Quyền Bính

Chương 93: Ô Vân đạp tuyết

Chương 93: Ô Vân đạp tuyết
Chiêu Vũ hỏi:
- Có biết vì sao gọi là thận độc không?
Tần Lôi lắc đầu nói:
- Nhi thần chỉ biết một ý cẩn thận thôi, còn có ý gì khác thì quả thực nhi thần không biết.
Chiêu Vũ đế chỉ tay vào một chiếc ghế đá nói:
- Ngồi xuống nói, Trẫm ngẩng đầu mỏi cổ lắm.
Sau khi Tần Lôi tạ ơn xong, ngồi xuống chiếc ghế đá. Cho dù mặc bộ quần áo mùa đông, nhưng hắn vẫn bị sự lạnh lẽo của ghế đá làm cho run lên.
Chiêu Vũ đế có vẻ buồn cười nhìn hắn, thản nhiên nói:
- Những người lòng dạ nham hiểm thì trong bóng tối bất luận việc xấu nào cũng làm được hết, nhưng trước mặt mọi người thì luôn tỏ ra là một người tốt. Thực ra trong con mắt những người tinh ý, thì những kẻ đó giống như những thằng hề trong vở kịch mà thôi.
Tần Lôi gật đầu nói:
- Cách làm tốt khoe xấu che như vậy trước mặt những người tinh tế thì chẳng có ý nghĩa gì cả.
Chiêu Vũ đế gật đầu nói:
- Ngộ tính cũng được đó. Lòng người thường nghĩ, nhất định phải thông qua ngôn ngữ biểu cảm, chỉ là những lúc biểu cảm đó bị lu mờ đi nhất thời không bị phát hiện mà thôi.
Dừng một lúc, Chiêu Vũ đế tỏ vẻ nghiêm nghị nói với Tần Lôi:
- Tần Lôi, trẫm tặng con một câu, đảm bảo cả đời này con không phải lo lắng gì.
Tần Lôi đứng dậy chắp tay nói:
- Hài nhi nhất định sẽ ghi nhớ trong lòng.
Chiêu Vũ đế từng câu từng chữ nói:
- Người làm gì thì trời biết hết.
Tần Lôi vẻ sợ hãi dập đầu thụ giáo.
Lúc này Chiêu Vũ đế mới mỉm cười nói:
- Lần trước ta sai lão Trác ban cho con mấy chữ, hôm nay đích thân trẫm sẽ nói một lần nữa “ trong lòng trẫm an ủi lắm”.
Sau khi Tần Lôi tạ ơn, Chiêu Vũ đế kêu hắn đứng dậy, ôn hòa nói:
- Tiểu ngũ à, hôm nay tuy rằng con khiến phụ hoàng nói ra những câu ác khí, nhưng có đôi lúc ta cũng hơi lỗ mãng.
Nghĩ lại tình cảnh lúc đó, Chiêu Vũ đế lại cười nói:
- Lần đầu tiên trong lịch sử có sự ẩu đả trong buổi chầu, chắc chắn sử sách sẽ lưu truyền.
Tần Lôi cũng cười theo nói:
- Vậy thì nhi thần cũng được lưu danh thiên cổ rồi.
Chiêu Vũ đế mỉm cười nói:
- Đừng mơ tưởng, nhưng thiên cổ đệ nhất “ hãn thần” thì con không thoát khỏi được rồi.
Tần Lôi ngẫm nghĩ một lát, thản nhiên nói:
- Nghe có vẻ oai đấy chứ, vậy để nhi thần làm đệ nhất “ hãn thần” của phụ hoàng nhé.
Chiêu Vũ đế vui vẻnói:
- Cái tên hài tử này cũng còn chút hiệp khí, hơn những huynh đệ của con nhiều.
Tần Lôi vội vàng lắc đầu nói:
- Hài nhi chưa từng đọc qua sách, học vấn kém xa so với các hoàng huynh nhiều, ngay cả như đám Tần Tiêu nhi thần còn chẳng bằng.
Chiêu Vũ đế lắc đầu nói:
- Học vấn ít thì có thể từ từ bổ túc, nhưng nếu kém đức hạnh thì không thể nào bổ túc được.
Nói bao nhiêu như vậy, cả ngày bận rộn dường như Chiêu Vũ đế có chút mệt mỏi. Lão liền tạm dừng cuộc nói chuyện ở đây, nói với Tần Lôi:
- Thời gian tới con hãy ở trong này chịu khó nói chuyện chăm sóc cho hoàng tổ mẫu của con, người đã nhắc tới con mấy lần rồi đó.
......
Tần Lôi liền ở trong Trường thủy các, hàng ngày tới Cung Từ Ninh nói chuyện cùng với lão thái hậu, sau đó lại tới cung Cẩn Du ăn cơm với Cẩn phi, tuy chẳng có việc gì để làm, nhưng cũng có thể dưỡng thân thể và tinh thần trong nửa năm mệt mỏi này rồi.
Vài ngày sau, hắn bắt đầu cảm thấy nhàm chán, liền hỏi thị vệ xem có cái gì tiêu khiển không. Thị vệ liền dẫn hắn tới ngự mã giám. Lúc này Tần Lôi mới biết trong Hoa Lâm uyển không có hậu phi ở, là nơi hoàng đế phi ngựa chơi bóng ở đây. Chỉ có điều Chiêu Vũ đế thích tĩnh không thích động, nên khu này mới trở thành lâm viên như vậy.
Tới ngự mã giám, thị vệ ra nói với giám chính. Một vị giám chính gày trơ xương liền tới bên tường có cheo chiếc khóa bằng đồng to, thở dài rồi mở cửa khu phòng ngựa ra.
Vừa mới bước vào, hắn liền nhìn thấy có hàng trăm gian phòng nhỏ. Trong mỗi gian phòng nhỏ đều có một con tuấn mã rất béo tốt . Tần Lôi sống ở bãi cỏ Bắc Sơn hơn nửa năm, nên cũng biết đôi chút về ngựa. Trong những gian phòng có tất cả hơn mười loại ngựa gồm bạch hạc, dương vũ, thanh hải thông, sư tử thông .... Nhưng nhìn con nào con nấy đều béo, mắt không có thần, nhìn qua là biết ăn uống thừa thãi, lại ít hoạt động nên mới vậy.
Trong lòng Tần Lôi cảm thấy tiếc nuối, không vui nói với lão giám chính:
- Những chú ngựa này đều được ông trời ban cho, làm sao lại đối đãi như những loại ngựa khác được.
Lúc này lão mã giám mới biết hắn cũng là một người yêu thích ngựa, không ngần ngại kể khổ:
- Điện hạ chắc không biết, ngày xưa Ngự mã của chúng ta đều là thần mã bất phàm. Nhưng một năm trước bệ hạ cho Vĩnh Phúc công chúa sống ở Hoa Lâm Uyển. Bệ hạ sợ chúng ta làm phiền sự tĩnh dưỡng của công chúa liền hạ lệnh cấm cưỡi ngựa trong Ngự mã giám, nên mới có quanh cảnh ảm đạm như ngày hôm nay.
Tần Lôi cảm thấy kỳ quái nói:
- Vì sao không ra ngoài phi ngựa vậy?
Tên thị vệ bên cạnh nói xen vào:
- Bẩm ngũ gia, ngự mã chỉ có bệ hạ đích thân cưỡi hoặc ngự ban mới có thể đi ra ngoài Hoa lâm uyển được.
Tần Lôi an ủi lão giám ngựa nói:
- Việc này ta sẽ nói chuyện với hoàng thượng, nhất định không để hoang phí những con thần mã như vậy được.
Nói xong hắn liền xoay người chuẩn bị trở về. Đối với những loại ngựa béo phì này hắn cũng chẳng có hứng thú lắm.
Lão giám ngựa đang định tạ ơn, nhưng thấy Tần Lôi đi, cảm thấy rất có lỗi với hắn liền nói:
- Điện hạ, hôm qua các nơi tiến cung một số ngựa mới, nên chưa già nua và béo tốt.
Tần Lôi quay người lại cười nói:
- Cái lão giám mã này, sao không nói sớm chứ,? Ngươi sợ bản Điện hạ làm hỏng ngựa chăng?
Lão giám mã vội vàng cười nói:
- Tuyệt đối không có ý vậy, chỉ có điều những con ngựa này tuy đã được thuần phục, nhưng khi tới một nơi khác tính tình sẽ có chút thay đổi, sợ làm Điện hạ bị thương.
Tần Lôi ha ha cười lớn nói:
- Bản Điện hạ cũng đã từng cưỡi những con ngựa hoang ở thảo nguyên, không sợ không sợ...
Lão giám mã không nói thêm gì nữa, dẫn Tần Lôi đi qua một gian ngựa khác. Vừa bước vào, quả nhiên không giống như cảnh tượng vừa rồi. Gian ngựa này không được ngăn cách thành từng gian nhỏ, mà để thành một chuồng ngựa dài, trên từng chiếc lan can có buộc từng con tuấn mã. Những con ngựa đó cuồng chân phát ra những tiếng hí, những chiếc chân dài không ngừng đạp đạp xuống mặt đất. Nếu không phải bị cương ngựa cột lại, thì chắc chắn chúng sẽ lao qua lan can này phóng đi.
Tần Lôi gật đầu nói:
- Vậy mới có hứng chứ.
Hắn đưa mắt đảo quanh những con ngựa, rồi chỉ vào một con tuấn mã toàn thân đen nháy nói:
- Con đó.
Lão giám mã vừa thấy một con ngựa đực đứng một mình, thì tỏ vẻ cẩn thận nói:
- Điện hạ, hay là đổi con khác đi, con ngựa này tên là “ ô vân” tính tình cũng giống như mây đen vậy, không biết khi nào sẽ vang lên những tiếng sấm sét nữa.
Tần Lôi lắc đầu nói:
- Ta thích con này, chính là nó.
Nói xong liền đi ra, lão giám ngựa không ngăn được liền dắt con ô vân ra ngoài, rồi chuẩn bị yên ngựa hàm thiếc dây cương. Nhưng sau đó lão vẫn nắm dây cương không chịu buông tay, cười nói với Tần Lôi:
- Tiểu nhân sẽ dắt nó cho Điện hạ.
Tần Lôi cũng chẳng thèm để ý tới lão, lao người lên ngựa, hắn đón chiếc roi mà gã thị vệ đưa cho, rồi nhẹ nhàng nói với lão giám mã:
- Cái yên ngựa này hơi khó chịu, lão xem thế nào đi.
Lão giám mã không hiểu tính tình của Tần Lôi, liền buông dây cương ra, đi về phía sau.
Đột nhiên Tần Lôi vút mạnh roi vào mông ngựa, con Ô Vân kêu lên đau đớn rồi lao thẳng đi, bỏ lại lão giám mã cứ dậm chân tại chỗ không ngừng.
Tần Lôi phóng ngựa thỏa thích quanh Hoa lâm uyển, khoảng trống này đủ lớn đủ bằng phẳng, con ô mã cũng cảm thấy vô cùng khoái chí, chân đạp mạnh xuống đất mà lao đi, không giống như lão giám mã nói tính tình khó kiểm soát gì cả.
Chỉ có điều ngày đông tiêu điều, cho dù cảnh tượng có đẹp đến mấy thì cũng vẫn nhuốm màu buồn bã, lại thêm những đống tuyết đang dần tan ra, tới chỗ nào cũng có những vết chân ngựa, khiến tâm tình không được thoải mái cho lắm. Tần Lôi cảm thấy hôm nay như vậy là được rồi, liền chuẩn bị trở về.
Hắn thì cảm thấy như vậy đủ rồi nhưng Ô Vân vẫn thấy chưa đã. Cho dù hắn cố kéo dây cương quất roi, nhưng con ngựa này vẫn không chịu giảm tốc độ, lao nhanh như bay, Tần Lôi bất đắc dĩ không có hành động ngăn lại nữa, để cho nó này muốn đi đâu thì đi.
- Cứ chạy như bay như vậy thì cũng có lúc mi cảm thấy mệt chứ.
Tần Lôi cứ ngồi trên ngựa ngẫm nghĩ vậy.
Nhưng hắn đánh giá sai sức chịu đựng của con ngựa này, cho rằng qua một canh giờ nữa thì ắt sẽ có dấu hiệu dừng lại thôi.
Trong lúc lao qua lão giám mã và thị vệ, hắn vẫn không tỏ ra cần sự trợ giúp mà vẫn là ra vẻ hăng hái cưỡi ngựa lao trong gió, khiến lão giám mã và đám thị vệ cảm phục, “ Điện hạ quả thật là có sức chịu đựng thật đáng khâm phục, không hổ thẹn là thần tượng của một đấng nam nhi”.
Đúng lúc hắn bị xóc nảy như muốn gãy lưng gãy eo quả thật không thể chịu đựng được nữa, thầm hét “ ông mày phục mày rồi đó”. Đang định kêu lên để cầu cứu thì không xa đó vang lên tiếng đàn. Tiếng đàn lọt vào tai người nghe giống như những dòng suối nhỏ chảy róc rách giữa những khe núi, cũng giống như những tiếng thông reo, nhẹ nhàng thanh nhã, tĩnh mịch xa xăm.
Tuy Tần Lôi không hiểu gì về âm luật, nhưng vẫn bị tiếng đàn này cuốn hút, trong phút chốc cảm thấy say đắm.
Con Ô Vân cũng dần dần chậm lại, dẫn Tần Lôi tới gần chỗ tiếng đàn vang lên.
Đi qua một bức tường bằng núi, liền nhìn thấy một rừng trúc xanh ngát. Sau khi băng tuyết tan ra, những tán lá được giải thoát khiến vẻ xanh tươi thêm chút ướt át càng thêm sinh động dạt dào.
Tiếng đàn này phát ra từ sau cánh rừng trúc. Nghe thấy tiếng ngựa vó bên ngoài, tiếng đàn bên trong bỗng nhiên ngưng lại, liền sau đó có mấy cung nữ chạy ra kiểm tra.
Chỉ thấy một thanh niên tuấn tú mặc một bộ long bào đen cưỡi trên một con tuấn mã đen tuyền, vẻ mặt của cả người và ngựa như đang nuối tiếc.
Các cung nữ lập tức nhớ tới khi ởtrong Nội Thị tỉnh được nghe một truyền thuyết---- câu chuyện hắc y vươngtử sát nhân ma. Bỗng chốc ai nấy đều câm như hến, nằm rạp xuống dưới mặt đất.
Tần Lôi có chút nuối tiếc cất cao giọng nói:
- Đứng cả lên đi, bên trong là vị nào đang gảy đàn vậy?
Cung nữ run rẩy nói:
- Khởi bẩm Điện hạ, chính là Vĩnh Phúc công chúa ạ.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất