Chương 85: “ Đại Gia Lai” của ông chủ Thạch ở thành Nam
Từ biệt thảo nguyên, ba người có mấy tháng không gặp nhau,.tT ngày Tần Lôi vào kinh, liền kêu Trầm Băng thông báo cho Trầm Lạc để ba người họ gặp mặt nhau một chút.
Trước tiên ba người cứ nói chuyện về đề tài rượu, sau ba hồi rượu thì chủ đề lại quay trở về kinh đô, Tần Lôi nói về việc hoàng đế ban cho bản thân mình, Trầm Lạc và Quán Đào lại trầm ngâm không nói gì, một lúc lâu sau, dường như không ai bảo ai đều nói:
- Không thể đi được.
Hai người đưa mắt nhìn nhau rồi cười khổ, Trầm Lạc nói trước:
- Điện hạ cần phải biết rằng hộ bộ thượng thư là ai chứ? Hộ bộ Thị lang là ai? Những việc quan trọng của hộ bộ đều xuất phát từ môn hạ của ai chứ?
Tần Lôi cũng không trả lời, đợi hắn nói tiếp.
- Hộ bộ thượng thư Điền Mẫn Nông là con rể của Văn Nghiêm Bác, hộ bộ hữu thị lang Văn Minh Nghĩa lại là con trưởng của Văn Nghiêm Bác, ngoài ra còn rất nhiều quan lại lớn nhỏ đều là môn hạ của thừa tướng cả. Nói thừa tướng muốn độc chiếm hộ bộ cũng không quá, người đi tới đó thì lấy đâu ra đất dụng võ?
Tần Lôi gật gật đầu, lại nhìn sang Quán Đào đang rất chăm chú nhai một miếng thịt trong miệng. Quán Đào thấy hắn nhìn sang, vội vàng nuốt miếng thịt trong miệng, uống một ngụm rượu nói:
- Nếu chỉ đơn giản là không có gì để thi triển thì đã tốt, chỉ sợ sẽ đắc tội với công khanh Mãn triều thôi, mà như vậy thì ngay cả Trung Đô cũng không ở được rồi.
Tần Lôi không khỏi kinh ngạc nói:
- Sao lại thế chứ?
Quán Đào vuốt vuốt chòm râu lưa thưa nói:
- Ta nghe nói Đại Tần đánh một trận này rồi nhanh chóng lui quân, chỉ vì một chữ------- Tiền.
Tần Lôi nghe vậy thì trầm ngâm, trong thư Thái tử đã nói rất tường tận cuộc chiến với nước Tề. Lúc đầu trăm vạn đại quân nước Tần đã tiến được vào biên giới của nước Tề, dựa vào những kế hoạch đã định, thì phải tiếp tế tiếp viện ngay tại đây. Nhưng Triệu Vô Cữu lại áp dụng kế sách vườn không nhà trống, lui quân tới vùng khác, không để cho nước Tần cướp đoạt đủ vật tư, khiến đồ tiếp tế cho nước Tần bị giảm rất nhiều, ảnh hướng tới việc tấn công của nước Tần bị yếu thế, cuối cùng không thể đánh hạ Hợp Dương ở Tây đô nước Tề vào mùa đông được, đành chấp nhận lui binh về nước.
Quán Đào lại uống một ngụm rượu, sụt sịt nói:
- Binh lực là việc đại sự của một quốc gia, không thể không kiểm tra được. Trận chiến này của nước Tần không phải tự nhiên điều binh mà đã được bàn bạc đưa ra kế sách vài năm rồi, sao lại có thể để việc viện trợ đặt nên vai một nước khác chứ? Tất nhiên cũng có một chỗ nào đó khúc mắc nhưng không đến nỗi phải như thế này.
Tần Lôi thở dài nói:
- Tiền, đúnglà không có tiền rồi.
Quán Đào cười nói:
- Hơn nữa không có tiền lại rất đúng lúc.
Lúc này Trầm Lạc bổng nói:
- Hộ bộ nắm tiền tài và lương thực trong thiên hạ, chắc chắn đã để xảy ra vấn đề gì đó. Nếu tới lúc đó mới đi kiểm soát thì chẳng phải đã ngồi trên đống lửa rồi sao?
-
Nói xong lão vẫn còn nhìn vào chiếc chậu than đang cháy ở góc tường.
Tần Lôi lắc đầu nói:
- Ta không vào địa ngục thì ai sẽ vào địa ngục đây.
Sau đó hắn nhìn sang Quán Đào, Quán Đào suy ngẫm một lát rồi trầm ngâm nói:
- Ta có ba kế sách, để điện hạ chọn.
- Nói!
- Viện cớ bị bệnh để không bị điều đi. Đó là hạ sách.
Không cần phải nghĩ, Tần Lôi liền gạt ngay kế này:
- Không ổn, như vậy có khác gì ngồi chỗm hỗm trong nhà tù đâu? Bản điện hạ ngồi đủ lắm rồi, kế khác đi.
- Phô trương thanh thế, rút dây động rừng cũng được, hoành hành bá đạo, bức nam ép nữ cũng được, tóm lại phải làm thế nào để Văn thừa tướng chủ động thỉnh cầu hoàng thượng để điều ngài đi. Đây là trung sách, nhưng như vậy sẽ khiến cho bệ hạ và các quan trong triều có ác cảm với người.
Tần Lôi không có biểu lộ gì, tiếp tục hỏi:
- Vậy thượng sách thì sao?
- Thể hiện năng lực của người, làm cho bệ hạ không muốn người ra đi, đó mới là thượng sách.
Tần Lôi cười nhạo nói:
- Để một vị chí tôn, không muốn ai rời xa quả thật không nhiều lắm đâu.
Đôi mắt Quán Đào híp lại như sợi dây. Một tia sáng lạnh lẽo chợt lóe lên nói:
- Có rồi, chẳng hạn như chế hành tiềm lực của Thái úy thừa tướng.
Trong phòng chìm vào sự im lặng, chỉ có những tiếng củi khô đang bị đốt cháy phát ra tiếng kêu lách tách.
......
Mặt trời đã ngả hướng Tây, Tần Lôi say khướt cáo biệt Quán Đào và Trầm Lạc rồi lên xe ngựa.
Xe ngựa chuyển bánh rời khỏi ngõ Ngân Khấu, rồi tiến tới con phố Phục Hy. Lúc này vẫn là thời gian đông đúc nhất trong một ngày, quan viên sĩ tử, thương nhân và bách tính kết thúc một ngày làm việc mệt nhọc, ai nấy đều vội vàng từ các ngõ ngách trong kinh thành để trở về nhà. Người người đi lại chen lấn trên con phố Phục Hy, cảm giác đông như kiến vậy.
Xe ngựa của Tần Lôi giống như một con cá nhỏ trong bầy cá, trong chớp mắt đã không nhìn thấy bóng dáng đâu nữa rồi.
Tới khi hắn xuất hiện, thì đã ở trong một chiếc xe ngựa màu xanh lam.
Tần Lôi cũng đổi một bộ trường y màu xanh ngọc, không còn mặc những bộ vương bào gắn kim cương đen như thường ngày nữa. Trong xe có một tên đại hán vô cùng vui mừng khi nhìn thấy hắn, dường như muốn lao lên tiếp đón ngay.
Tần Lôi ngồi đó đưa chân ra đá đùa, cười mắng:
- Mẹ kiếp, tránh ra xa chút đi.
Thạch Mãnh gãi gãi đầu cười hí hí biện bạch nói:
- Tại lâu lắm rồi ta không được gặp người đó thôi, nhớ nhung tới phát cuồng.
Rồi lại tiếp tục vẻ ái muội nói:
- Trừ phi điện hạ cũng chưa bao giờ ôm ấp một em nào đó?
Tần Lôi bị nói trúng tim đen, tức giận nói:
- Nhảm nhí, bản điện hạ học hành hơn người, chẳng nhẽ là loại người nhố nhăng như ngươi nghĩ sao.
Đám vệ sĩ mà theo hắn tới Bắc Sơn cũng đã không còn dám giễu cợt hắn kiểu đó nữa rồi, những trái lại Tần Lôi lại rất vui khi Thạch Mãnh vẫn còn đối xử với hắn như hồi xưa.
Sau cuộc cười đùa, Tần Lôi hỏi:
- Những việc giao cho ngươi, ngươi làm đến đâu rồi?
Thạch Mãnh cười nhếch miệng nói:
- Những việc điện hạ giao phó, Thạch Mãnh ta ngủ còn không dám ngủ đẫy giấc nữa mà.
Nói xong y móc trong ngực ra một quyển sách nhỏ đóng đinh rất cẩn thận, cung kính đưa cho Tần Lôi.
Tần Lôi cầm lấy rồi mở ra, những khoản mục cứ hiển hiện trước mắt hắn. Tần Lôi nhìn vẻ ngoài hào phóng thô tục của Thạch Mãnh, trong lòng có chút đắc ý. Ai mà ngờ được cái tên này lại còn ghi sổ nợ nữa chứ?
Hồi đầu bản thân dạycho đám hộ vệ, mỗi lần tham gia thực tế thì tên nhãi này đều giành giải nhất, cho nên lần này phái hắn đi cùng với Thạch Uy, rồi ngẫu nhiên dạy hắn những kiến thức về kế toán chi tiêu đơn giản. Thế mà gã học cái là hiểu liền, hơn nữa những thứ được dậy gã không hề bỏ sót tí nào, đây là điều mà những tên hộ vệ vòng ngoài không phải những hộ vệ cận thân của Tần Lôi như Thạch Mãnh biết được.
Tần Lôi mở ra coi qua loa rồi đưa nó cho Trầm Băng, bảo gã giữ lấy, sau đó hắn mới nói với Thạch Mãnh:
- Mãnh Tử, có phải đã chán ở đó rồi không?
Thạch Mãnh gật đầu lia lịa, bộ mặt thể hiện một sự đáng thương:
- Ngày nào cũng quan hệ giao thiệp với đám hôi hám Hổ Cáp Cáp, đôi khi đi tới kỹ viện tìm mỹ nữ nhưng cái cái đó cứỉu xìu không làm ăn gì được.
Tần Lôi vỗ vỗ vai gã nói:
- Nếu lần này ngươi và các huynh đệ của mình không có vấn đề gì thì ta sẽ giao cho ngươi một công việc mới.
Thạch Mãnh hiếu kỳ hỏi:
- Việc gì vậy? Có được tiếp xúc với hương lầu không? Có khí khái oai phong không? Nhưng quan trọng nhất làm thế nào mà cái đó không còn ỉu xìu nữa cơ.
Tần Lôi cố nhịn cười, nói:
- Tới lúc đó ngươi sẽ biết, nhưng có thể khẳng định một điều, những điều ngươi vừa nói ra đều có thể thỏa mãn được.
......
Xe ngựa đi từ đường Phục Hy qua con đường Thần Vũ, đi được gần nửa canh giờ, tới lúc phố phường lên đèn hết thì mới đến con ngõ Thiết Sư Tử nổi tiếng nhất trong thành Nam.
Nam thành chính là nơi bách tính bình dân hội tụ trong kinh đô, nhân khẩu dày đặc, con phố Thiết Sư Tử lại nằm ở vị trí trung tâm của thành Nam. Trên con đường này cửa hàng mọc san sát, thương lữ hội tụ, vô cùng náo nhiệt không thậm chí không hề thua kém gì so với con phố lớn Phục Hy.
Quý tộc thì có cái phồn hoa của quý tộc, bình dân thì có cái náo nhiệt của bình dân.
Xe ngựa dừng ở góc đường trước một cửa hàng vô cùng náo nhiệt. Tần Lôi xuống xe quan sát. Cửa tiệm này tất cả có hai lầu, trước cửa lớn lầu một đặt một tấm biển gỗ, bên trên viết ba chữ lớn “ Đại Gia Lai”
Tần Lôi nhìn ba chữ xiêu xiêu vẹo vẹo kia, rồi cười mắng tên Thạch Uy vừa chạy tới nghênh đón:
- Chẳng phải bảo ngươi đi tìm một vị tiên sinh viết chữ cho sao? Sao lại để nguyên những chữ gà bới của ta mà treo lên vậy?
Thạch Uy rạng rỡ nói:
- Chữ của điện hạ như rồng bay phượng múa, khí chất bất phàm, đó chính là bảo vật của “ Đại Gia Lai” chúng ta, làm sao có thể tìm người khác viết được chứ.
Tần Lôi gật đầu nói:
- Xem ra ông chủ Thạch cũng biết thưởng thức đó, thôi đi nào, vào đó xem thế nào nào.
Vừa bước vào cửa, những âm thanh ồn ào náo nhiệt lập tức vang lên. Một phòng khách cực kỳ to lớn xuất hiện trước mắt hắn. Trong phòng khách đặt tám chiếc bàn dài bảy trượng rộng năm thước, gần hai trăm thực khách ngồi dọc trên những chiếc ghế dài đó đang cơm nước rượu chè. Nếu bảo đây là quán ăn thì phải nói đó là một nhà hàng lớn thì đúng hơn.
Chỉ thấy bên trong toàn là những chiếc áo ngắn của người Hán, thậm chí còn có những tên cái bang cũng ngồi thất thểu trên những chiếc bàn dài kia ăn cơm, trên bàn bày la liệt những nồi thịt rau, màn thầu, cơm, bánh ngọt, bánh ngô, cháo loãng, dưa muối. Tất cả toàn là các món ăn bình dân, thi thoảng trước mặt những thực khách mới có đĩa cá tươi, đĩa thịt muối được gọi là những món mặn ở đây.
Đám thực khách thấy Thạch Uy bước vào, ai nấy đều đứng dậy chào hỏi, Thạch Uy tiện miệng cũng nói qua loa vài câu, rồi vội vàng mời Tần Lôi đi tới hậu viện.
Vừa bước vào hậu viện, những âm thanh náo loạn dần nhỏ dần, Tần Lôi nhìn năm căn phòng nhỏ lợp mái ngói, Thạch Uy vội vàng giải thích:
- Nơi này chính là nơi ăn chốn ở của thuộc hạ và đám Mạnh Tử. Phòng thu chi cũng ở đây.
Nói xong rồi y liền mời Tần Lôi tiến vào căn phòng phía bắc.
Vừa vào phòng, hắn liền ngửi thấy hương vị của thức ăn. Trong phòng, trên chiếc bàn tròn bày la liệt hơn chục bát đĩa, nào là cá tươi, thịt ngon, không có tẹo rau dưa gì cả.
Tần Lôi thầm nghĩ, càng ngày ông chủ Thạch này càng có khí chất của người hào phóng rồi đấy. Nhưng hắn nào có ngờ được rằng, những ngày giá rét căm căm này, đámbách tính bình dân kiếm đâu ra được những loại rau tươi cơ chứ.
Sau khi Tần Lôi ngồi xuống, rồi kêu Thạch Uy và đám người cùng ngồi theo, mấy người cứ thoái nhượng một hồi sau đó mới dám ngồi xuống, chỉ có Thạch Mãnh là cứ đủng đỉnh ngồi xuống thôi.