Quyền Bính

Chương 88: Bị bao vây

Chương 88: Bị bao vây
Vụ ẩu đả trên phố Đào Chu nhanh chóng được truyền vào cấm cung. Hoàng đế đang xem tấu chươngnghe nói Thiên sách quân đã chặn mấy người Thiết Ưng, cũng không ngẩng đầu lên nói với thái giám đang quỳ ở dưới:
- Đứa trẻ đó biết rồi có phản ứng như thế nào? Nghe nói tính cậu ta không chịu thua ai, rất biết cách che đậy những khiếm khuyết của mình.
Lão thái giám khẽ cười nói:
- Bệ hạ dường như bắt đầu thích cậu ta rồi.
Hoàng đế hừ một tiếng rồi nói:
- Trẫm hỏi ngươi cậu ta sẽ làm thế nào?
Lão thái giám vẫn khẽ cười nói:
-Tiểu tổ tông này đương nhiên nổi giận đùng đùng, điều động binh mã ra tay trợ giúp ngay.
Chiêu Vũ đế vứt tấu chương trên tay xuống ngự án, rơi đúng vào dưới chân lão thái giám. Chiêu Vũ đế dựa người vào ghế,nhắm chặt mắt lại. Giọng nói lạnh băng của lão vang vọng trong Ngự thư phòng:
- Đây là bức tham tấu thứ ba về sự ngang ngược của Thiên sách quân, không coi quốc pháp ra gì.
Lão thái giám nhặt tấu chương trên mặt đất lên, nhìn qua một cái, đương nhiên là tố cáo Thiên sách quân dám dựng lều trại dần tiến vào kinh, có một ý đồ nào đó. Lão hơi kinh ngạc nói:
- Đại Tần lập quốc cũng đã hơn mấy trăm năm, ngoài Ngự lâm cấm vệ ra, chưa có một cánh quân nào dám dựng lều trại tiến vào trong kinh cả.
- Lý lão thất phu càng ngày càng không coi một vị hoàng đế như ta ra gì rồi. Hắn nhân lúc Trẫm trở về, mặt mày ủ ê, dám đưa cả doanh trại vào kinh, khiến thế cân đối cuối cùng của Trẫm không còn.
Lão thái giám lặng lẽ.
Lúc này Chiêu Vũ đế chậm rãi mở mắt ra, trong đôi mắt bỗng léo lên những tia sáng. Ông cất giọng nói đầy oán hận nói:
- Truyền ý chỉ của Trẫm, lệnh cho Trầm Duy dẫn Ngự lâm phong tỏa đường Đào Chu, không cho một tên viện binh nào của Lý lão thất phu vào.
Lão thái giám ngẫm nghĩ một lát, lo lắng nói:
- E rằng người của Ngũ Điện hạ không đủ, sẽ gặp rất nhiều khó khăn.
Chiêu Vũ đế thản nhiên nói:
- Ngươi sai người cầm thanh bảo kiếm của Trẫm đưa cho Hoàng Phủ Chiến Văn, hắn sẽ biết phải làm thế nào.
Lão thái giám vẫn còn chút lo lắng nói:
- Nếu như Ngũ Điện hạ không tìm Hoàng Phủ tướng quân nhờ giúp đỡ thì phải làm thế nào?
Chiêu Vũ đế lại nhìn về tấu chương một lần nữa, cười lạnh lùng một tiếng, coi như trả lời câu hỏi của lão thái giám.
......
Cũng vào lúc này, phủ Thái Úy ở thành Tây cũng nhận được thông báo, nhưng vị lão Thái Uy cao to uy mãnh kia lại ra ngoài thăm hỏi bạn bè, ngồi ở phủ thay cha chính là nhị công tử Lý phủ, phó thống lĩnh Thiên sách quân Lý Nhị Hợp. Vị Lý nhị công tử này đang trên võ đài dạy võ cho Lý tứ công tử - Lý Tứ Hợi, nghe được báo cáo, dùng một cây gậy đánh cho Lý Tứ Hợi một cái, rồi vẻ không hả giận lại tiếp tục đánh liền ba cái nữa, khiến tên béo này ôm đầu chạy toán loạn lên, hô lớn:
- Mẹ, nhị ca ức hiếp con.
Với tính tình nóng nảy, Lý nhị gia không hề để ý tới hắn. Y chuyển ánh mắt đầy tàn bạo nói với tên phó tướng bên cạnh:
- Mẹ kiếp, cuối cùng cũng tóm được mấy tên tiện nhân này rồi. Dẫn cung doanh đi, bắn chết hết, tội đâu đã có ta chịu.
Tên phó tướng tỏ vẻ khó xử nói:
- Những lão gia nói không được điều động cung doanh, để tránh bị người khác nắm thóp.
Lý nhị gia vung tay lên vẻ bất mãn nói:
- Không cần thì đừng dẫn vào thành nữa, từ khi nào Thiên sách quân chúng ta lại trở nên nhún nhường như vậy chứ? Đừng lảm nhảm nữa, mau đi đi.
Phó tường ngẫm nghĩ, có xảy ra chuyện gì thì có nhị gia bảo lãnh rồi, hơn nữa ở thành Trung đô này thì còn có thể xảy ra chuyện lớn gì với Lý gia chứ? Y liền phái người thông báo cho đại lão gia, còn bản thân thì đi điều động cung doanh.
......
Nếu nói trong kinh thành có chuyện gì để phủ Thái Úy biết, thì phủ Tể Tướng ở thành Đông kia chắc chắn cũng sẽ biết.
Một gã trung niên râu ria đen nháy ăn mặc rất nho nhã nhẹ nhàng bước vào thư phòng, bên trong có hai nhân vật lớn đang đánh cờ. Vị ngồi quay lưng về phía cửa kia không ai khác chính là Lý Thái úy, lúc này lão đang vuốt vuốt râu suy tư, lúc này cho dù trời có sập xuống thì lão cũng không bị phân thân.
Một vị khác thì ngồi đối diện với cửa lớn, mặc một bộ trường sam màu xanh nhạt, tướng mạo nho nhã bình thản, trên bộ râu cũng có những sợi bạc. Nhìn gương mặt có vẻ cũng không trẻ hơn Lý Thái úy là mấy, vị này chính là Thừa tướng Đại Tần Văn Ngạn Bác.
Văn Thừa tướng ì nhìn gã trung niên ở cửa, rồi dùng tay phải chỉ vào Lý Thái Úy, rồi lại đưa tay trái lên xua xua, hai ngón tay khẽ vỗ nhẹ vào ngực.
Văn Thừa tướng khẽ khép mắt lại, tên văn sĩ kia liền lặng lẽ rời đi.
Lý Thái úy cẩm một quân cờ lên đặt xuống rồi lớn tiếng nói:
- Ta xuất xe.
Văn Thừa tướng đang định giơ lên, Lý Hồn tiện hỏi:
- Vừa nãy tên sát tài Tiêu Vị Mưu tới đây là có việc gì vậy?
Văn Thừa tướng ha ha nói:
- Hắn à, hắn nói hôm nay ta còn năm người nữa cần gặp, hỏi Thái Úy đại nhân khi nào thì đi? Nếu không sẽ không kịp an bài.
Lý Hồn ha ha cười nói:
- Vậy lão phu không làm phiền ngài nữa.
Văn Thừa tướng cười khẩy nói:
- Thắng mãi nên muốn chạy hả? Vì người bạn thân như lão, hôm nay ta đã hủy toàn bộ những cuộc gặp gỡ rồi. Để xem lão còn có lý do gì để thoái thác nữa không nào.
Nói xong liền cầm con tượng lên.
Lý Thái Úy giận dữ nói:
- Cái kiểu nho sĩ không biết cao thấp như lão, được rồi hôm nay ta sẽ cho lão thua một cách tâm phục khẩu phục.
Nói xong, rồi lại trở về trạng thái trầm tư suy nghĩ.
......
Tần Lôi chưa bao giờ nhìn thấy đám binh sĩ lại ngu ngốc như vậy, trước mặt hơn hai trăm kỵ binh lao tới mà không biết tránh ra nữa.
Lao nhanh trong bão táp, hắn cũng chẳng thèm nghĩ tới nguyên nhân vì saocứ thế dẫn theo đội ngũ lao tới trước một tiệm đồ cổ đang bị bao vây khiến một giọt nước cũng không thể thoát ra được.
Từ lúc bọn họ băng qua đường chỉ hồng kia cũng không quá lâu, nhưng phản ứng của Thiên sách quân vượt ngoài tầm kiểm soát, hàng trăm những kỵ binh tay cầm trường thương nhất loạt xông vào phía địch.
Tần Lôi thấy đoàn kỵ mã này đầy sát khí, một tay cầm cương ngựa kéo xuống, hai trăm kỵ binh đều đồng loạt ghìm ngựa dừng lại. Hắn nhìn đám binh sĩ mặc áo xanh nhạt như đám tử thi tỏ vẻ rất khó chịu, rồi lạnh lùng nói:
- Gọi lão đại của các ngươi ra đây nói chuyện.
Hắn nói xong khiến đám binh sĩ phía dưới cười ồ lên, một tên tiểu giáo chửi:
- Tên Sơn đại vương từ đâu tới, dám chạy đến dương oai trước mặt Thiên sách quân chúng ta. Ông mày thấy các ngươi chán sống rồi nhỉ...
Chưa nói dứt câu, một tiếng “ phập” vang lên, một mũi tên bắn trúng yết hầu của gã, tên tiểu giáo ôm lấy cổ, trợn đôi mắt như không thể tin nổi, rồi oàn oại ngã nhào xuống đất. Đám binh sĩ bên cạnh gã thậm chí còn chưa biết mũi tên kia được bắn ra từ đâu nữa.
Tần Lôi chỉnh sửa lại tay áo, nhìn đám binh sĩ mặc áo xanh này, lạnh lùng nói:
- Tìm một gã biết nói tiếng người ra đây.
Đám binh sĩ áo xanh căm hận đưa mắt nhìn nhau, nhưng cuối cùng vẫn không có ai dám tỏ vẻ dũng khí đứng ra, một tên ăn mặc giống hiệu úy từ trong đám người bước ra, một tay luôn giữ thanh kiếm bên eo, căm hận nói với Tần Lôi:
- Vị quan nhân này, ngươi đã phá hoại quy củ hơn năm trăm năm của Thiên sách quân chúng ta, ngay cả thiên vương lão tử cũng không thể cứu ngươi được nữa rồi. Tốt nhất ngươi hãy xuống ngựa chịu trói, tránh bị những trận đòn không đáng có.
Tần Lôi đang định cười lạnh lùng, trong cửa hàng hơn chục người thừa dịp Thiên sách quân đang chú ý, bỗng chốc lao vọt ra ngoài, Thiên sách quân đang định tới ngăn lại, kỵ sĩ trên ngựa lập tức phóng tên về đó, Thiên sách quân liền bị cản lại. Mấy người Thiết Ưng nhanh chóng lao tới cách chỗ Tần Lôi năm trượng.
Thậm chí Tần Lôi cũng đã nhìn thấy Thiết Ưng, Hầu Tân, Hứa Qua, Thạch Dũng, bốn khuôn mặt xấu xí thường ngày nở nụ cười đầy phấn khích. trong thâm tâm Tần Lôi cũng nở nụ cười đầy khoái trí.
Bất thình lình, một loạt dày đặc cung tên chi chít từ trên trời lao xuống, bao trùm khắp con đường Thiết Ưng và đồng bọn chạy trốn.
Tần Lôi cảm thấy trước mắt tối sầm, đợi hắn định thần lại, hơn chục huynh đệ đã ngã nhào trong vũng máu, những giọt máu tươi ồ ạt chảy ra, cuối cùng cũng tới trước mặt hắn.
Hắn nghe rất rõ ràng những âm thanh vỡ vụn trong tim hắn, những ngọn lửa hừng hực bay lên trong chốc lát biến băng hàn, những âm thanh lạnh lùng phát ra từ lồng ngực:
- Cứu người!
Một đội vệ sĩ xoay người xuống ngựa, nhanh chóng lao thẳng về phía đồng đội trong vũng máu, tìm xem còn những ai còn sống sót.
Thiết Ưng không hề bị thương tích, dựa vào võ công cao trường thậm chí còn cứu được tên Hầu Tân bên cạnh. Buổi sáng Thạch Mãnh cùng với Trầm Băng đi nghênh đón bọn họ cũng không hề bị thương tích. Cái tên này đúng là may mắn vô cùng, hắn lôi Thạch Dũng bên cạnh một cái, chỉ để hắn bị trúng tên vào đùi thôi, nhưng người đội trưởng đầu tiên của Tần Lôi là Hứa Qua đã nằm trong vũng máu, trên người trúng năm tên, chắc chắn không thể sống sót nổi.
Nhưng, nếu không phải đám huynh đệ không quản nguy hiểm lao ra che chắn thì e rằng ngoài Thiết Ưng, thì không có một ai bình yêu vô sự được.
Mười bảy sinh mạng, đều là những huynh đệ cùng Tần Lôi từ núi lớn nước Tề đi tới, mỗi một người đề là huynh đệ tốt của hắn. Tần Lôi lạnh lùng nhìn chằm chằm đám cung thủ trên nóc nhà, bọn họ đều dương cung, nheo mắt ngắm chuẩn về phía Tần Lôi, nếu không phải hơn trăm cung thủ phía Tần Lôi đang ngắm về phía Thiên sách quân thì e rằng loạt tên đoạt mạng thứ hai đã bay xuống.
Đang trong lúc giằng co nghẹt thở này, hơn mười tên vệ sĩ hắc y bình tĩnh lao về phía vũng máu tìm từng đồng đội của mình dưới đó, cho dù còn một tia hi vọng liền được đưa lên ngựa, rồi lao đi như bay.
Lúc này, những tiếng chạy nhẹ nhàng mà chỉnh tề từ hai bên đường Đào Chu vọng tới, một vị tướng quân mặc Minh hoàng khải giáp, dẫn theo hơn ngàn binh sĩ được trang bị đầy đủ vũ trang bao vây nơi này.
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất