Quyền Bính

Chương 97: Khách tứ phương đến tìm Điện hạ

Chương 97: Khách tứ phương đến tìm Điện hạ
Ngày hôm sau là Trừ Tịch.
Sáng sớm, Tần Lôi đã đi gặp mấy người Thạch Dũng đang dưỡng thương trong Thái y viện. Được sự chữa trị của Hoàng thái y, vết thương của họ đã dần phục hồi. Tần Lôi đã truyền thuật tâm phế phúc hoạt cho hai thái y Hứa, Hoàng. Trong nửa năm trở lại đây, hai người đã cứu chữa được mấy mạng người tưởng đã tắc thở. Một thời danh tiếng lẫy lừng, Hứa Cung Tài thậm chí đã trở thành người nổi tiếng.
Thiết Ưng và mấy người được Tần Lôi giữ lại phủ đón năm mới. Tần Lôi đã viết thư xin nghỉ cho Tướng quân của bọn họ. Đương nhiên thư là do Nhược Lan đặt bút. Hắn chỉ là người ký tên ở phần rồng bay phượng múa phía dưới.
Ngự lâm Tướng quân Trầm Duy và Hổ bôn Tướng quân Hoàng Phủ Chiến Văn đều rất vui vẻ đồng ý. Chỉ là khi Hoàng Phủ Tướng quân nhìn thấy chữ ký quỷ thần khó lường kia, thất thanh hỏi:
- Vũ Điền là ai?
Đến buổi sáng, Nhược Lan và Hoàng Triệu liền lệnh người trong cung bắt đầu dán thiếp song cửa sổ bên trong bên ngoài, treo đèn. Mấy trăm bình hoa tươi được bày ở phòng khách. Trong chốc lát, toàn bộ thư phòng trăm hoa đua sắc, khí xuân dạt dào.
Tần Lôi đang nói chuyện với mấy người Thiết Ưng trong sảnh thì có thị vệ vào bẩm bảo, có người từ Bắc Sơn tới. Tần Lôi cười nói:
- Mau mời vào.
Chưa dứt lời thì một vị quan quân trẻ tuổi vừa cao vừa gầy, mệt mỏi bước vào, thấy Tần Lôi đã cúi đầu hành lễ, trong miệng hô to:
- Thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.
Tần Lôi cười mắng:
- Hứa Do, mau đứng lên, một tháng không gặp, các huynh đệ vẫn ổn cả chứ?
Người này chính là người đang giữ chức thủ lĩnh đội cung nỏ Hứa Do. Hắn ta cười, gật đầu nói:
- Ổn, tất cả đều ổn. Tần Tràng giam, Thẩm thống lĩnh, còn có Chung Ly thống lĩnh đã phái tiểu nhân đến tiến cống quà tết tới Điện hạ.
Nói rồi gã móc trong túi ra một danh mục quà cống, dâng bằng hai tay lên cho Tần Lôi. Đối với hành động không hợp lễ nghĩa này, Hoàng Triệu đang hầu hạ bên cạnh nhìn mà há hốc mồm, không dám nói gì. Hắn đã bị Tần Đại gia làm sợ rồi.
Tần Lôi không để tâm, nhận lấy danh mục quà biếu, mở ra xem, 8 cỗ xe chim muông thú rừng, một ngìn hạt Đông châu, còn có một nghìn lớp da thú và 5 đôi hải đông thanh. Tần Lôi cười ha hả nói:
- Làm khó cho ba người họ rồi, ngươi lui xuống tắm rửa rồi tối cùng đón mừng năm mới.
Hứa Do hành lễ rồi lui xuống, được một lát, thị vệ lại chạy đến bẩm báo, nói có người phương đông đến. Vừa nhìn, đúng là Hứa Vĩ- người theo Mã Khuê vào rừng làm cướp. Chỉ thấy trang phục, mặt mày bóng bẩy, có sự khác biệt với lưu dân đại doanh.
Hứa Vĩ rơi lệ dập đầu vấn an Tần Lôi, Tần Lôi cho phép hắn ngồi xuống nói chuyện.
Nhìn dáng vẻ nhà giàu của Hứa Vĩ, Thạch Mãnh Quái ngồi bên cạnh kêu lên:
- Hứa Đại viên ngoại phát tài rồi, sớm biết thế này, ta cũng theo các ngươi lên núi.
Hứa Vĩ cười khổ nói:
- Hay là chúng ta đổi xem?
Nói rồi hắn rút ra một phong thư và một danh mục vật cống. Hoàng Triệu nhanh chóng tiến lên đón nhận, sau đó dâng lên cho Tần Lôi.
Mấy tháng rồi Tần Lôi chưa nhận được thư của Mã Khuê, quả thực có chút thấp thỏm. Xé mở phong thư, đọc hết một lượt, hắn vui vẻ nói với Hứa Vĩ:
- Rất tốt, các ngươi làm tốt hơn cả mong đợi của bổn Điện hạ. Xem ra mất không ít tâm tư, tốt lắm.
Nói rồi, hắn đưa phong thư cho Thiết Ưng, để mấy người bọn họ đọc.
Mấy người xem xong, hóa ra sau khi đám người Mã Khuê tiến vào núi, nhờ phúc của hai quân giao chiến, quân Tề không có thời gian, để mặc bọn họ gây loạn. Sau đó, thừa dịp hai quân đại chiến, bọn chúng cướp bóc kho của mấy phủ gần đó, lấy được vô số vàng bạc và lương thực. Mã Khuê phát tài nhưng không quên lời nhắc nhở của Tần Lôi, thừa dịp chiến loạn phái vô số mật thám đến nước Tề.
Tần Lôi để Hứa Vĩ nghỉ ngơi. Chỉ một lúc sau, lại có người đến phủ, là một hòa thượng mặc áo cà sa.
Hòa thượng nói với Tần Lôi:
- A di đà phật, tiểu tăng Duyến Giác, đồ đệ của Chí Thiện Đại sư.
Tần Lôi bừng tỉnh nói:
- Ô, chính là người…
Nói rồi hắn nhìn Thiết Ưng, Thiết Ưng nghiêm túc nói:
- Hòa thượng béo.
Vị hòa thượng kia cũng không giận, mỉm cười đứng đó.
Tần Lôi vẫn còn hận chuyện hòa thượng béo đã ăn hối lộ hắn, muốn mượn cơ hội làm cho tên tiểu hòa thượng này nhục nhã. Nhưng thấy vị hòa thượng này không tỏ thái độ, có dáng dấp của một vị cao tăng thì hắnđột nhiên cảm thấy mất hứng, hừ nói:
- Sư phụ ngươi để ngươi tay không đến chúc tết sao?
Mặc dù sắc mặt Duyến Giác không thay đổi, nhưng trong lòng vẫn thầm khen vị Điện hạ mặt dày này, hắn nhẹ giọng nói:
- Ở Quý quốc phương Nam Tệ tông đã khai chi tán diệp, nhang khói phồn thịnh. Câu cửa miệng của ta là phù hộ Điện hạ, mỗi khi có tâm trạng,lệ quanh tròng mắt, nói không thành tiếng.
Gã nói một cách trang trọng, Tần Lôi và mấy người thị vệ tham dự vào sự việc lúc đó đều có sắc mặt quỷ dị, trong lòng đoán rằng, tên hòa thượng béo kia hơn phân nửa là ngậm bồ hòn, chứ không phải là rơi nước mắt vì cảm động.
Duyến Giác nói tiếp:
- Cho nên sư mệnh tiểu tăng đã dâng lòng hiếu kính chúc tết Điện hạ.
Nói rồi hắn rút ra một danh mục quà biếu từ trong túi áo, đưa cho Hoàng Triệu dâng lên Tần Lôi.
Vừa mở ra nhìn, bát đại tự: “ Vật quy nguyên chủ, tâm ý lưu hạ”.
Tần Lôi cười, lão già kia thật đúng là vẫn mang thù hận, nhưng hắn cũng không tính toán với tên tiểu hòa thượng này, khua tay cho lui.
Sau đó lại có Trầm Lạc, Quán Đào đến phủ, Trầm Lạc còn đem theo lời mời của Trầm lão đại gia, tháng giêng tới phủ Nhất Tự. Tần Lôi đã đồng ý một cách dứt khoát. Hắn đã muốn đi Trầm phủ một chuyến từ lâu rồi.
Tần Lôi tính toán một hồi, nên đến thì đều đến cả rồi, đang muốn đứng dậy thì thị vệ lại vào báo:
- Lý Quang Viễn Đại nhân đến chúc tết.
Hắn không dám chậm trễ, nhanh chóng ra ngoài đón tiếp Hồng Lư Tự Thiếu Khanh đại nhân vừa là thầy vừa là bạn này.
Nhiều ngày không gặp nhưng Lý Quang Viễn vẫn có dáng dấp tao nhã như xưa. Hai người gặp mặt, vô cùng hứng khởi. Hồi tưởng lại hoàn cảnh thê thảm ngày đó, cả hai đều có cảm giác bừng tỉnh.
Lý Quang Viễn hành lễ với Tần Lôi, bị hắnđỡ lấy, chân thành nói:
- Hôm đó nếu không có Lý đại nhân, không chừng ta đã làm quỷ tha hương rồi, Ngài không cần quỳ. Chí ít thì riêng tư không được.
Lý Quang Viễn kiên quyết nói:
- Điện hạ, nếu hôm nay không để vi thần quỳ, ngày mai có thể không để Vương Quang Viễn, Lưu Quang Viễn quỳ.
Tần Lôi ngượng ngùng nói:
- Ngài khác với mọi người, sẽ không thế đâu.
Lý Quang Viễn thấy hắn không nghe vào, nghiêm túc nói:
- Điện hạ, tuy nói phải khoan nghiêm nhưng nghiêm quan trọng hơn khoan. Khoan dung quá sẽ dẫn đến thuộc hạ nảy sinh lòng ngạo mạn, với mệnh lệnh của ngài cũng có thể chỉ là đối phó, cuối cùng dẫn đến các sai lầm không thể cứu vãn. Đến lúc đó, ngài nổi trận lôi đình, có thể sẽ nghiêm khắc truy cứu trách nhiệm của họ. Nhưng thực tế đều là do sự dễ dãi của ngài từ ngày hôm nay.
Tần Lôi như thể được xối nước lên đầu, khom người thụ giáo, thành khẩn nói:
- Tiên sinh đúng là thầy của ta,.
Sau đó hắn đứng thẳng người, cất cao giọng nói:
- Để ta nhận tấm lòng của ngài.
Lý Quang Viễn cười vui vẻ, trịnh trọng quỳ xuống, miệng nói:
- Vi thần tham kiến điện hạ.
Trán Trầm Lạc toát đầy mồ hôi cùng Quán Đào, Thiết Ưng,...quỳ xuống, trang trọng nói:
- Tham kiến điện hạ.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất