Quyền Bính

Chương 41: Một khắc phong tình

Chương 41: Một khắc phong tình
Niệm Dao nghe xong, không khỏi run người.
Tần Lôi thấy dưới thân nhúc nhích, trợn mắt nhìn, mới phát hiện mình đè lên cô nương nhà người ta mà ngủ.
Hắn nhảy dựng lên, sau đó kiểm tra y phục của mình. Khi thấy y phục hoàn chỉnhtrên người, hắn mời yên tâm.
Cử động này của hắn thật là làm đau lòng con gái nhà người ta,Mới vừa có hết sức chui ra, hai mắt tiểu cô nương đỏ bừng, chực khóc.
Lúc này Tần Lôi mới tháy mình phản ứng có chút quá. Nào có ai đè lên con gái nhà người ta một đêm, không xin lỗi, lại còn kiểm tra quần áo của mình. Hắn cũng quá tự kỷ đi.
Tần Lôi tiến đến, ngồi ở mép giường thoải mái nhìn nữ hài với ánh mắt vô tội. Hắn muốn an ủi người ta. Hai lần làmngười, việc khiến hắn muốn tát vào mồm mình rất ít. Nhưng trong đêm nay hắn gặp hai lần muốn tát vào miệng mình.
Đáy lòng Tần Lôi ái oán. Nữ nhânđúng là khắc tinh bất kể là nhiêu tuổi.
Nữ hài nhìn Tần Lôi ngồi bên giường liền hơi khó xử , sau đó là cảm thán. Tưởng là hắn lại trở về chỗ cũ, nghĩ tới cảnh vừa rồi nướcmắt nàng lại tràn ra, ngăn lại không được.
Tần Lôi thấy nước mắt thiếu nữ chảy xuống làm ướt vạt áo bèn lấy tay lau nước mắt cho nàng. Nhưng nước mắt cứ như hạt châu rơi xuống không ngăn được.
Niệm Dao là một tiểu cô nương kiên cường, chưa bao giờ khóc.Nhưng người như vậy mà khóc thì có nghĩa là sẽ chảy hết nước mắt tích tụ bao lâu ra ngoài.
Những cảnh đó thoáng hiện trong lòng Niêm Dạo. Tiểu cô nương khóc thê thảm, nước mắt đã chảy xuống hai vai.
Tần Lôi thấy mũi nhỏ của tiểu nha đầu nhíu nhíu, như là rất cố sức nín. Hắn phát hiện tay chân tiểu cô nương này không thể động đậy liền nhanh chóng kiếm một vật có thể thay khăn tay.
Nhìn một bao quần áo trên giường, hắn đi đến sờ sờ, rút ra một dải lụa hồng nhạt, nhưng hắn cũng không nhìn xem nó là cái gì. Hắn bịt lấy cái mũi nhỏ của tiểu cô nương, lau nước mũi cho nàng.
Xong rồi Tần Lôi mới nhìn vật mình cầm trong tay là cái gì. Không nhìn thì không sao, nhìn thì lại lo, bởi đó là một cái yếm.
Cái yếm màu hồng nhạt, trên mặt thêu hoa sen. Chỉ có điều do dính nước mắt nước mũi nên nhìn nó phảng phất như hoa tàn tháng chín , không còn sáng sủa nữa.
Tần Lôi như bị điện giật vất cái “ khăn tay” ra, miệng ha ha nói:
- Ta tưởng là khăn tay.
Cô nương trên giường mặt hồng như cái yếm nhưng nước mắt vẫn cứ rơi xuống.
Tần Lôi cũng thấy hơi quá đáng. Hắn vươn tay cẩn thận nhặt lấy cái yếm, nhẹ nhàng để một bên.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nương đầy nước mắt nước mũi. Nàng nhắm mắt lại, nhìn như đã hôn mê.
Tần Lôi thở dài, lấy tay áo cẩn thận lau khuôn mặt cho cô nương, Thấy nữ hài trong mộng bị mình chọc ghẹothê thảm như vậy, hắn hơi hổ thẹn.
Ngọn nến duy nhất trong phòng cuối cùng cũng tắt, ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ chiếu lên đầu giường. Ánh trăng cùng Tần Lôi đều im lặng, trong phòng chỉ còn tiếng nức nở của thiếu nữ.
Thời gian theo ánh trăng trôi qua, chẳng bao lâu tiếng nức nở cũng dừng lại. Tần Lôi qua ánh trăng, nhìn thấy thiếu nữ đã ngủ. Trong lúc ngủ, hai hàng lông mày vẫn nhíu lại, cặp lông mi dài cũng hơi run, cái miệng cong lên giống như chịu nhiều uất ức lắm vậy.
Ánh trăng như phủ thêm một lớp lụa mỏng cho thiếu nữ thuần khiết.
Tần Lôi nhặt cái vật được làm cho nàng rơi dưới đất. Hắn lui về bên giường, lẳng lặng nhìn thiếu nữ đang ngủ say. Dần dần cơn buồn ngủ kéo đến khiến cho hắn cũng chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm chim nhỏ đi bắt sâu,bay qua bay lại, líu ríu kêu to.
Lông mi Niệm Dao run run, đôi mắt đẹp mở ra. Từ lúc tiến cung nàng chưa bao giờ được ngủ mĩ mãn như vậy. Tiểu cô nương thấy mĩ mán duỗi thắt lưng, hoạt động cổ một chút. Đột nhiên nàng thấy một thiếu niên tuấn tú ngồi trên giường nhìn mình.
Thấy khuôn mặt ghê tởm kia cười cười, kí ức hôm qua lại trở về khiến nàng nhắm mắt lại, cố gắng thôi không nhớ tới nữa.
Nụ cười trên gương mặt trở nên cứng ngắc, Tần Lôi tự biết đuối lý, vò đầu đứng lên, thở dài cười nói:
- Đêm qua là tiểu sinh khốn nạn, làm chuyện hồ đồ. Mặc dù là vô tâm, nhưng tội không thể chối. Tiều sinh hoàn toàn để mặc cô nương xử lý, quyết không hai lời.
Nghe lời Tần Lôi nói, nữ hài cũng biết Tần Lôi là vô ý,
Hơn nữa người ta là điện hạ, đã ăn nói khép nép xin lỗi nguyên một đêm. Nếu không phải là ngũ điện hạ mà là kẻ khác, nàng đã được ăn roi rồi.
Thiếu nữ chậm rãi mở mắt ra, trong lúc vô ý đụng phải một vật. Nhìn xuống thì ra là cái yếm của mình. Sắc mặt lập tức đỏ bừng, hai tay che mặt xoay người sang chỗ khác.
Tần Lôi thấy thiếu nữ hoạt động như thường, biết không có trở ngại, liền nảy lòng thối lui. Hắn cười cười với thiếu nữ:
- Ta đi xem điểm tâm làm xong chưa, ngươi cứ ngủ thêm đi.
Nói xong hắn cũng không chờ thiếu nữ trả lời, liền quay người đẩy cửa đi ra.
Thiếu nữ ngồi dậy nhìn Tần Lôi quay đầu chạy chối chết, khẽ thở dài, đầu chôn trong chăn, rất lâu không ngẩng đầu lên.
Tần Lôi đi vào trong viện, liền thấy Trầm Thanh nhìn mình với nét mặt cổ quái. Hắn trừng mắt, không để ý với Trầm Thanh. Tự cho là mình tới vườn tham quan.
Đây là chỗ ở thứ hai của Tần Lôi. Đương nhiên không thể so sánh với phủ ở Đông Tề. Tuy nó là một phần của đông cung, nhưng cũng là một khu viện độc lập, chiếm hơn mười mẫu.
Trong viện có một hồ nhỏ, bên trong mọc đầy hoa sen. Lúc này sắp tới mùa hoa nên giữa đám lá xanh đã điểm thêm rất nhiều nụ hoa màu hồng. Gió nhẹ thổi qua, lá sen nhẹ nhàng lay động cùng với những nụ hoa rung rung, giống như bướm trắng bay lượn trên đám cỏ khiến cho người ta cảm thấy thư thái.
Giữa hồ có một đình nhỏ, đứng độc lập. Từ cái đình được ối với bờ bằng một cây cầu cửu khúc.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất