Quyền Bính

Chương 54: Những cô công chúa anh dũng của Đại Tần

Chương 54: Những cô công chúa anh dũng của Đại Tần
-Giấy không bọc được lửa, năm ngoái chuyện này bị công chúa Hà Dương phát hiện, liền đem theo mấy người bắt tiểu thiếp kia lại đánh chết luôn. Không ngờ phò mã là kẻ si tình, lại ôm chặt lấy xác tiểu thiếp khóc lóc, sau đó thì lên núi đi tu.
Tần Lôi vỗ bàn nói:
-Nếu thắt cổ tự sát thì đáng uống một bát lớn.
Tên mập mặt mày rạng rỡ, gật đầu:
-Anh hùng không dễ gặp, đáng uống một bát lớn.
Hai người lại cạn ly. Sau khi uống hết vài bát, Tần Lôi thấy khí sắc của tên mập quả nhiên tốt hơn rất nhiều, xem ra tên tiểu tử này không hề nói khoác.
Tên mập ăn một miếng thức ăn, uống một hớp rượu rồi lại tiếp tục kể:
-Như vậy là Hà Dương công chúa trở thành góa phụ, cũng chẳng còn mặt mũi nào tiếp tục ở lại phủ Túc Quốc công nữa, bệ hạ cũng cảm thấy mắc nợ con gái, liền đem Tiềm Để của mình khi còn là thân vương ban cho nàng. Từ đó công chúa Hà Dương độc chiếm một vùng, cũng thật tiêu diêu tự tại.
Tần Lôi gật đầu cười:
-Thì ra là thế, thế sao lại có quan hệ với mấy ả kia?
Tên mập nói:
-Từ lúc sống một mình, Hà Dương công chúa đâm ra căm hận đàn ông, lại thêm từ nhỏ đã thích múa kiếm khua đao. Đừng có nhìn ta như thế, ta làm sao biết được phụ hoàng huynh dạy bảo thế nào? Vì thế trong cung đã hình thành đoàn hội tên là Mộc Lan, tự xưng là nữ nhân cũng chẳng kémn đám tu mi. Còn đặc biệt mời võ sư, truyền dạy võ nghệ.
Tần Lôi không ngờ rằng vị tỷ tỷ này của mình còn có bang phái chống lưng, rên rỉ nói:
-Người gia nhập có đông không?
Tên mập phiền muộn đáp:
-Lúc đầu mọi người chỉ tham gia cho vui. Các tiểu thư con nhà quan trong kinh tham gia không ít. Đến muội muội của ta nhất thời hồ đồ cũng đã gia nhập hội.
Tổ chức này luyện tập nghiêm ngặt. Hầu hết những thiên kim tiểu thư này chưa từng phải chịu khổ như vậy, nên không ít người từ bỏ. Tiểu muội nhà ta tính tình lại cứng cỏi, đến tận mùa xuân năm nay mới không thể tiếp tục kiên trì được nữa.
Tên mập vô cùng đắc chí.
Thấy vẻ mặt tức cười của Tần Lôi, tên mập cả giận nói:
-Ngươi có biết cả hội trăm người có dư nhưng bây giờ còn lại mấy người không?
Gã giơ ra năm cái ngón tay mập mạp kêu:
-Năm người!
-Ngoài tỷ tỷ của ta ra, còn có bốn ả ngày hôm nay.
Tần Lôi bừng tỉnh nói.
Tên mập cười ha ha nói:
-Đúng.
Rồi lại cả giận:
-Bốn ả còn lại tự cho mình là tinh anh, biệt danh là “kinh đô tứ hiệp nữ”. Cả ngày kiếm chuyện thị phi, còn tự cho là bênh vực kẻ yếu. Nhưng ỷ vào thân phận hiển quý, lại được nhị công chúa đỡ lưng, nên cả kinh thành này không ai dám dây vào, dần dần chẳng coi ai ra gì, tự cho rằng kinh đô không còn phù hợp với mấy con rồng cái này nữa, nên càng ngày càng được nước làm càn. Mấy ả này lại chuyển sang ngưỡng mộ Tú Ninh công chúa của tiền triều, muốn thành lập cái gì mà nương tử quân, tới đóng quân ở Đại Tán quan.
Tần Lôi cười hi ha nói:
-Nếu như đi thật thì cũng là chuyện tốt mà.
Tên mập bĩu môi:
-Nếu chỉ có bọn họ thích đi thì còn nói làm gì. Đằng này lại cứ phải kéo theo người khác. Sáng sớm nay đã kêu muội muội ta đến phủ Hà Dương công chúa, khăng khăng bắt muội ấy phải kí cái gì mà đơn tòng quân. Xá muội sớm đã thu tâm, làm sao chịu đồng ý chứ. Kết quả là bị mấy con mụ chanh chua kia đánh cho một trận, bây giờ vẫn đang nằm ở phủ, ai....
Tên mập đau khổ nói, có vẻ vô cùng thương tâm.
Tần Lôi biết đây chỉ là lời lẽ một phía của tên mập, không thể tin là thật được, nhưng cũng có thể biết được đại khái gốc rễ ngọn ngành mọi chuyện. Bỗng nhiên hắn nghĩ thông một điểm, nói xa xôi:
-Có phải trong số bốn ả đó có ả thân phận cao quí hơn cả Văn Nhược Đồng, nên ngươi mới lôi ta đến chống lưng cho ngươi?
Tần Lôi nghĩ ra rồi. Khi đó, nếu mình không nói đến Vạn Lý lầu thì tên mập cũng sẽ lôi mình đến đó. Tên mập này rõ ràng là phi thẳng tới Vạn Lý lầu.
Tên mập thất thanh nói:
-Sao huynh biết được?
Quả đúng như những gì Tần Lôi nghĩ. Tuy gã không sợ đắc tội với công chúa, nhưng cũng sẽ gây chút rắc rối cho gia đình, vì thế ngay từ lúc vừa nhận ra Tần Lôi đã có ý đem hắn ra làm lá chắn.
Tần Lôi nhắm mắt nói:
-Văn Tam đã để lộ mất thân phận của ta. Muội muội của hắn còn sợ run cầm cập, nhưng nữ nhân kia vẫn còn dám đánh lén sau lưng ta. Ngươi nói đi, ả là ai?
Tần Lôi trợn tròn mắt, phẫn nộ trừng trừng nhìn tên mập. Chỉ có giọng nói là bình thản như trước.
Tên mập chột dạ:
-Cũng chẳng là ai cả, chính là......
-Là ai?
Tần Lôi hỏi dồn.
-Công chúa....
Lúc này, Đại Tần có tất cả bốn vị công chúa. Đại công chúa viễn giá Nam sở. Nhị công chúa chính là Hà Dương công chúa. Tứ công chúa nghe nói bệnh nặng kéo dài không thểxuất cung. Chỉ còn lại cô công chúa chung mẹ với Hà Dương công chúa là Sơn Dương công chúa, em ruột của đại hoàng tử.
Tần Lôi nhớ lại cái vẻ khi điên tiết như muốn cắt tai ngườikhác của ả dùng trâm, còn cả ánh mắt hằn học kia nữa, không khỏi sướng thầm. Vốn còn nghĩ không được đánh một “kim chi ngọc diệp” nào mà thấy tiếc, bây giờ rốt cuộc cũng được như ý rồi, đúng là thần thanh khí sảng. Chỉ có một điều duy nhất là trong lúc đánh nhau đã không niệm tình làm ảnh hưởng tới cảm quan.
Nhưng nét mặt hắn vẫn trầm lặng như nước, không nói một lời.
Tên mập thực sự cho rằng Tần Lôi tức giận, liền đứng dậy bồi thêm:
-Ca ca à, khi đó tiểu đệ rơi vào hoàn cảnh tên đã lên cung không thể không bắn. Hơn nữa tiểu đệ nếu không phải mưu tính trong lòng, thì có bị thương thế này không? Tiểu đệ xin thề với trời xanh, tuyệt đối không có lần sau.
Thái độ gã vô cùng chân thành.
Tần Lôi ngước ngước mắt, hừ lạnh:
-Lần sau không được như thế này nữa.
Tên mập vô cùng vui mừng, khom lưng chắp tay thi lễ, cảm kích vô cùng.
Hai người lại tiếp tục uống rượu, đến khi mặt trời đã ngả về tây mới đứng dậy xuống lầu. Đến trước chưởng quầy, tên mập giành phần trả bạc, còn lo Tần Lôi sẽ tranh giành với gã, nên ép Tần Lôi tránh xa quầy hàng, cười hớn hở:
-Lần sau đến lượt ca ca, lần sau đến lượt ca ca.
Tần Lôi cũng không từ chối, bình tĩnh nhìn gã hồi lâu, thấy gã trả xong bạc, mới nở mày nở mặt cười:
-Thực ra trên người ta chả có đồng nào cả.
Vẻ mặt tươi cười hớn hở của tên mập trong chốc lát tắt lịm. Gã bất đắc dĩ nói:
-Được rồi, coi như chúng ta huề.
Tần Lôi xoa xoa ngực gã, khẽ cười:
-Ngươi cũng khá đấy, ta nhận đứt ngươi là bạn.
Nói xong mặc kệ gã, hắn quay người bỏ đi.
Tên mập ngây ra một lát, mới tỉnh lại, bĩu môi nói:
-Ai thèm.
Nói xong lại co cẳng chạy theo đít Tần Lôi, lớn tiếng gọi:
-Ca ca, ca ca, tối nay tiểu đệ mời huynh tới Ngọc Đái Hà chơi.
Cuối cùng Tần Lôi không đi Ngọc Đái Hà, chỉ hẹn với tên mập lần sau sẽ cùng đi thôi, xong xuôi rồi leo lên một chiếc xe ngựa mới tinh chạy thẳng về đông cung.
Đợi đến khi về đến Thư Hương các, mặt trời đã ngả về tây. Các cung nữ mới đến thận trọng cởi bỏ y phục cho Tần Lôi, rồi thay vào một bộ thường phục, sau đó cung kính hành lễ rời đi như chạy trốn.
Tần Lôi bất đắc dĩ cười cười. Từ khi hắn vào Thư Hương các chưa được tám hôm. Mấy cô cung nữ được phân cho mình thì đã treo cổ tự tử mất một, hai cô mất tích. Cái tỉ lệ thương vong này đối với cái nghề cung nữ cũng xem như là hơi cao. Khiến hình tượng hoàng tử bạch mã của Tần Lôi trong mắt các cung nữ trở thành quỉ vương ăn thịt người. Giờ chỉ còn sót lại mấy cô hầu hạ trong phòng ai ai cũng cảm thấy có nguy hiểm rình rập, lo sợ một ngày nào đó sẽ đến lượt mình.
Tần Lôi đứng ở cửa ngắm nhìn đàn chim đang vỗ cánh bay dưới ánh chiều tà. Cao hơn, trên không trung có một cánh diều đang chao lượn. Tần Lôi lẩm bẩm một mình:
-Mau chạy đi, chạy càng xa càng tốt, nếu không sẽ không còn một ai sống sót.
Hai cô cung nữ bên cạnh nhất tề rùng mình, sợ hãi nhìn nhau.
Bữa tối có mình Tần Lôi ăn, thái tử đến khuya mới về. Vừa về đến nơi đã gọi Tần Lôi vào thư phòng, ngồi sau bàn sách tức giận nhìn Tần Lôi chằm chằm.
Tần Lôi biết báo ứng tới rồi, cũng không nóng nảy mà bước lên trước rót trà cho thái tử:
-Nhị ca bận cả ngày rồi, vất vả quá, vất vả quá, uống trà, uống trà đi.
Thái tử vốn định quạt Tần Lôi một trận cho bõ tức, nhưng thấy vẻ mệt mỏi của hắn, biết rằng nói cũng như không. Y cầm tách trà đặt mạnh xuống bàn. Nước trà tràn ra, làm ướt cả mấy chữ: “giới cấp dụng nhẫn” vừa viết trên bàn.
Tần Lôi nhìn mấy cái chữ vết mực còn chưa khô, phiền muộn:
-Ca ca muốn mắng thì mắng đi, nhịn quá tổn hại sức khỏe tiểu đệ lại có tội.
Thái tử thấy vẻ mặt ủy khuất của Tần Lôi, tức mà vẫn phải cười:
-Lão ngũ ơi là lão ngũ, lúc mới gặp thấy đệ làm bộ nhún nhường như quân tử, còn khiến cho nhị ca vui mừng. Chưa được mấy hôm mà cái đuôi hồ ly đã lộ ra rồi. Đệ còn hơn cả tam ca tứ ca của đệ.
Tần Lôi kinh ngạc nói:
-Đệ có trình độ cao đến thế sao?
Thái tử hừ lạnhi:
-Vừa đến ngày đầu tiên đã xỉ vả cung nữ. Ngày thứ hai có cung nữ treo cổ tự tử. Mấy ngày sau lại có hai cô mất tích. Hôm nay lại đánh nhau trên phố, còn chạy đến Vạn Lý lầu gây chuyện. Đáng trách nhất là còn đánh nữ nhân. Còn đánh những bốn người. Còn....còn....
Thái tử tức giận nói không nên lời. Tần Lôi vội bổ sung thêm:
-Còn đánh cả tam muội nữa.
Thái tử lắc đầu nguầy nguậy, cười nói:
-Không phải, không phải, cái này đánh rất hay, đánh rất tuyệt, đánh cho cả nhị ca tâm tình khoan khoái. Ha ha ha....
Y nói xong cũng hết tức, lại còn càng nói càng thấy hứng thú, cuối cùng dựa vào bàn cười ha hả.
Tần Lôi không ngờ thái tử lại oán hận Sơn Dương công chúa sâu sắc như vậy. Nhưng cũng biết không thể để thái tử thất thố, đành miễn cưỡng nói:
-Vậy đệ còn phạm lỗi gì nữa không?
Thái tử đứng dậy, lau sạch những giọt nước mắt chảy ra do cười, hết giận nói:
-Vốn định mắng đệ kếtgiao với hồ bằng cẩu hữu, nhưng cứ nghĩ đến cái vẻ nhớn nhác như quí phi hôm nay, ta lại chẳng thấy tức tí nào nữa.
Tần Lôi im lặng.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất