Chương 223: Vương gia hi sinh vì lý tưởng
Lời còn chưa dứt hắn đã gõ đầu gã một nhát. Nhìn vẻ mặt oan ức của gã, hắn véo má, ấm giọng:
- Khen ngươi là vì ngươi nói đúng, đánh ngươi cũng vì ngươi nói đúng, hỏi bọn họ xem, trừ tên ngây thơ như ngươi ra ai có thể nói lại toàn bộ lời của lão tử?
Nghe tiếng cười vang lên, gã ủy khuất nói:
- Hóa ra vương gia đang nói giỡn à? Đừng như vậy được không.
Tần Lôi trợn mắt:
- Chẳng nhẽ ngươi ngây thơ đến mức không phân biệt được vui đùa vớiđứng đắn? Ngươi lại không cho phép cô nói giỡn?
Gã vừa định muốn mở mồm kêu oan, lại bị vương gia véo má, trong lòng đang bối rối thì đã nghe vương gia nói:
- Trầm Khất lão huynh, gần đây ăn tốt chứ? Thịt trên mặt sắp nhiều hơn thịt mông rồi.
Trầm Khất ngẩng cao đầu, lớn tiếng nói:
- Báo cáo huấn luyện viên, ở trên thuyền không phải huấn luyện, lên bờ thì sẽ gầy.
Tần Lôi mỉm cười nói:
- Vậy à, cô vương đã yêu cái cảmgiác phiêu bạt, cả đời này sẽ ở trên thuyền.
- Không thể, ngài không nên,,,
-
Trầm Khất mở đôi mắt vô tội, lại nghe Tần Lôi rống to:
- Sĩ quan Hắc y vệ trung cấp số hiệu 007.
Trầm Khất phản xạ nhanh chóng chụm chân, cao giọng:
- Có!
- Hiện tại bản giáo quan sẽ dạy ngươi cách làm sao để làm ít thịt thừa, sĩ quan 007!
- Có!
- Đi về phía sau!
Sĩ quan 007 Trầm Khất nghe lệnh xong liền quay người, động tác nhanh gọn không một chút kháng cự.
- Bước đều bước!
Trầm Khất cất bước đi tới cửa, đi ra khỏi phòng, đến sân. Tần Lôi cũng không nhìn bên ngoài, đọc liên tiếp “trái bảy bước rẽ phải” mấy câu lệnh linh tinh, xong cao giọng hỏi:
- Sĩ quan 007 báo cáo vị trí.
- Báo cáo huấn luyện viên, sĩ quan 007 đang đứng ở sân phải góc bốn lăm độ, dưới gốc cây công tôn lớn nhất. Hơn nữa ở đó có một bàn bằng bạch ngọc đường kính tầm ba thước!
Trầm Khất khàn giọng báo cáo.
- Sĩ quan 007!
- Có!
- Ta lệnh ngươi đứng trung bình tấn ở trên vật đó một khắc đồng hồ! Thời gian bắt đầu!
Có người lớn mật nhìn về phía sau, chỉ thấy Trầm Khất vểnh cái mông đen như sắt lên bàn đá, tạo thế đứng. Với thế trung bình tấn khó coi này, Hắc y vệ nọ đồng ý cho thêm một chữ “dũng”.
Không kịp vui sướng khi thấy người gặp họa, lỗ tai gã đã nghe Tần Lôi nói:
- Sĩ quan trung cấp 007.
Vẻ tươi cười còn chưa hết đã chuyển thành vẻ cầu xin, gã cao giọng đáp:
- Có.
Tần Lôi như không thấy gã định chuồn, cao giọng hỏi:
- Cô hỏi ngươi, người thắt cổ ngạt thở chết cần bao nhiêu thời gian? Mà gãy xương chết cần bao nhiêu thời gian?
- Báo cáo huấn luyện viên, nếu người thắt cổ gãy cột sống, vậy thì vừa treo đã chết. Nhưng nếu xươngsống cứng, vậy thì sẽ ngạt thở mà chết, ít nhất cần một phần ba khắc não mới chết.
Tần Lôi hài lòng gật đầu, vỗ vỗ quai hàm của gã, ấm giọng nói:
- Tốt lắm.
Nói xong hắn nhìn đội ngũ:
- Nhìn yêu quái đi, không chỉ nhớ rõ, còn có phân tích riêng của mình, không tệ.
Tiếng nói của Tần Lôi vừa dứt, thái độ của hai bên hoàn toàn trái ngược. Bên phải và hàng giữa cười khùng khục, mà đám bên trái lại xấu hổ. Lúc bọn họ nói chuyện phiếm, Giản quận vương còn đang giãy chân, có nghĩa là cổ ông ta rất cứng, sao có thể gãy cột sống mà chết?
Tần Lôi gõ từng người một, mắng:
- Đầu heo ! Đồ ngu! Ngốc! Thùng cơm…
-
Người ta không thể không cảm thán với vốn từ phong phú của Tần Lôi.
Đám bên phải và ở giữa cười trộm nhưng cũng không thoát, người ở giữa kia không phục nói:
- Báo cáo huấn luyện viên, thuộc hạ nói đúng sao vẫn bị phạt?
-
Tần Lôi mỉm cười đi tới sờ đầu gã, nhẹ nhàng nói:
- Thật tội nghiệp, xin lỗi nhé,
Lời còn chưa dứt, lại gõ gã mộtnhát, đau đến mức gã chảy nước mắt, lại nghe vương giatừ từ nói:
- Hắn là vương bát đản cũng là huynh đệ của cô, các ngươi bảo cô trơ mắt nhìn huynh đệ của mình bước qua cầu Nại hà à?
Mọi người thầm nghĩ, chúng ta bị xỏ rồi…
“ Yêu quái” đang thầm hô may mắn tránh được một kiếp, nào ngờ Tần Lôi phạt một vòng rồi đến trước mặt gã, mỉm cười hỏi:
- Cơ bắp ngươi chạy đi đâu rồi? Như thế nào lại chỉ còn mỗi xương? Thật là ít rèn luyện quá mà!
“Yêu quái” thầm kêu xui xẻo, đành ưỡn ngực đứng đó chờ lệnh của vương gia:
- Đi tìm Hứa Khất làm bạn đi.
-
Gã đành tuân lệnh xoay người chạy ra ngoài.
Tần Lôi đứng giữa đội ngũ, đang định nói chuyện thì lại nghe “ yêu quái” hô lớn:
- Báo cáo huấn luyện viên, bàn nhỏ, mông lại lớn, thuộc hạ không chen lênđược.
Tần Lôi bất đắc dĩ thở dài:
- Yêu quái, ngươi có thể trở về.
Yêu quái nhanh chóng chạy về, trên mặt không hề tỏ ra hưng phấn. Gãkhông dám tin vương gia lại tốt bụng như thế.
Quả nhiên, đã nghe Tần Lôi chậm rãi nói:
- Chuyển cái bàn trà trong nhà…
Yêu quái thầm nghĩ cũng được, lớn tiếng đáp:
- Vâng!
Gã vào nhà khiêng bàn trà ra ngoài….
Tần Lôi cũng không trách hai vị bên ngoài, đưa mắt nhìn đội ngũ, trầm giọng hỏi:
- Biết hôm nay sai chỗ nào không?
Toàn đội trầm mặc, không ai dám nói chuyện, Tần Lôi cũng không thèm để ý, chỉ bừa vào một người nói:
- Hứa Đàm, ngươi trả lời.
Hứa Đàm căng thẳng khô cả họng. Gã hắng giọng đáp :
- Báo cáo huấn luyện viên, chúng ta không nên vô cớ làm ồn…
- Mang bàn đi ra ngoài.
Tần Lôi không chớp mắt, đi đến người kế tiếp, lại trầm giọng:
- Ngươi nói!
- Báo cáo huấn luyện viên, chúng ta không nên đánh bạc..
- Mang bàn đi.
Vị lão huynh này cùng vị vừa rồi, mỗi người vác một cái bàn chạy nhanh ra ngoài.
Tần Lôi tiếp tục đi tới, hỏi người thứ ba:
- Ngươi nói.
- Báo cáo huấn luyện viên, chúngta không sử dụng những thứ ngài dạy, phí hoài tâm huyết của ngài!
Vừa nói gã vừa đảo mắt quanh phòng, tìm một cái bàn…
Ai ngờ Tần Lôi gật đầu, cười nói:
- Gần trúng rồi, coi như đúng nột nửa.
Hắc y vệ này như trút được gánh nặng, trong lòng vui mừng. Lại nghe vương gia chầm chậm nói:
- Mang bàn đi ra ngoài…
Không phải thế chứ? Vị lão huynh này choáng váng, thất thanh nói:
- Không phải ta trả lời đúng một nửa sao? Sao lại bị phạt giống như bọn họ?
Tần Lôi “a” một tiếng, cười hối lỗi:
- Quả thật không thể giống nhau, ít nhất nửa người không thể chịu phạt.
Nói xong nụ cười của hắn càng ấm áp:
- Đừng vác bàn, đừng đứng trung bình tấn, kiếm cái ghế làm thành thế Kim Kê Độc Lập đi…
Tần Lôi lần lượt phạt, cho đến khi tất cả Hắc y vệ bị đuổi ra ngoài, hoặc đứng trung bình tấn, hoặc làm thế Kim Kê…
Trong phòng chỉ còn Hắc y vệ chữa trị cho lão Tứ, gã đã xong việc, ngồi xổm trên mặt đất ngẩng đầu lên, đáng thương nói:
- Vương gia, Tứ gia đã tỉnh.
Tần Lôi gật đầu, ôn hòa cười:
- Mang ghế đi thôi…
Hắn y vệ ngồi xổm dưới đất ai oán. Rõ ràng vương gia muốn tận diệt chúng ta. Nhưng vẫn đứng dậy ngoan ngoãn cầm một cái ghế, cúi đầu đi ra ngoài.
- Quay lại… Ngươi mang ghế đi đâu?
Tần Lôi kì quái hỏi.
- Đi ra ngoài..
Hắc y vệ nhỏ giọng:
- Ra chịu phạt.
- Ngươi muốn mang ra ngoài tạo thế ? Cô bảo ngươi mang ghế cho ta ngồi. Không bảo ngươi đi ra ngoài.
Tần Lôi buồn bực nói.
Hắc y vệ ấm ức mang ghề đến phía sau Tần Lôi, nhẹ giọng nói:
- Mời vương gia ngồi.
Tần Lôi gật gật đầu, vén áo ngồi lên ghế. Thấy Hắc y vệkia bất an đứng đó, Tần Lôi mở miệng an ủi:
- Đừng lo, cô sẽ không phạt ngươi…
Hắc y vệ kia cảm kích cười cười, lại ấp a ấp úng:
- Vương gia, thuộc hạ muốnxin ngài một chuyện…
- Chuyện gì?
-
Tần Lôi hứng thú hỏi.
- Thuộc hạ muốn ra ngoài…
Hắc y vệ ấp úng:
- Mọi người đều ra ngoài, một mình thuộc hạ ở trong phòng không hay cho lắm…
Thở phào nhẹ nhõm, Tần Lôi gật đầu:
- Có đạo lý, nhưng trong phòng này chỉ có một cái ghế, cô còn muốn ngồi, chỉ có thể để ngươi chịu thiệt thòi phải ra ngoài chen chúc cùng bọn họ.
Nói xong hắn nhìn ra ngoài vui vẻ nói:
- Ta xem cái bàn kia khá rộng, không thành vấn đề.
Hắc y vệ kia rụt cổ, nhỏ giọng:
- Vậy thuộc đi ra ngoài…
Tiếng nói vừa dứt đã chạy ra ngoài như trốn.
Trong phòng chỉ còn lại Tần Lôi ngồi trên ghế cùng lão Tứ nằm trên mặt đất.
- Đã tỉnh thì cũng đừng giả vờ chết nữa.
Tần Lôi nói, thanh âm lạnh lùng hơn rất nhiều so với khi nói với Hắc y vệ.
Quả nhiên vị đang nằm trên mặt đất kia chậm rãi mở to mắt, mờ mịt nhìn xung quanh, cuối cùng dừng trên người Tần Lôi. Lão Tứ đã tỉnh được một lúc, nhưng một lần đi qua quỷ môn quan làm y vẫn còn sợ hãi. Y chỉ mới phục hồi tinh thần vào lúc Hắc y vệ cứu chữa cho y đứng dậy nói chuyện cùng Tần Lôi.
Vừa rồi y nghe thấy Hắc y vệ xưng hô với văn sĩ mặt trắng là “ Vương gia” , nhưng đánh vỡ đầu y cũngkhông nhớ ra nổi hoàng thất có Vương gia nào nhìn như người âm này. Chẳng lẽ… đây là địa phủ? Lão Tứ tha hồ tưởng tượng.
Nhưng Tần Lôi chắc chắn phải cố gắng lắm mới kiềm chế được cơn giận dữ.
Trên mặt hắn không hề có chút biểu cảm nào.
Lão Tứ thầm nghĩ, thanh âm này sao nghe quen quen, nhưng mà lâu rồi chưa nghe thấy, không phải là.... Y mở to mắt, khàn khàn giọng nói:
- Tần Lôi… ngươi là Tần Lôi….
Tần Lôi hừ lạnh một tiếng xem như chấp nhận.
- Sao ngươi lại già như vậy?
-
Lão Tứ bối rối hỏi.
Một câu của y làm cho Tần Lôi sực tỉnh. Hắn buồn bực gỡ mấy thứ dịch dung trên mặt ra, để lộ ra tướng mạo sẵn có.
Thấy đúng là Tần Lôi, Tần Tễ đột nhiên kích động gào to:
- Là ngươi, tiểu Ngũ, đúng là ngươi.
-
Y ôm đùi Tần Lôi gào khóc:
- Huynh đệ, ca xin lỗi đệ. Trước khi thắt cổ ta còn nghĩ,nếu lúc trước không có ý đồ xấu với ngươi, hôm nay ta cũng sẽ không bị người ta bức phải thắt cổ, ta xin lỗi ngươi….
Kỳ thật lúc lão Tứ nhào về phía trước, Tần Lôi đã muốn đá bay y ra ngoài. Nhưng hắn cũng biết, làm như thế là hoàn toàn đoạn tuyệt với lão Tứ, tương lai còn làm y hận mình, không bằng hiện tại cầm dao chặt y mấy nhát cho gọn. Cố nén ý nghĩ này lại, Tần Lôi không nói lời nào nhìn lão Tứ ôm đùi mình khóc lóc gào thét.
Khóc lóc một trận, thấy Tần Lôi không phản ứng, lão Tứ ngừng khóc, nức nở nói:
- Tứ ca là người sắp chết, ngươi không thể tha thứ cho ta sao?
Tần Lôi thấy y nước mắt nước mũi lem nhem, cũng không biết trong lòng đang nghĩ gì nữa. Hắn hơi động đùi phải, đẩy cái mặt mập của Tần Tễ ra xa một chút, thản nhiên nói:
- Ai bảo ngươi sắp chết?
Khuôn mặt tròn xoe của lão Tứ nhăn như đít khỉ, thê thảm nói:
- Hôm qua ông ngoại ta – Lễ bộ Thượng thư Triệu Quý Lễ đến thăm, ông nói Văn Bác Ngạn bị kết án tử chắc như đinh đóng cột rồi, dù là phụ hoàng cũng không thể nào lật lại bản án.