Chương 89: Tướng quân
Tần Lôi nhìn thấy Minh hoàng khải giáp hoàng tông mã của Hoàng Phủ Chiến Văn xuất hiện bên góc đường,nét mặt mới có sự thay đổi.
Chỉ thấy Hoàng Phủ Chiến Văn ấn vào bảo kiếm bên eo, lao ngựa như bay tới, y nhìn Tần Lôi rồi lớn tiếng nói:
- Đám giặc này gan to hơn trời, dám mang cấm khí hung bạo dưới chân thiên tử, mau mau hạ vũ khí chịu trói, tránh bị những trận đòn không đáng có.
Tiếng nói vừa dứt, hơn ngàn binh sĩ đồng loạt hô lên “ bắt” hơn ngàn ngọn trường thương sáng chóe đồng loạt giơ lên, chỉ về phía đám người.
Lúc này, trên nóc nhà trong đám cung thủ kia xuất hiện một vị tướng lĩnh mặc giáp xanh, chính là vị phó tướng tới báo tin cho Lý Nhị Hợp. Y đứng trên cao lạnh lùng quát:
- Tưởng là ai chứ, hóa ra chính là Hoàng phủ hiệu úy bị chúng ta đuổi bắt cách đây năm năm trước, ngươi định thế nào nào? Hay muốn nếm lại cảm giác sống không bằng chết kia sao?
Hoàng Phủ Chiến Văn nhìn thấy người trên nóc nhà kia, sắc mặt bỗng chốc âm trầm hẳn xuống. Gã nắm chặt thanh bảo kiếm dưới eo, không ngần ngại nói:
- Lý Đạt, chẳng qua ngươi chỉ là một con chó của phủ Thái Úy thôi, một con chó dại không hơn không kém. Ngươi không ở dưới đất tìm cứt mà ăn leo lên nóc nhà cắn loạn gì thế hả?
Lý Đạt bị Hoàng Phủ Chiến Văn chửi cho mặt mày đỏ bừng, cắn răng nói:
- Ngươi dám đối đầu với phủ Thái Úy chúng ta sao?
Nói không lại người khác nên uy hiếp lại.
Hoàng Phủ Chiến Văn cười nhạo nói:
- Làm sao mà không dám chứ?
Nói xong yvung tay lên, trầm giọng quát:
- Lên!
- Ai dám?
Lý Đạt này cũng không bị dọa sợ, hắn trợn tròn mắt lên quát:
- Ta xem ai dám cả gan vuốt râu Thiên sách quân của chúng ta nào?
Những cung thủ của Thiên sách quân đều dương cung hướng về phía Hoàng Phủ Chiến Văn.
Bị hơn trăm cung thủ đồng loạt ngắm chuẩn, Hoàng Phủ Chiến Văn vẫn không hề tỏ ra sợ hãi, cười ha ha nói:
- Lý Đạt, ngươi cứ thử ngắm bắn xem nào. Dám giết một khâm sai của hoàng thượng như ta thì một tên phó tướng cỏn con như ngươi chịu được hết tội sao?
Lý Đạt vẫn mạnh mồm nói:
- Ngươi nói khâm sai của hoàng thượng sao? Chỉ nói vu khống không có lệnh bài thì ai tin được chứ?
Hoàng Phủ Chiến Văn giơ thanh bảo kiếm trong tay lên, lớn tiếng nói:
- Thiên tử thụ kiếm tại đây, còn không mau quỳ xuống chịu trói.
Lúc này Tần Lôi đã hiểu được ý của hoàng đế, liền phất tay ra hiệu phía sau chuẩn bị tư thế.
Lý Đạt cũng biết, đây có lẽ là một thanh thiên tử thụ kiếm giả, sắc mặt tối sầm, thầm nghĩ. “Hoàng đế đã ban cho đại lão gia một đội quân, nếu không có chuyện gì thì hoàng đế không thể nào giở mặt với đại lão gia được. Nhưng hoàng đế lại xuất chiêu trước, nếu bọn họ dám phản kháng trước thanh thiên bạch nhật thế này, thì có nghĩa là Thái Úy không nể mặt hoàng đế trước rồi.” Tuy cả hai bên ngầm hận rằng không thể ngươi chết ta sống được, nhưng trước mặt vẫn phải quân quân thần thần, cho nên đại lão gia vẫn phải nể mặt hoàng đế, nếu mình cứ như vậy thì chắc chắn sẽ gặp vận đen rồi, nếu không giải quyết đến nơi đến trốn thì cung doanh cũng bị đẩy lùi ra ngoài thành Trung đô.
Sau khi những suy nghĩ dâng trào cuồn cuộn mãnh liệt trong lòng, Lý Đạt vẫy tay nói:
- Thu binh.
Tuy rằng chịu mềm, nhưng tuyệt đối không chịu bị trói, mọi người ai nấy lui một bước đó mới là hợp lý nhất.
Lý Đạt cứ nghĩ như vậy, Hoàng Phủ Chiến Văn cũng nghĩ vậy, nhưng không có nghĩa mọi người đều nghĩ vậy.
Lúc đám cung thủ trên nóc nhà đều hạ cung xuống, bỏ tên vào trong hộp tên sau lưng, vệ quân của thái tử dưới đất đã thu hết trường thương lại, chuẩn bị vào đội ngũ
Hàng trăm vệt sáng đen lướt trên bầu trời, trong chớp mắt đã phóng thẳng lên người đám cung thủ trên nóc nhà. Quá bất ngờ không kịp phòng bị, hơn nửa số cung thủ dính tên ngã lăn xuống đất, còn những cung thủ may mắn không trúng tên thì vội vàng nằm rạp xuống nóc nhà, không còn dũng khí đứng lên đáp trả nữa.
Lý Đạt bị trúng tên vào vai, hắn cắn răng nhổ mũi tên ra, kêu lên:
- Tần Lôi! Phủ Thái Úy phủ chúng ta và ngươi không đội trời chung!!
Tần Lôi cười thầm, cuối cùng thì cũng không giả bộ là người xa lạ nữa rồi. Hắn nhìn thấy dưới đất rất nhiều người của Thiên sách quân và Thái Tử vệ bị giết, thản nhiên nói với Hoàng Phủ Chiến Văn:
- Hoàng Phủ đại ca, mau mau mời những nhân huynh trên nóc nhà kia xuống đây, bản Điện hạ cũng muốn cho ngươi được hả giận.
......
- Chiếu.
Văn thừa tướng điềm nhiên nhìn gương mặt nhăn nhó đau khổ của Lý Thái Úy.
Lão Thái Úy vò đầu bứt tai, không biết phải làm thế nào cho phải nữa.
......
Hoàng Phủ Chiến Văn cũng là một người ngoan cố. Nếu đã trở mặt thì y cũng ngoan cường đạp lên mấy chục thi thể dưới đất lao lên nóc nhà tóm gần trăm tên cung thủ may mắn sống sót xuống, trong đó cũng có tên phó tướng Lý Đạt.
Cuộc chiến đấu dưới đất cũng kết thúc rồi, dưới sự trợ giúp bởi cung nỏ của Tần Lôi, với số quân chiếm ưu thế, Thái tử vệ quân nhanh chóng trói đám người còn lại của Thiên sách quân.
Hoàng Phủ Chiến Văn lệnh cho ba trăm binh sĩ tập hợp trước mặt Tần Lôi. Cứ hai người áp giải một người ấn rạp xuống đất.
Hắn có chút hứng thú khẽ nói với Tần Lôi:
- Điện hạ, cho đám người này một trận nhục nhã rồi trả về chứ?
Tần Lôi nhìn thoáng qua eo của hắn, lắc đầu nói:
- Làm nhục thì bản Điện hạ không có hứng thú lắm, nhưng không thể để bọn họ trở về được.
Hoàng Phủ Chiến Văn giật mình khuyên ngăn:
- Điện hạ, nếu như vậy, thì sẽ gây lên huyết hận thâm thù đó. Hơn nữa nếu như vậy thì Điện hạ sẽ ăn nói thế nào với Bệ hạ đây?
Tần Lôi miễn cưỡng cười nói:
- Nếu thả bọn chúng về thì không biết ăn nói thế nào mới đúng.
Hoàng Phủ Chiến Văn không hiểu nhìn Tần Lôi, nhưng phát hiện gương mặt đầy hứng thú của hắn, chỉ có thể đè nén sự nghi hoặc đó trong lòng, không dám mở miệng.
Tần Lôi đưa mắt đảo qua những khuôn mặt đang quỳ dưới đất người thì oán hận, người thì kích động, người thì quật cường, người thì sợ hãi. Thấy bọn họ đều là những người trẻ tuổi, trong bụng khẽ thở dài một tiếng, rồi dặn dò Hoàng Phủ Chiến Văn:
- Ngoài những người của cung doanh ra, số còn lại lôi ra đánh tám mươi roi rồi thả.
- Thế còn những tên của cung doanh thì sao?
Hoàng Phủ Chiến Văn hỏi lại.
Tần Lôi rất bình tĩnh nói một câu chắc nịch:
- Giết!
Hoàng Phủ Chiến Văn cảm thấy miệng mình khô ráp, hắn cũng đã biết được đầu đuôi sự tình, cũng biết được kết cục cuối cùng của đám cung doanh sẽ rất thê thảm, nhưng không thể ngờ được rằng Tần Lôi lại ra tay tàn nhẫn như vậy.
Nhưng Tần Lôi rõ ràng không muốn giải thích thêm gì nữa, hắn quay đầu ngựa, khẽ nói:
- Ta vào cung yết kiến Hoàng thượng. Ngươi ở đây từ từ mà giết nhé.
Nói xong quất ngựa lao đi, đám cận vệ áo đen cũng lập tức bám theo.
Hoàng Phủ Chiến Văn nhìn theo bóng dáng khuất đi của Tần Lôi, lắc đầu cười khắc khổ. Phó tướng bên cạnh ghé sát tai hỏi:
- Tướng quân, rốt cuộc phải làm thế nào đây?
Hoàng Phủ Chiến Văn nghiến nghiến răng, rồi nói:
- Giết!
Vừa rồi những hành động của Điện hạ đã rất rõ ràng, người thì ngươi giết, còn tội tình gì thì ta sẽ gánh vác. Đối với người vốn dĩ đã căm hận đám người trong Thiên sách quâncủa phủ Thái Úy mà nói, thì ý chỉ của Điện hạ quả thật rất hợp tình hợp lý do vậy không thể thương hại bọn chúng được.
Cùng với mệnh lệnh của hiệu úy, một trăm tướng sĩ đứng sau lưng đám cung thủ đang chĩa thương vào người bọn chúng, dùng hết sức đâm thanh trường thương sắc bén vào lưng bọn cung thủ. Cùng theo đó là những tiếng kêu gào thê lương, những thanh trường thương đâm thấu tim kẻ địch, máu me chảy lênh láng, khiến toàn thân đám binh sĩ cũng dinh đầy máu.
Một trăm sinh mệnh trong nháy mắt đã tan biến trong thế giới này, đoàn quân tiên phong cung doanh của phủ Thái Úy hoàn toàn bị tiêu diệt.
Lý Đạt thì dường như bị điên thật rồi, hắn cười ngất ngưởng khi thấy những đám binh sĩ của mình từng người từng người bị giết hại nằm sõng soài dưới đất, miệng thì không ngừng kêu lên:
- Được, được, được...
Hoàng Phủ Chiến Văn vốn dĩ đã đút thanh bảo kiếm vào trong bao rồi, khẽ nói với phó tướng:
- Cho hắn ra đi một cách nhẹ nhàng đi.
Phó tướng gật đầu. Một tia sáng trắng lóe lên, cùng theo đó là từng tia máu phun ra, chiếc đầu của Lý Đạt cũng đã rời khỏi cổ. Trên khuôn mặt vẫn hiện hữu một nụ cười rất khó hiểu.
......
Một lúc lâu, cuối cùng Lý thái úy không còn vuốt vuốt chòm râu của mình nữa, ném quân cờ trong tay đi, tỏ vẻ khó chịu bực tức vô cùng, nói:
- Thua rồi, mẹ kiếp, hai con pháo đều không có ngòi, toàn bộ sĩ tượng của lão tử đều trở thành thừa thãi rồi.
Văn Thừa tướng hướng ra cửa cười nói:
- Thái Úy đại nhân, người nhà của ngài tìm ngài kìa.
Lý Hồn vừa quay đầu lại thì nhìn thấy khuôn mặt tên mập đang khóc than thảm thiết.
......
Tần Lôi phóng ngựa tiến thẳng vào hoàng thành, trực tiếp lao thẳng về phía cấm nội. Tới Thừa Thiên Môn hắn mới giật cương ngựa dừng lại, nói với ngự lâm cấm vệ:
- Làm phiền chư vị thông báo một tiếng, nói rằng Tần Lôi muốn yết kiến Phụ hoàng.
Tên thủ lĩnh của ngự lâm cấm vệ chắp tay hành lễ rồi nói:
- Bệ hạ có chỉ, trước giờ ngọ hôm nay ngũ Điện hạ có thể vào cung tiếp giá. Bây giờ vẫn còn một khắc nữa, người có thể trực tiếp vào cung được ạ.
Tần Lôi cảm tạ vị Ngự lâm hiệu úy kia, lệnh cho đám hộ vệ đứng bên ngoài, một mình tiến vào cung.
Tên thái giám dẫn đường dẫn hắn tới Ngự thư phòng, cuối cùng Tần Lôi cũng được yết kiến phụ hoàng của mình lần thứ hai – Đại Tần chí tôn Chiêu Vũ Hiếu Hoàng đế Bệ hạ. Đây cũng là đầu tiên hai người mặt đối mặt nhau.
Chiêu Vũ đế vẫn điềm nhiên xem tấu chương trên ngự án như bình thường, nghe thấy có người tiến vào, ông đặt những tờ tấu chương gọn gàng sang một bên, lúc này mới đưa mắt lên nhìn Tần Lôi cung kính đang đứng ở cửa . Ông quay sang nhìn chiếc cẩm đôn bên ngự án, cố tỏ vẻ ôn hòa nói:
- Ngồi xuống đi.
Tần Lôi không dám chậm trễ, vội vàng quỳ xuống, tam khấu cửu bái.
Với sắc mặt rất phức tạp, Chiêu vũ nhìn con trai mình, trầm giọng nói:
- Không phải đại lễ trọng đại, không cần phải đại lễ như vậy đâu.
Tần Lôi cung kính nói:
- Đây là lần đầu tiên nhi thần được diện kiến nhìn thấy phụ hoàng, đối với nhi thần mà nói thì đây chính là đại lễ quan trọng không gì bằng.
Khóe miệng của Chiêu Vũ đế kẽ động đậy, dường như khẽ cười, hắn thấp giọng nói:
- Ngồi xuống đi.
Tần Lôi thuận ý rồi ngồi xuống. Hoàng đế ngắm nhìn hắn một lúc lâu, đột nhiên cười nói:
- Chẳng phải con rất nóng nảy sao? Sao lúc này lại hiền lành vậy?
Tần Lôi ngẩng đầu nhìn Chiêu Vũ đế một cái, cung kính nói:
- Khởi bẩm phụ hoàng, hài nhi vừa mới hồ đồ, trong lòng rất lo sợ, thì tất nhiên phải hiền lành chút rồi.
Chiêu Vũ nghe vậy cười lạnh lùng nói:
- Hồ đồ? Một sự hồ đồ khủng khiếp vậy thì lần đầu tiên Trẫm nghe nói đó.