Chương 223.1: Vương gia hi sinh vì lý tưởng
Tần Lôi gật đầu không nói. Tần Tễ thấy hắn trầm mặc, cho là hắn chỉ tới để thăm tù, buông chân hắn ra, ngồi khoanh chân dưới đất khổ sở nói:
- Ai, chuyện tới nước này cũng không oán ai được, là ta không tự lượng sức mình, nghĩ được chút âm mưu thủ đoạn đi áp chế người khác, nào nghĩ mình không có thực lực. Mưu mô của mình trong mắt người ta chỉ là trò đùa. Người ta mất hứng, có thể đoạt lại những gì mình đã lấy. Còn đánh cho mình xuống mười tám tầng địa ngục.
Tần Lôi hơi kinh ngạc, nhìn bộ mặt xám xịt của lão Tứ, xem ra lần đả kích này làm cho y hiểu được một vài thứ. Nghĩ vậy Tần Lôi trầm giọng nói:
- Không sai, vấn đề lớn nhất của ngươi là ánh mắt thiển cận, lòng dạ hẹp hòi, âm mưu có thừa nhưng khả năng lại không đủ. Không biết nên hợp tác với ai, đối phó với ai. Lại còn tham lam vô độ, không biết rằng mưu mô của ngươi trong mắt cường giả chỉ là trò đùa buồn nôn mà thôi. Nếu không hối cải sửa chữa, hôm nay ngươi may mắn thoát việc này, ngày khác cũng không tránh được việc gặp Trảm Long Đao một lần nữa.
Lão Tứ cảm thấy mỗi một câu của Tần Lôi đều bóc sạch lớp ngụy trang của y, làm cho hình tượng ngu xuẩn không có năng lực của y bại lộ ra ánh sáng, làm y xấu hổ không có chỗ chui. Chỉ có thể mặt đỏ tía taiđứng đó nghe, nghe hết, mắt trợn lên như quả trứng gà, gắt gao nắm lấy vạt áo của Tần Lôi, nói như cầu xin:
- Ngươi nói gì? Ta không nghe lầm? Ngươi có biện pháp cứu Tứ ca?
Tần Lôi không bảo có cũng chẳng bảo không, lại trầm giọng nói:
- Đầu tiên trả lời mấy vấn đề của ta!
-
Tần Tễ gật đầu như bổ củi:
- Ngũ đệ cứ hỏi, ta biết gì nói nấy.
Tần Lôi vuốt cằm hỏi:
- Niệm Ngọc là ngươi an bài đến bên cạnh ta, vì sao ngươi lại cướp nàng về?
Tần Tễ đứng lên, muốn tìm một cái ghế ngồi, lại phát hiện cả phòng rỗng tuếch. Cả căn phòngtoàn là bàn giờ không còn thấy một cái, y không muốn như một cấp dưới đứng đáp lời chỉ huy, đành ngượng ngùng ngồi khoanh chân nhìn Tần Lôi.
Tần Lôi làm như không phát hiện ra sự bối rối của y, mặt vẫn nặng như chì chờ y nói chuyện. Lão Tứ xoa xoa đầu, buồn bực nói:
- Việc này có chút tà môn, ngươi cũng biết ta vốn trông coi Nội Thị Tỉnh, sau lại tiếp nhận Hộ bộ, không thể phân thân nên mới đổi chỗ cho Tam ca.
Tần Lôi gật đầu, ý bảo y nói tiếp. Lão Tứ áy náy nói tiếp:
- Năm vừa rồi, trên vua dưới dân đều biết quốc khố căng thẳng, Hộ bộ thối nát không chịu nổi, ta cùng Tam ca bàn bạc, có lẽ đây là một cơ hội…
- Nói thế nào?
Tần Lôi thấy y khôngnhững trả lời vấn đề của mình, mà còn nói từ đầu đến cuối, nên khá hài lòng.
- Từ nhỏ hai chúng ta tính toán đã kém, lớn lại bị phụ hoàng phái quản Nội Thị Tỉnh cùng Nội Phủ, kết quả chúng ta phát hiện mình kinh doanh cũng ra tiếng ramiếng. Nhưng ngươi cũng biết, mấy cái này chỉ là vặt vãnh, mấy đại thân kia khen chúng ta cũng chỉ như khen quả đào trắng giốngquả đào đỏ, sau lưng lại nói chúng ta bỏ gốc lấy ngọn, người toàn mùi tiền…
Lão Tứ nghiến răng nghiến lợi nói tiếp:
- Ta không rõ, nếu không có đám người đầy mùi tiền chúng ta, đám đại nhân đó dựa vào cái gì có thể hưởng thụ bào ngư hải sâm của Đông Hải, quả chuối quả dừa tận chân trời góc biển, dựa vào cái gì có thể mặc lụa Tô, cài trâm của Đông Tề! Càng không nói ngàn vạn vàng bạc quan thương cấu kết làm ra.
Lão Tứ kích động xòe tay, than thở:
- Không công bằng! Bọn họ một mặt hưởng thụ những thứ mà “gian thương” chúng ra mang lại, một mặt lại chửi bới, xa lánh chèn ép chúng ta! Không công bằng!
Tần Lôi không nghĩ là vị lão huynh này còn có vài phần lý tưởng, không khỏi thở dài:
- Đây là tệ nạn lưu truyền đã ngàn năm, không phải chúng ta có thể thay đổi.
Lão Tứ lắc đầu nói:
- Không, chưa thử sao biết không làm được?
Nói xong mặt y lại như đưa đám:
- Lúc ấy Tam ca cũng khuyên vậy, nhưng ta không nghe.
Tần Lôi gật gật đầu, trầm giọng hỏi:
- Chuyện này có quan hệ gì với Niệm Ngọc?
Lão Tứ ngượng ngùng nói:
- Lúc ấy ta chỉ nghĩ chỉ cần tiếp quản Hộ bộ, dựa vào tài năng của ta cùng Tam ca, nhất định có thể lấp đầy quốc khố. Để cho mọi người nhìn ta với con mắt khác xưa. Cho nên bọn ta luôn chăm chỉ xử lý việc của Hộ bộ. Lúc ấy nghe nói có đệ đệở Tề quốc mười sáu năm đã trở lại, còn nghe nói Nhị ca có ý tiến cử ngươi vào Hộ bộ, ta nghe đã nóng người. Nghĩ dù sao chúng ta chưa từng gặp mặt, cho ngươi biến mất cũng không vướng bận gì, cho nên…
- Đem rượu mừng ta đổi thành dao sắc?
-
Tần Lôi như cười như không. Chuyện qua đã lâu, hắn cũng đã trả thù rồi, hiện tại nghĩ lại, có chút buồn cười.
Lão Tứ ngượng ngùng nói:
- Ừ, tửu yến là ta an bài…
Tần Lôi thấp giọng mắng:
- Ngươi cũng ngu. Chuyện người ta tránh không kịp ngươi lại tranh làm, tự dưng gây thù không nói ,vạn nhất ngày đó ta ngã, không phải chỉ là mặt mũi của ta, mà là mặt mũi của cả hoàng gia sẽ mất sạch!
Lão Tứ ngượng ngùng:
- Sau này nghĩ lại, quả thật là không ổn. Nhưng từ nhỏ tới giờ quen làm việc không kiêng kỵ, đã thành tính rồi. Làm xong mới thấy hối hận.
Nói xong y chắp tay:
- Ngũ đệ tha thứ cho ta đi, ca ca nhận lỗi với đệ.
Tần Lôi nhăn mặt, trầm giọng nói:
- Nói việc chính đi , đừng đánh trống lảng.
Tần Tễ xấu hổ gật đầu nói tiếp:
- Ngoại trừ muốn loại ngươi ra, ta còn đi Dịch Đình cung một chuyến, muốn vu cho ngươi cái tội ham mê tửu sắc. Vừa đi đã thấy một cô nương dung mạo mĩ lệ, đang cầm chổi truy đánh ma ma của mình. Ta hỏi quản sự mới biết, cô bé này tên là Niệm Ngọc, ngày đó nàng bị người cha ham cờ bạc lừa bán vào Dịch Đình cung, nhưng cô nương này tính tình ương bướng, sau khi biết việc này liền nổi đóa, ma ma giáo dưỡng bảo nàng cởi quần áo kiểm tra, bị nàng đuổi đánh…
Tần Lôi nhíu mày, lạnh lùng nói:
- Việc sau này ta đều rõ ràng, ngươi nói cho ta biết vì sao lại cướp cô nương này về.
Tần Tễ thấy sắc mặt Tần Lôi thay đổi, vội cẩn thận nói tiếp:
- Huynh đệ, đệ đừng giận ca ca, lúc ấy ta không biết thân phận của nàng, chỉ cho nàng là một nha đầu nghèo mà thôi, ta muốn chuyển nàng cho Nhị ca chơi đùa thôi, không nghĩ đến đệ. Đệ tha thứ cho ta đi, huynh đệ.
Đối với kẻ sinh ra trong vàng son như y, dân chúng chỉ là bùn đất. Cho dù tùy ý dẫm lên, cũng không sinh ra cảm giác tội lỗi chứ đừng nói là áy náy.
Tần Lôi không kiên nhẫn được nữa vỗ vào tay vịn, quát khẽ:
- Nếu ngươi còn nói một câu vô nghĩa, cô lập tức lên ngựa ra đi, mặc kệ câu chuyện chó má của ngươi.
Tuy Tần Lôi lớn tiếng quát mắng, nhưng mặt mày Tần Tễ lại hớn ha hớn hở, sao không nhậnra Tần Lôi đã muốn buông lỏng, thậm chí còn nói giúp mình. Y vội cúi đầu khom lưng nói:
- Không nói lời vô nghĩa nữa, ta nói ta nói…
Y sụt sịt:
- Sau hai tháng, ta liền quên việc này. Nhưng có một ngày, quản sự phủ ta bẩm báo có người nói có tin tức lớn phải báo cho ta. Hôm ấy ta lại rảnh rỗi, ma xui quỷ khiến đi gặp người kia.
Tần Lôi trầm giọng:
- Là phụ thân của Niệm Ngọc?
- Đúng, cũng không đúng!
Lão Tứ không tự nhiên nói:
- Hắn nói nuôi con gái người khác mười sáu mười bảy năm,bây giờ hắn muốn dùng thân phận cha nàng đổi một chút tiền đánh bạc.
Nói xong y có chút buồn cười:
- Tên ngốc kia mở mồm đòi hai ngàn lượng.
- Ngươi cho hắn?
-
Tần Lôi tò mò hỏi.
- Nói một ngàn lượng thì ta cho…
-
Tần Tễ đắc ý nói, thấy vẻ mặt xem thường của Tần Lôi, vội giải thích:
- Tên này tham lam vô cùng, nếu ta đồng ý, chắc chắn hắn còn muốn ăn thêm, còn muốn sinh sự.
Tần Lôi buồn bực nói:;
- Ta nói lão Tứ, ngươi có thể nói điểm chính được không? Không biết ta có ít thời gian à?
Hắn trợn mắt:
- Nói! Cha của Niệm Ngọc là ai?
- Văn Bác Ngạn!
Ba chữ lưu loát rõ ràng, tý nữa thì làm Tần Lôi ngã ngửa.
Tần Lôi ho khan vài tiếng, dập tắt cảm giác vớ vẩn trong lòng, khó nhọc nói:
- Phụ thân nàng là Văn lão đầu? Quá khoa trương rồi!
Tần Tễ cho rằng Tần Lôi nghĩ đến độ tuổi của Niệm Ngọc, nên bĩu môi nói:
- Vậy thì sao, Lý Hồn lớn hơn tiểunữ của hắn tận sáu mươi tuổi, Văn Bác Ngạn còn chưa tới sáu mươi.
Tần Lôi lắc đầu nói:
- Ta không nói tuổi, nếu là con gái của Văn Bác Ngạn, thì làm sao lại lưu lạc trong dân gian?
Tần Tễ cười đê tiện:
- Loại chuyện này cũng xảy ra nhiều rồi, tám phần là Văn Bác Ngạn một cành lê ép hoa hải đường, đùa giỡn tiểu nha hoàn trong nhà, kết quả sự việc bại lộ, hải đường bị cọp mẹ trong nhà đuổi ra. hải đường lại phát hiện mình có bầu, đành phải tùy tiện tìm người gả, sinh ra tiểu hải đường….
Tần Lôi đổ mồ hôi, ho khan hỏi:
- Cho hỏi, là cha Niệm Ngọc nói cho ngươi sao?
- Lão gia háo sắc thông đồng với tiểu nha hoàn, gậy của cọp mẹ đánh tan đôi uyên ương.
Tần Tễ chân thành đáp.
- Lão ta nói như vậy đấy.
-
Tần Lôi khó khăn nuốt nước bọt, rất muốn đá y một cái, khó tin nói:
- Chẳng nhẽ đường đường là Giản quận vương lại dựa vào mấy trò mèo của đám bình dân phố phường mà tìm kế thoát hiểm?
Tần Tễ nhức đầu, vô tội nói:
- Ta thấy rất có lý…
Nói xong y lại buồn bực:
- Đám môn khách của ta, vừa nghe có hơi tiền của Vương gia đềugiấu giếm đi đến quý phủ, nhưng chúng đều ngu hơn ta.
Tần Lôi không nói vấn đề này nữa, hắn phát hiện chỉ số thông minh của vị Tứ gia này thấp vô cùng, có lẽ bình thường mọi việc đều do lão Tam quyết định, nghĩ vậy hắn thấp giọng nói:
- Ngươi bắt Niệm Ngọc, Tam ca có biết không?
Quả nhiên lão Tứ lắc đầu đáp:
- Không biết, chúng ta còn giận nhau, không nói chuyện với nhau nữa. Sau này ta phát hiện Văn lão tặc rất quan tâm tới cô con gái riêng này, ta nói gì lão đều đáp ứng dù có hợp lý hay không. Ta nghĩ nắm được chuôi Văn lão tặc rồi, càng không muốn nói cho Tam ca.
- Không phải Văn Bác Ngạn có mấy cô con gái sao? Đềukhông đẹp , khônghiếu thuận à?
Tần Lôi kì quái hỏi.
Lão Tứ vò đầu nói:
- Văn lão tặc không thiếu con gái, hơn nữa lớn lên cũng không tệ, trừ tiểu nha đầu thích múa đao múa kiếm bên ngoài, còn lại đều là thiên kim tiểu thư hiểu quy củ, không thể là loại bất hiếu .
Tần Lôi vuốt cằm, lẩm bẩm:
- Thế mới lạ, vì một cô con gái riêng chưa gặp mà mặc cho ngươi xỏ mũi, tình yêu của Văn Thừa tướng là có thật à?