đã biết gã dựa vào tinh thần mới có thể cầm cự được đến bây giờ, nên đã đề phòng gã ngã xuống.
Hai tên hắc y vệ đỡ lấy gã, kiểm tra mạch đập hô hấp một chút, rồi mới bẩm báo với Tần Lôi:
-Bẩm vương gia, do mất máu quá nhiều lạithêm mệt nhọc quá mức, nên gã đã xỉu rồi.
Tần Lôi vuốt cằm nói:
-đưa về doanh trại bảo Trương Tứ Cẩu chăm sóc.
Thế là, hai vị mãnh tướng áo bào trắng dưới trướng Tần Lôi cùng nằm trên giường bệnh. Cuộc đọ sức âm thầm giữa hai người cũng tạm thời bị gián đoạn.
Chỉ nguyên theo chiếntích quan trường ghi chép chính thức trên sổ sách mà nói, thìphần thưởng cho cuộc so tài hơn vạn dặm truy sát quân địch, chém đầu mấy trăm không tính được hết; coi là thượng công; phá giặc giải vây cho hồ Tương Dương,lấy thủ cấp của tên đầu sỏ giữa vạn quân là một lần lập đại công; vào ngày tổng tiến công quân Di Lặc giáo, dẫn quân chém đầu quá nghìn, đặc biệt bản thân cũng chém được hàng trăm, có thể ghi một lần thượng công.
Mà Sở Thiên Quân làm gương cho binh sĩ phá địch chặn ở Mạch thành, chém đầu gần trăm tên, có thể ghi một lần thượng công; trong trận ở hồ Tương Dương, trước đi tiên phong đánh đâu thắng đó, hậu vệ Chỉ Trụ,vững như thái sơn, chính là điểm quan trọng của trận chiến, ghi một lần thượng công; còn về chuyện một mình truy sát hơn vạn quân địch suốt đêm, lấy đầu hai tên đầu sỏ, tất nhiên là đại công lao rồi.
Hai người ai cũng một đại công hai thượng công, ngang hàng nhau. Trong cảm quan của đám binh sĩ, trôngthấy Bá Thưởng Tái Dương lấy thủ cấp tên đầu sỏ bên kẻ địch giữa vạn quân, không ai không phục khí phách trùng thiên của hắn; mà thấy Sở Thiên Quân đẫm máu trở về, giơ cao hai cái thủ cấp. Không ai không phục sự gan dạ của Sở Thiên Quân.
Vì thế bất luận là chiến tích chính thức, hay là danhtiếng giữa binh sĩ, hai người đều có thể xem là ngang tài ngang sức, không phân cao thấp, chỉ còn cách đợi đến lần sau lại phân cao thấp vậy.
Tần Lôi ở bên này líu ríu thảo luận những chủ đề làm người vui mình vui còn có thể ăn với cơm nữa, nhưng Công Lương Vũ trong phủ Tương Dương thì ăn không ngon rồi.
Ngày đó, cuối cùng Hồ thừa tướng vẫn phải mượn tới giáo đồ Sơn Nam, đuổi hết đám người vây ngoài cung. Vốn đó là một chuyện rất tốt, nhưng đám loạn phỉ Sơn Nam kia mượn cớ ngăn chặn lưu dân gây chuyện lần nữa.Hoàng cung của Công Lương Vũ bị vây chật như nêm cối, giam lỏng hắn.
Hơn nữa chúng còn không cho phép bất cứ ai ra vào. Xe tođưa lương thực tới cũng bị bị bọn họ giữ lại, khiến cho trong cung đã mười ngày không được tiếp tế rồi. Trời nóng như vậy, thịt trứng rau xanh tất nhiên không thể để qua đêm được, vì thế bắt đầu từ sáu hôm trước, bữa cơmcủa y toàn là cơm trắng với dưa muối, dưa muối với cơm trắng.
Ăn liền bốn ngày, cuối cùng ngài không nuốt nổi nữa, buông đũa xuống. buồn bực nói:
-Trẫm muốn ăn cơm với trứng chiên.....
Tiểu cung nữ ở bên phục vụ nhẹ nhàng an ủi:
-Bệ hạ, đợi thêm hai ngày nữa đồ ăn được chuyển vào, muốn ăn gì cũng có, người hãy dùngtạm vậy.
Thần Vũ đế không vui, đập bàn mạnh một cái,:
-Trẫm chính là thiên tử. Bốn biển này, thiên hạ này, tất cả đều là đất của ta! Ta vốn là người giàu có nhất trong thiên hạ này. Sao lại ăn...ăn dưa muối như thế này?
Gần đây người thường xuyên nổi cơn giận giữa chừng như vậy, tiểu cung nữ cũng quen rồi nên chẳng hề hoang mang nói:
-Bệ hạ, trước kia từng nói, chân long bách biến, vừa có Long Tường Cửu Thiên , cũng có Tiềm Long Tại Uyên . tiềm Long ở thờiUyên nằm gai nếm mật, mới có thể bay lượn lần nữa trên chín tầng mây.
Vừa nói nàng vừa nhẹ nhàng cầm đôi đũa ngọc lên, nói như dỗ trẻ con:
-Bệ hạ, nằm gai nếm mật vậy.
Công Lương Vũ nghe lời nhận lấy đôi đũa, do dự bưng bát cơm trắng lên, nhưng làm thế nào cũng không thể thò đũa gắp miếng dưa muối trong xì dầu. Y ấm ức và miếng cơm trắng, nhai trong miệng kiên quyết nói:
-Dù sao trẫm cũng không ăn dưa muối.
Cung nữ mỉm cười nói:
-Vậy thế này đi.
Vừa nói nàng vừa đưa bàn tay trắng nõn nhỏ bé ra,cầm bát cơm trắng của Công Lương Vũ đặt xuống mặt bàn, lại bưng đĩa dưa muối kia lên, dùng đũa chặn dưa muối lại, rồi lách ca lách cách rót xì dầu trong đĩa vào bát cơm của Công Lương Vũ.
Đợi cả bát cơm đều đã bị nhuộm thành màu tương, tiểu cung nữ liền đặt đĩa dưa muối xuống,
điềm đạm bưng bát cơm dâng lên Công Lương Vũ rồi nói:
-Mời bệ hạ dùng bữa.
Công Lương Vũ nhận lấy dò xét một hồi, cười thảm nói:
-Trẫm thấy xì dầu trộn với cơm.....
Nhưng dầu gì cũng thỏa mãn được yêu cầu không ăn dưa muối của mình, y do dự và cơm vào miệng, phát hiện không đến nỗi khó ăn như tưởng tượng, hơn nữa rất hợp với khẩu vị không có thịt cá của mình. Lại thêm cái bụng đói cồn cào, y liền bắt đầu và từng miếng to.
Tiểu cung nữ thấy cuối cùng bệ hạ cũng chịu ăn cơm, bớt đi một nỗi lo mà trong lòng càng chua xót hơn. Nàng theo Công Lương Vũ từ Sở quốc đến đây,vì thếhiểu rõ y như lòng bàn tay. Nghĩ thân phận người cao quí cỡ nào, cho dù giao du với các quốc gia, cũng đềulà quyền thần hiển quý, nhưng cái vị cưỡi ngựa Mã Hoa, mặc áo gấm, ăn trăm món ngon, vô cùng phong lưu, hào hoa xa xỉ hết mức đó lại chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã rơi vào tình cảnh xì dầu trộn cơm này.
Tiểu cung nữ đang miên man suy nghĩ, cánh cửa điện không gió mà động, trong chớp mắt một ông lão xuất hiện trước mặt hai người.
Công Lương Vũ đang đang ăn cơm , lão già xuất hiện bất ngờ khiến cho miếng cơm chưa nuốt xuống bị nghẹn lại trong cổ họng, khạc cũng không khạc ra được, nuốtcũng không nuốt trôi, suýt nữa trở thành vị hoàng đế đầu tiên trong lịch sử chết vì nghẹn.
Tiểu cung nữ vội vàng bước lên, lại ấn huyệt nhân trung đồng thời đấm lưng, một lúc sau mới cứu được Thần Vũ hoàng đế. Lấy khăn lông lau đầy nước, Công Lương Vũ tức giận nói:
-Ngươi không biết gõ cửa, tối thiểu cũng phải có tiếng bước chân chứ?
Sài thúc vốn có chuyện quan trọng cần bẩm báo, liền thi triển môn khinh công cái thế 'Châu chấu Thảo Thượng Phi’, đang lúc tự đắc gươm quí không cùn lại không ngờ mình khiến tiểu chủ nhân sợ. Mặt già hơi xấu hổ một chút, rồi lại xua tay đuổi hết mọi người trong đó có cả tiểu cung nữra ngoài.
Trong chốc lát, trong điện chỉ còn lại hai người chủ tớ. Công Lương Vũ buồn bực nói:
-như vậy thật không có thể thống gì, trẫm phải đuổi hết bọn chúng mới được.
Ông lão quần áo vải thô lại thở dài một cái, móc từ trong lòng ra một thứ giống như cái còi, đặt lên cổ mình, lúc này mới phát ra tiếng nói khàn khàn:
-chuyện ở hồ Tương Dương thất bại rồi, ba tên hộ pháp đều đã chết, hai mươi vạn đại quân cũng không còn nữa.
Thời trẻ lão bị trọng thương nơi yết hầu, bắt buộc phải dùng cái thứ giống như cái còi đó đỡ lấy yết hầu mới có thể nói chuyện được.
Công Lương Vũ “ah” lên một tiếng rồi như không tin vào tai mình:
-Hai mươi vạn người? Đúng là một lũ lợn, Hai mươi vạn người mà cũng không thể phá rào? Trẫm không tin!
Ông lão quần áo vải thô giải thích:
-Có hai lần xuýt nữa đánh đánh được, nhưng Tần Lôi tăng binh hai lần, vì thế lại thất bại.
Ngoài hai chữ “người” với “thịt”, hai chữ ,thứ mà Công Lương Vũ khó chịu nhất chính là hai chữ Tần Lôi. Nên khinghe vậy y phẫn nộ quát:
-Tần Lôi, trẫm thề không đội trời chung với ngươi!
Vừa nói y vừa đứng dậy nôn nóng:
-Nếu ngay đến cả chuyện này cũng không làm xong, Trẫm còn mặt mũi nào trở về! Không được, trẫm không về.
Ông lão quần áo vải thô còn khuyên nhủ, Công Lương Vũ lại chẳng nghe lọt điều gì, chắp tay sau lưng, cắn môi nói:
-Trẫm không về. Sao trẫm lại phải trở về. Trẫm là hoàng đế Đại Hoa, trẫm không đi đâu hết.
Cảm xúc của y ngày càng kích động, âm thanh càng ngày càngcao, hành động cũng ngày càng khoa trương.
Lão Sài hít sâu một hơi, bước dài lên phía trước, một tay nắm chặt vạt áo Công Lương Vũ, nét mặt tức giận nhìn thẳng vào mặt y, khàn giọng nói:
-Tỉnh lại đi! Hãy coi là giấc mơ, cũng phải có ngày tỉnh dậy chứ!
Công Lương Vũ dường như chịu một nỗi nhục lớn, căm tức nói:
-Trẫm không biết ngươi đang nói cái gì! Ngươi bỏ trẫm ra!
Vừa nói y vừa đưa tay gỡ bàn tay khô như cái kìm sắt của lão Sài, nhưng lại không gỡ nổi.
Lão Sài nhìnCông Lương Vũ điên cuồng, rốt cuộc không kìm nổi cơn giận dữ những hai tháng liền, giơ tay “bốp”, “bốp” hai tiếng giòn tan, cho hai bên mặt Công Lương Vũ hai cái bạt tai.
cảm giác nóng rát từ hai má khiếnCông Lương Vũ ngây ra trong giây lát.cái cảm giác vừa tê vừa nhói tim đó có phải là đau không? Có thể. Sống hai mươi ba năm rồi, rốt cuộc cũng biết thế nào là đau.
Cái cảm giác bị xúc phạm bị tổn thương thật khó chịu, khiến Công Lương Vũ phút chốc nhớ lại những gì xưa kia. Khi cái tên tam hoàng huynh khiến người khác buồn nôn kia đè trên người hắn, khi mẫu phi của hắn bị nhị hoàng huynh cưỡng bức nhảy xuống giếng tự vẫn, khi Tần Lôi ác độc nhục mạ hắn bên bờ Ngọc Đái Hà,thì ra thế này là đau sao? Hắn cảm thấy sọ sắp vỡ tung ra, lắc đầu gào thét:
-Trẫm là Chân Long Thiên Tử, kẻ nào động vào sẽ phải chết! Người đâu, lôi lão thái giám già này ra cho trẫm, chém thành trăm mảnh...
“bốp, bốp” lại hai cái tát giòn tan vang lên, khiến má của hắn bật máu, giọng nói khàn khàn của lão Sài vang lên bên tai hắn:
-Tỉnh lại đi, cơn nghiện cái ngôi vị hoàng đế này đã quá lâu quá đã rồi, nên tỉnh lại thôi, người vẫn còn rất nhiều việc phải làm. Không thể lãng phí ở đây như thế này được!
Công Lương Vũ không chút nhường nhịn:
-Nói bậy, lấy đâu ra chuyện làm hoàng đế đủ rồi? Trẫm làm cả đời cũng không đã, tớikiếp sau còn phải tiếp tục.
Lão Sài dường như đánh thuận tay, lại “bốp bốp” hai cái bạt tai nữa, khuôn mặt từng tuấn tú của Công Lương Vũ cũng dần dần sưng vù lên.
Lúc này Công Lương Vũ mới giơ hai tay che hai má mình lẩm bẩm:
-Ngươi còn dám đánhta...Ngươi còn dám đánh ta....
Lão sài lại là kẻ đã làm thì làm cho tới cùng, lại đưa cái tay sắt như chân ưng, một tay cầm lấy đế vương Triêu Thiên quan trên đầu Công Lương Vũ, giật cái mũ đó xuống. Không có cái mũ đó giữ lại, tóc tai Công Lương Vũ thoáng cái rối tung, kết hợp với khuôn mặt gầy gò tái nhợt, trông đáng sợ như kẻ chết treo.
Nhưng hắn không rảnh để ý đến hình tượng của mình, đưa tay cướp lại cái mũ kia, lão Sài không cho, hắn liền dùng cái móng t ay dài nhọn của mình cào từng vệt thẫm máu trên vai lão Sài. Lão Sài nghiến răng, gằn giọng nói:
-Ta đập nát cái thứ đồ chơi hại người này đi!
Vừa nói lão vừa cầm cái mũ hoàng đế có giá trị không nhỏ kia quậtxuống đất.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất