Quyền Bính

Chương 65: Ca ca tiễn đệ đệ đi chịu phạt

Chương 65: Ca ca tiễn đệ đệ đi chịu phạt
Nhớ tới Niệm Dao một cách khó hiểu, tâm trạng Tần Lôi hơi lắng xuống, lặng lẽ đi theo cung nữ vào phòng tắm tên Trạc Thang.
Trong phòng tắm dựng một tấm bình phong thêu tranh bách hoa, đằng sau tấm bình phong là cái bể bạch ngọc vuông vắn chừng ba trượng. Trong bể tràn ngập hơi nước, bên cạnh có sáu cung nữ dáng người thướt tha, chân ngọc bó chặt, chỉ mặc một bộ xiêm y bằng lụa mỏng, ngọt ngào hành lễ với hắn.
Tần Lôi như thoáng nhìn thấy tiểu cung nữ Niệm Dao chân thành bước tới trước mặt hắn, nở nụ cười ranh mãnh:
- Điện hạ, nô tỳ xin cởi áo cho ngài…
Hắn cười gật đầu, muốn hỏi thử “Nàng muốn gì nữa”, “Vì sao nàng lại hành động như vậy?” Nhưng làm sao nàng dám đối đầu với Hoàng tử? Hắn ngẫm nghĩ một lúc, miệng nhếch lên mỉm cười.
- Điện hạ, Điện hạ…
Bên tai hắn vang lên tiếng rụt rè.
Hắn tỉnh táo nhìn lại, thì ra chẳng có ai là Niệm Dao, mà là mấy tiểu cung nữ xa lạ. Thì ra bọn họ muốn thay y phục cho hắn. Tần Lội thản nhiên lạnh nhạt tiếp nhận sự hầu hạ của đám cung nữ, để các nàng cởi từng lớp quần áo, từ áo bào, đến lớp lót, rồi nội y, chỉ còn thân người đẹp như tác tượng, cùng với vết thương sau lưng.
Bàn tay mềm mịn của cung nữ lướt qua da thịt tựa như miếng bánh thơm ngát, làm cho thân thể có phản ứng. Tuy trong lòng vẫn còn hơi quẫn, nhưng hắn không luống cuống chân tay như trước kia, chỉ cười cười, nhấc chân rảo bước tới bên bồn, cảm nhận hơi nước ấm nóng, và chậm rãi ngồi xuống.
Hai cung nữ cũng vào bồn, ngồi hai bên hắn, khi thì dùng gáo bạc múc nước tưới ướt thân thể hắn, khi lại nhẹ nhàng xoa vuốt cánh tay hắn. Lại có một cung nữ cởi khăn đội đầu, xõa mái tóc dài của hắn ra, sau đó dùng ngón tay thon dài nhẹ nhàng mà mạnh mẽ xoa bóp trên đầu hắn.
Tần Lôi khoan khoái khép đôi mắt, nhớ lại các bậc tiền bối đã nói từ nghèo mà giàu thì dễ. Hắn thầm than thở:
- Quả nhiên thói quen sinh hoạt này không cần học cũng biết. Đã khắc phục được sự ngượng ngùng ban đầu rồi.
Cảm giác thoải mái lan tỏa khắp toàn thân. Hắn mệt mỏi thả lỏng tinh thần, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Tới khi bị đánh thức lại, hắn phát hiện mình đang nằm trên giường trong phòng tắm, trên người mặc một bộ áo ngủ bằng tơ lụa. Vừa rồi hắn được đưa lên trên giường mà hoàn toàn không hề biết. Tần Lôi thầm mắng ý chí mình quá yếu, để cho một viên đạn bọc đường này hủ hóa.
Tần Lôi đứng dậy, cung nữ cởi áo, mặc cho hắn một cái nội khố trắng như tuyết, sau đó khoác lên một trường bào đen. Từ khi đến thế giới này Tần Lôi chưa bao giờ mặc áo bằng vải bố, ngay cả y phục dạ hành cũng làm bằng tơ. Sau đó lại đội khăn, đi giày vài đen. Soi gương đồng, ngũ Điện hạ cải trang vi hành hơi nhếch khóe miệng, nói gì đó rất nhỏ. Người hầu đứng hai bên chỉ biết nhìn nhau.
Điện hạ vừa rời đi, các nàng liền bắt đầu bàn tán.
- Điện hạ vừa nói gì vậy?
- Hình như là “Sao có thể đẹp trai như thế? Chịu không nổi”
Bọn họ thầm nghĩ:
- Điện hạ thật thẳng thắn.
Làm người ở hai thế giới khiến cho Tần Lôi có được sự hiểu biết vượt mức quy định với bất kể lễ vật gì, nhất là về tuổi thọ. Mà cảm ngộ đối với nhân sinh cũng thâm sâu hơn người thường rất nhiều.
Điều này rất khó giải thích, nhưng đối với một người rõ ràng rất tốt. Tần Lôi điều chỉnh lại tâm trạng vô cùng dễ chịu. Hắn rất ít khi vì một việc mà uể oải hoặc vui vẻ quá lâu. Có thể nói hắn như một lão già trải qua đủ mọi bể dâu, nhìn thấu tình đời, lọc lõi thấu đáo.
Trong thân thể mười bảy tuổi là một cái linh hồn ba mươi tuổi khiến cho hắn thật sự là một ông cụ non.
Sau một ngày một đêm nghỉ ngơi ở tại Đông cung, Tần Lôi ngồi trên xe ngựa từ cửa sau phủ Thái tử đi về phía Tông Nhân phủ trong Hoàng thành. Hắn phát hiện Thái tử cũng mặc áo vải màu lam, không có ngọc bội thụ kiếm, nhưng vẫn cầm cây gậy ngọc bích.
Tần Lôi đột nhiên nhớ tới Dương Khang.
Xe ngựa ra ngoài thành, dọc theo ngõ Ô Y mà vương công quý tộc tập trung rẽ tới đường cái Huyền Vũ, Tần Lôi vén một khe hở trên cửa sổ xe, vừa lúc thấy cái ngõ nhỏ đối diện ngõ Ô Y. Hắn thầm thở dài, đóng cửa sổ ngồi thẳng người lại.
Thái tử ngồi đối diện biết hắn nghĩ gì, vỗ vỗ tay hắn:
- Ngươi yên tâm, ở đây có nhị ca quan tâm, không có chuyện gì đâu.
Tần Lôi cảm kích cười cười với y.
Tông Nhân Phủ vốn tên Tông Chính Tự, quản lý gia phả, chuyện tước lộc, thưởng phạt, tế tự của tông tộc Hoàng thất, vốn thuộc Lễ Bộ. Từ khi Đại Tần lập triều, để nâng cao địa vị hoàng thất, Tông Chính Tự được nâng lên làm Tông Nhân Phủ, nằm trên Lục bộ, cùng cấp với Tể tướng. Chức trách cũng tăng lên tương ứng, trông giữ tôn thất phạm tội, giáo dục thiếu niên Hoàng tộc.
Hiện tại Tần Lôi cùng Thái tử đứng trước cửa Tông Nhân Phủ, lẳng lặng đợi phủ binh vàobẩm báo. Cho dù là Hoàng đế đích thân đến cũng bao giờ đi thẳng vào trong để thể hiện lòng tôn kính với tổ tiên tông tộc.
Một tiếng cười sang sảng vang lên từ trong nội viện. Một lát sau, một lão già có thân hình cao lớn tươi cười xuất hiện trước mặt hai người.
Hai người vội vã thi lễ, miệng nói:
- Hoàng thúc gia gia.
Lão già đó mặc một bộ long bào có sáu con rồng sáu móng đó chính là Gia Thân Vương Tần Thần có bối phận cao nhất Hoàng tộc. Lão là thúc thúc (chú) của Chiêu Võ Hoàng đế hiện nay, là em trai của Thái hậu Văn Trang, năm nay đã bảy mươi tuổi.
Lão đã đảm nhiệm trông coi Tông Chính Phủ từ hai mươi năm trước cho đến nay. Hiện tại, vì tuổi đã lớn nên lão không quản chuyện lớn sự vụ hàng ngày mà giao cho quan viên trong phủ xử lý. Nhưng đêm qua có một đạo ý chỉ của Thái hậu đã khiến cho lão phải chạy suốt đêm về từ sơn trang ở ngoại ô.
Hôm nay lão mới biết có món buôn bán lớn. Một vị Hoàng tử cùng một vị Công chúa tương lai đón nhận hình phạt. Đây là chuyện lần đầu tiên Gia Thân Vương gặp trong hai mươi năm qua.
Lão đưa hai người vào đại đường, nói chuyện cùng Thái tử. Tần Lôi phát hiện Thái tử nói nhiều cũng không tránh khỏi đề tài về hai tôn tử của Gia Thân Vương. Nói cái gì mà “Bổn cung và Tần Phích cùng nhau lớn lên, tình cảm thật tốt”, “Bổn cung đã nhìn Tần Chấn lớn lên, thích nó nhất đấy”
CònGia Thân Vương đã là một nhân vật thành tinh, làm sao không hiểu Thái tử nghĩ gì. Lão chỉ cười khanh khách phụ họa theo, nhưng cũng không nói thêm cái gì.
Trong lòng Thái tử nổi nóng, nhưng vẫn mỉm cười, làm bộ lơ đãng hỏi:
- Không biết hai huynh đệ của ta đang làm gì?
Tần Lôi thầm buồn cười. Sáng sớm hôm nay vừa lên ngựa Thái tử đã hỏi tình hình làm quan của hai người kia, biết rõ hai người đó chơi bời lêu lổng không có việc gì, là một chuyện đau đầu của Gia Thân Vương.
GiaThân Vương vuốt vuốt chỉnh chỉnh chòm râu bạc, cười nói:
- Hai cái tên không nên thân đó đã trở thành trò cười cho Hoàng tộc chúng ta. Đừng có nhắc tới đi.
Thái tử trầm ngâm nói:
- Khi còn nhỏ, Tần Phích vốn rất thông minh, Tần Chấn chu đáo chặt chẽ. Khi đó bổn cung đã nhận thấy hai người họ đều có tài lớn.
Thái tử môi hồng răng trắng nói bậy một lèo.
Lão Thân Vương nghe một cách thích thú. Tuy người khác chê cười Tần Phích và Tần Chấn, nhưng chúng vẫn là tôn tử bảo bối của lão. Đương nhiên, nếu không phải là bảo bối của lão Thân Vương, Tần Phích và Tần Chấn sẽ khác nhiều.
Thái tử thấy đuôi lông mày của Gia Thân Vương cong lên như đang cười, y liền nhân cơ hội nói luôn:
- Chuyện nhiều năm trước của ta, thúc gia gia cũng đã biết, không nói nhiều nữa. Hiện tại Phụ hoàng có ý để bổn cung chọn đệ tử có dũng có hiếu trong tông thất ra ngoài làm việc
Gia Thân Vương vui mừng cười nói:
- Sẽ không, sẽ không…
Hai người còn nói tiếp vài câu nữa, Thái tử sự vụ bận rộn, bèn đứng dậy cáo từ.
Gia Thân Vương và Tần Lôi tiễn tới cửa, Thái tử kéo kéo tay áo Tần Lôi, nhẹ giọng nói:
- Lý Hồn có kiêu ngạo hơn cũng không dám đến đây gây loạn. Đệ chỉ cần ở ở đây, qua một tháng đầu bớt chút điều tiếng ta sẽ đưa đệ ra ngoài.Trong một tháng này cũng đủ cho ca ca chuẩn bị cẩn thận.
Tần Lôi cười nói:
- Toàn bộ nghe theo ca ca.
Huynh đệ hai người từ biệt, Thái tử nói lời chia tay Gia Thân Vương, lên xe rời đi. Mã xa đi ra ngoài thật xa mới không nhìn qua cửa sổ xe nữa.
Gia Thân Vương nhìn ngũ Điện hạ anh tuấn tiêu sái mà không dính chút son phấn nào, cười nói:
- Tình cảm của ngươi và Thái tử Điện hạ thật tốt.
Tần Lôi gật đầu, cười nói:
- Tuy mười sáu năm qua chưa gặp, ta ở đây cũng chưa đầy tháng nhưng Nhị ca đã rất bao dung quan tâm. Tình cảm này quả thực không hề tệ.
Hai người quay lại đại đường.
Nói chuyện tào lao vài câu, Gia Thân Vương cười ha hả nói:
- Điện hạ chuẩn bị nghỉ ngơi một chút rồi mới chịu phạt. Nên nghỉ ngơi một chút đi thôi.
Tần Lôi cười nói:
- Đánh trước đi đã, đánh xong rồi đi ngủ sẽ ngọt ngào hơn.
Gia Thân Vương gật đầu nói:
- Đó cũng là hào khí. Người đâu! Chuẩn bị dụng hình cho ngũ Điện hạ.
Hai thân binh tiến đến, dẫn Tần Lôi vào sau phòng, chuẩn bị một bộ y phục cho Tần Lôi. Bộ y phục đó mặc lên người rất nặng. Tần Lôi tò mò sờ thì thấy bên ngoài là da trâu, bên trong có bông vải.
Một thân binh thấy hắn sờ mó y phục thì cười nói:
- Điện hạ, không cần lo lắng, mặc y phục này vào, có lẽ đánh gãy roi cũng không cảm thấy gì đâu. Chỉ có điều, chúng tôi vẫn phải đánh thật ba roi cuối.
Tần Lôi hiếu kỳ hỏi:
- Còn gì cần chú ý?
- Thứ nhất, đây là nơi của tông tộc Hoàng gia, nếu hơi dối trá , cũng có phần bất kính với tổ tiên. Thứ hai, phải nhìn cho như thjt, tránh người ta nói loạn huyên thuyên.
Tần Lôi thầm nghĩ, không ngờ tên tiểu binh này cũng là long chủng, tuy chẳng biết đã mấy đời rồi, nhưng nhìn đã rơi rớt đến mức này, đủ thấy dòng họ này cũng sống không khá giả, lại trách Thái tử đồng ý tìm việc cho hai tôn tử của Gia Thân Vương.
Hắn gật đầu:
- Không thành vấn đề. Vậy chúng ta bắt đầu thôi.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất